Tiêu Sơn nhìn Triệu Viện, nếu đối phương là người bình thường, hắn khẳng định sẽ mắng đối phương là ‘phế vật, đồ bỏ đi, vô dụng, ngay cả chó của ta cũng không bằng!”
Nhưng đối phương là Hoàng tử, khẳng định không thể mắng như vậy được, thế là hắn tận lực dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Nếu như Điện hạ ở dưới tình huống này, bị kẻ địch đánh lén thì phải làm sao? Trời mưa thì tính là gì, bị xối hai trận cũng sẽ không sinh bệnh, cho dù có sinh bệnh, cũng không bị bệnh đến chết! Còn nữa, không phải là thần cũng đang dầm mưa giống Điện hạ sao, thần không cảm thấy có cái gì không thoải mái cả!” Tuy rằng Tiêu Sơn tự cho là mình dùng giọng điệu ôn hòa khi nói chuyện, nhưng thói quen huấn luyện tân binh, căn bản lời nói ra không ôn hòa chút nào!
Ban đầu, Triệu Viện còn muốn thương lượng với Tiêu Sơn, mềm mỏng một chút, nhưng nghe thấy câu trả lời của Tiêu Sơn, khiến y nhất thời dâng lên một cỗ ngạo khí (kiêu ngạo). Triệu Viện hung hăng trợn mắt liếc Tiêu Sơn một cái, mím môi thật chặt, không nói nhiều liền nằm bịch xuống đất, bắt đầu luyện nằm rạp trên đất bò về phía trước.
Tiêu Sơn đứng thẳng, ánh mắt vô cùng lợi hại: “Phải dán chặt mặt đất, bò nhanh lên!”
“Ngụy trang trên người mất, làm lại!”
“Tư thế không chính xác, làm lại!”
“Ta đứng ở xa cũng nhìn thấy ngươi đang chuyển động ở đây, không hợp yêu cầu, làm lại!”
Mưa rơi trọn vẹn cả một buổi chiều, thẳng đến tối, Triệu Viện mới cả người toàn cát lầy lội bò dậy khỏi mặt đất, y vẫn cảm thấy tức giận như trước, căn bản không thèm để ý tới lời hỏi thăm của Tiêu Sơn, đi thẳng đến phòng mình.
Cam Biện cùng hai ba thái giám, cùng hai võ sư trong Vương phủ, cùng hơn mười thị vệ đi theo bên cạnh Triệu Viện, thậm chí còn có thị nữ thấy Triệu Viện quá mệt mỏi, muốn đi vào phòng ngủ chuẩn bị cho y.
Sắc mặt Triệu Viện tái xanh, giọng nói mang theo sát khí: “Ai cũng không được tiến lên, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bước vào viện này nửa bước, biến, cút hết ra ngoài!”
Người xung quanh lập tức biết rõ Phổ An Quận Vương Điện hạ đây là đang giận chó đánh mèo rồi, tất cả đều tự giác lảng tránh. Bọn họ không giống Tiêu Sơn, không có Tần Cối làm chỗ dựa, tuyệt đối không dám khiêu chiến với Điện Hạ.
Tiêu Sơn nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Viện, nhún vai. Dù sao loại huấn luyện tại giai đoạn sơ cấp này đều là hạng mục lập cừu hận cho bản thân, hắn sớm đã quen, cũng không để ý.
Võ sư Vương phủ lấy can đảm đề nghị Tiêu Sơn: “Tần đại nhân, như vậy không tốt lắm đâu? Lỡ như Quan gia trách tội xuống, người cũng không đảm đương nổi a.”
Một thị vệ khác cũng gia nhập, tỏ vẻ không lo lắng chút nào: “Không có việc gì đâu, Tần Thừa Tướng sẽ nói đỡ giúp người đấy, Quan gia cũng phải cho Tần Thừa Tướng vài phần mặt mũi.”
Mọi người đồng loạt nhìn thị vệ kia đầy căm tức, người thị vệ kia sửng sốt một lúc lâu, mới ý thức được mình nói sai, vội vàng cười giải thích: “Nô tài là nói, tròng triều có người thân làm quan cũng tốt, không có ý tứ gì khác…”
Buổi tối, Tiêu Sơn nhìn thấy cửa phòng Triệu Viện đóng chặt, cửa sổ cũng đóng, ngay cả cơm tối cũng không ra ăn, cung nữ thái giám cũng không dám mang vào, Cam Biện đến trao đổi với Tiêu Sơn, nói Tiêu Sơn đến nhận sai với Điện hạ, thân thể Hoàng tử đáng giá nghìn vàng, để cho đói bụng cũng không tốt.
Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Được, đưa đồ ăn cho ta… để ta tìm cách giải quyết.”
Đám thái giám thở phào nhẹ nhõm, đưa hộp cơm qua cho Tiêu Sơn, biện pháp giải quyết của Tiêu Sơn chính là trực tiếp đặt trước cửa phòng đóng chặt của Triệu Viện. Hắn cho rằng Triệu Viện đói bụng sẽ đi ra tìm đồ ăn, hiện tại không ăn, là vì vẫn chưa đói.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Sơn ở trong viện chờ Triệu Viện rời giường chạy việt dã, đợi một lúc cũng không thấy người, hắn đến bậc thềm trước phòng, nhìn thấy hộp cơm hôm qua vẫn còn ở chỗ này, mở ra nhìn, thấy bên trong thiếu nửa cái bánh bao.
Tiêu Sơn có chút kỳ quái, bởi vì theo như vận động ngày càng nhiều, sức ăn của Triệu Viện cũng mỗi ngày một tăng, ít nhất có thể ăn ba bát cơm trắng thêm bốn cái bánh bao, còn kèm mấy món điểm tâm sáng nữa. Chưa từng có chuyện không đi ra tìm đồ ăn, chỉ ăn nửa cái bánh bao.
Tiêu Sơn nhìn cánh cửa hồng mộc khắc hoa đóng chặt, vốn định gõ cửa vào xem, nhưng nghĩ lại, liền rút ra đoản kiếm, nhẹ nhàng gạt ra then cửa, kéo cửa phòng ra một cái khe nhỏ, nhìn vào bên trong.
Trong phòng thoạt nhìn rất bình thường, cũng không có chỗ nào kỳ lạ, Triệu Viện dạng tay dạng chân nằm trên giường, quần áo trên người vẫn dính bùn nhão.
(Nguyên văn Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách.)
Tiêu Sơn thầm nghĩ: Thì ra gia hỏa này lại ngủ nướng!
Hắn ‘két’ một tiếng đẩy cánh cửa ra, sải bước đi vào, vừa đi vừa nói: “Tính cảnh giác quá kém, bị kẻ địch cạy cửa cũng không có phản ứng!”
Hắn một bên nói, một bên kéo cánh tay Triệu Viện, muốn dựng y dậy, nhưng mới đụng vào làn da Triệu Viện, lại làm cho hắn hoảng sợ.
Thân thể Triệu Viện nóng dọa người, là triệu chứng phát sốt.
Tiêu Sơn lật Triệu Viện đang nằm lỳ trên giường đối diện với mình, nhìn thấy bờ môi Triệu Viện khô nứt, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng mặt lại đỏ bừng, Tiêu Sơn đưa tay sờ lên trán Triệu Viện, so với thân người thì càng nóng hơn nữa, với độ nóng này, ít nhất phải đến độ rồi.
Tiêu Sơn nhìn bốn phía, cửa sổ trong phòng đóng chặt, hắn bước qua mở cửa sổ, để không khí mát mẻ tràn vào, lại trở về giường, cúi người vỗ nhẹ lên mặt Triệu Viện.
Triệu Viện chậm rãi mở to mắt, nhìn Tiêu Sơn, giọng nói rất nhỏ, cũng rất khàn: “Hôm nay ta có chút không khỏe, nghỉ ngơi một ngày đi…”
Tiêu Sơn lại sờ lên mạch đập của Triệu Viện, so với bình thường thì nhanh hơn rất nhiều, lòng bàn tay cũng phỏng đến dọa người.
Tiêu Sơn vừa sốt ruột lại vừa giận: “Ngươi bị sốt rồi, thần thấy nhất định cũng phải độ! Đáng chết, không có tiêm hạ sốt và thuốc giảm nhiệt!”
Triệu Viện chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, y không biết độ là có ý gì, càng không biết cái gì là tiêm cái gì là thuốc. Nhưng lại hiểu Tiêu Sơn là nói mình bị bệnh rất lợi hại, y muốn nói chút gì đó, nhưng bây giờ không có chút sức nào.
Tiêu Sơn thấy Triệu Viện vẫn mặc quần áo bẩn, ngay cả tấm trải giường cũng bị dính bẩn, hắn nhìn bốn phía, thấy chậu đồng đặt trên kệ có nước, liền đi qua bưng chậu đồng đến đây, một bên vắt khăn lau mặt cho Triệu Viện, một bên nói: “Không thể nào mới dầm mưa một chút đã bệnh thành cái dạng này, có phải mấy ngày trước ngươi đã cảm thấy không thoải mái rồi không?”
Triệu Viện hữu khí vô lực nhẹ gật đầu, tóc của y có chút loạn, rũ xuống cổ, quần áo cũng không chỉnh tề, lộ ra một mảng ngực lớn, bên trên còn dính bùn.
sau khi Tiêu Sơn lau sạch mặt Triệu Viện, lại cởi quần áo y ra, Triệu Viện không có sức để phản kháng, chỉ có thể mặc kệ.
Tiêu Sơn lau sạch cả người Triệu Viện, ném quần áo bẩn xuống đất, lại thay trải giường mới, sau khi đắp kín chăn cho Triệu Viện, mới nói: “Ngươi chịu khó một chút, ta đi gọi thái y, uống thuốc thì tốt rồi!”
Triệu Viện không ngừng ho khan, vươn tay ra khỏi chăn, giữ chặt tay của Tiêu Sơn, giọng nói hết sức trầm thấp: “Đừng… đừng đi tìm thái y.”
Triệu Viện nói có chút nhỏ, Tiêu Sơn nghe không rõ, liền đưa lỗ tai tới gần môi y, Tiêu Sơn cảm thấy hơi thở của đối phương giống như nước sôi.
Triệu Viện lặp lại lần nữa, lại thở phì phò giả thích: “Thái y vốn là người bên cạnh Quan gia, lỡ như… lỡ như bị Quan gia biết, ta… ta không có cách nào giải thích.”
Tiêu Sơn thấy Triệu Viện nói chuyện phải cố hết sức, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra vẻ nóng nảy, liền gật đầu nói: “Được, không đi tìm thái y. Nhưng nhất định phải tìm đại phu đến nhìn người một chút!”
Khuôn mặt Triệu Viện càng lộ ra vẻ lo lắng, giãy giụa muốn ngồi dậy, Tiêu Sơn liền đỡ y dậy, muốn để y tựa vào đầu giường, phát hiện đầu giường đều là thanh vịn, tìm gối đầu kê qua, bởi vì đã đến mùa hè, gối đầu đều là gối sứ cứng, dựa vào khẳng định không thoải mái, ngay lập tức ngồi vào đầu giường, để cho Triệu Viện dựa vào ngực mình, hòa nhã nói: “Ngươi đừng gấp, từ từ nói.”
Triệu Viện thở hổn hển hai cái, nói: “Ngày hôm qua Bao đại phu trong Vương phủ có việc ở nhà, đã trở về. Người bảo Cam Biện tìm ông ấy, không được để lộ tin tức ra ngoài! Ta… lần trước ta tiến cung, Quan gia đã từng hỏi tại sao ta lại cho ngươi là võ sư. Nếu như, nếu như biết rõ ta bị làm cho bệnh, ông ấy nhất định sẽ làm phiền ngươi. Như vậy, cũng sẽ không cho phép ta luyện võ bên trong phủ.”
Tiêu Sơn thầm tự trách, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Triệu Viện đã thành như vậy, vẫn còn nghĩ cho mình, hắn khẽ gật đầu, quay người đu ra ngoài, lại bảo Cam Biện ra ngoài gọi đại phu, còn dặn dò tuyệt đối không được lộ ra, càng không được cho người khác biết.
Sau khi phân phó xong, Tiêu Sơn về lại phòng Triệu Viện, lại tìm cung nữ họ Tạ được Triệu Viện tương đối tín nhiệm đến để hầu hạ, hắn ở bên cạnh chờ Cam Biện dẫn đại phu về.
Hắn đợi một lúc, phát hiện nhiệt độ cơ thể Triệu Viện có xu thế tăng cao, hơn nữa đã bắt đầu chuyển sang mê sảng rồi, nhưng đại phu còn chưa tới, lại không thể tiến cung tìm thái y, Tiêu Sơn chỉ có thể áp dụng biện pháp khẩn cấp để nhanh chóng hạ sốt.
Cấp tốc hạ sốt, hoặc là uống thuốc hạ sốt, hoặc là dùng đá lau toàn thân, tuy rằng thuốc hạ sốt có hiệu quả nhanh, nhưng thời đại này không có; đá băng gì gì đấy, trong hoàng cung có, nhưng Vương phủ Phổ An Quận Vương vừa mới xây còn chưa có hầm băng, càng không có băng dự trữ của năm ngoái.
Tiêu Sơn nghĩ một lúc, ra khỏi phòng đến bên giếng múc lên một thùng nước lạnh, mấy tháng này thái giám trong phủ đã nhìn đủ hành động khác lạ của Tiêu Sơn, cũng không cho rằng cái này có gì quái dị, nên không tiến đến hỏi hắn múc nước làm gì.
Tiêu Sơn xách nước vào phòng Triệu Viện, lại lấy ra khăn mặt, sau khi thấm nước lạnh, liền đắp lên trán Triệu Viện.
Triệu Viện cũng chỉ giảm bớt đau đầu, nhưng cả người vẫn nóng hổi.
Tiêu Sơn chỉ có thể cởi ra quần áo của Triệu Viện, rồi còn dạy cho cung nữ bên cạnh, làm sao dùng khăn mặt lau người cho Triệu Viện để giảm nhiệt độ, cung nữ kia đỏ mặt không dám nhìn, nhưng lại không thể không nhìn.
Sau khi Tiêu Sơn biểu diễn một lần, liền đem nhiệm vụ lau người cùng chiếu cố Triệu Viện cho Tạ thị, còn mình thì xuất phủ đi chờ Cam Biện. Mà thời điểm những người khác trong phủ hỏi Triệu Viện sao không ra khỏi phòng, Tiêu Sơn liền nói Điện hạ đang tiến hành một vòng huấn luyện mới, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu!
Chờ đến khi Tiêu Sơn xuất phủ, có hai thị vệ trung thành lo lắng cho Triệu Viện, cách phòng hỏi thăm hai tiếng, Triệu Viện trong lúc nửa tỉnh nửa mê được Tạ thị lay tỉnh, sau khi cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa trả lời thị vệ, hai người thị vệ kia mới yên tâm rời đi, canh giữ ở cửa sân, còn nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiến vào.
Thẳng đến chạng vạng tối, Tiêu Sơn mới nhìn thấy Cam Biện dẫn Bao đại phu trở về, để không làm người khác hoài nghi, Tiêu Sơn liền lệnh cho Bao đại phu về phủ trước, mình và Cam Biện ở ngoài nửa canh giờ mới về.
Chờ đến khi Tiêu Sơn thấy lại Triệu Viện, Tạ thị đã ở trong phòng Tiêu Sơn lén sắc thuốc rồi, Tiêu Sơn hỏi qua bệnh tình của Triệu Viện, mới biết được, vì vài ngày trước bị phong hàn không nghỉ ngơi tốt, hôm qua còn bị dính mưa, mới trở nên nghiêm trọng thế này.
Tiêu Sơn bê ghế qua, ngồi trước mặt Triệu Viện, hắn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, qua một lúc lâu, mới nói: “Thì ra ngươi đã sớm cảm thấy không khỏe, sao lại không chịu nói cho ta một tiếng?”