Ngu Doãn Văn nói: "Nếu ta đoán không lầm, vị gọi là Triệu Thận quan nhân kia, chính là Phổ An Quận Vương đi?"
Tiêu Sơn có chút kinh ngạc nhìn Ngu Doãn Văn, hắn chưa từng nói qua thân phận của Triệu Viện, nguyên nhân chủ yếu vẫn là sợ bại lộ thân phận thật sự của mình. Nhưng bây giờ chuyện của mình đối với Ngu Doãn văn mà nói, đã không còn là chuyện bí mật gì, cũng không cần giấu giếm thân phận Triệu Viện trước mặt y nữa.
Tiêu Sơn khẽ gật đầu, nói: "Ừ, ngươi đoán đúng rồi."
Vẻ mặt Ngu Doãn Văn không có chút nào kinh ngạc, xem ra y đã sớm đoán được, nhưng Tiêu Sơn không biết vì cái gì bỗng nhiên y muốn hỏi mình chuyện này. Lại nghe Ngu Doãn Văn nói: "Vậy lại càng kỳ quái, vì sao hôm qua y chưa nói tiếng nào đã đi, hôm nay ngươi thoạt nhìn tâm tình bất định, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tiêu Sơn nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy phiền muộn, cũng muốn tìm người trò chuyện, trước mắt có Ngu Doãn Văn, mặc dù không biết câu nệ tiểu tiết, nhưng tâm tư cẩn mật, là một cái miệng hồ lô, chỉ có vào chứ không ra, coi như là một đối tượng thích hợp, liền nói: "Vốn đã nói muốn cùng đi đến Trấn Giang, kết quả là ta đắc tội y, hiện tại cảm thấy phiền muộn."
Ngu Doãn Văn vốn còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, bây giờ nghe được, liền nở nụ cười không đồng tình, nói: "Ta thấy y cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, ngươi cũng không cần lo lắng quá, chờ hai ngày nữa y hết giận rồi đến nhà tạ tội là được."
Tiêu Sơn thở dài một cái, hắn cũng không thể nói rõ cho Ngu Doãn Văn tình huống thật sự, chỉ lắc đầu nói: "Chuyện rất nghiêm trọng, không chỉ là lời tha thứ đơn giản. ĐƯợc rồi, không nói chuyện này nữa, Bân Phủ huynh sẽ không thật sự đi Trấn Giang cùng ta chứ? Cũng không phải ta keo kiệt, mà là không tiện lắm, một thuộc cấp nho nhỏ, sao dám tùy tiện dùng nhân sĩ, nếu như Bân Phủ huynh chỉ là muốn ở chỗ ta chơi đùa thì có thể. Nhưng nếu như muốn có một vị trí trong quân đội, vẫn là đi nói một tiếng với Thiệu thống chế (một chức quan) thì tương đối tốt hơn."
Lông mày Ngu Doãn Văn hơi cau lại, tâm niệm khẽ đổi, bỗng nhiên nghĩ đến một diệu kế, liền cười nói với Tiêu Sơn: "Tiêu huynh đệ, ta và ngươi nhất kiến như cố (lần đầu đã quen thân), không bằng kết nghĩa huynh đệ đi!"
Tiêu Sơn lấy làm kinh hãi, có chút không thích ứng được. Hắn biết ở thời đại này, phần lớn hảo bằng hữu thường thích kết nghĩa huynh đệ, đặc biệt là trong quân, huynh đệ kết nghĩa không đơn thuần là tình cảm anh em, mà còn liên quan đến yếu tố chính trị. Nhưng hắn đã được quân đội Thiên triều giáo dục qua nhiều năm, nghiêm cấm bằng sắc lệnh loại tình nghĩa huynh đệ kéo bè kết phái này, tự tận đáy lòng đã có chút mâu thuẫn với loại huynh đệ kết nghĩa này rồi. Hiện tại bỗng nhiên nghe Ngu Doãn Văn đưa ra yêu cầu như vậy, có chút chần chờ nói: "Chuyện này... Bân Phủ huynh tiền đồ vô lượng (có triển vọng, có tương lai), Tiêu mỗ chỉ là một thuộc cấp nho nhỏ, có chút... có chút không được..."
(Thiên Triều (天朝) là cách dân Trung thời xưa gọi bản thân vương quốc của mình)
Ngu Doãn Văn đánh giá Tiêu Sơn từ trên xuống dưới, tỏ vẻ không đồng ý: "Ta cũng không ghét bỏ loại người thô kệch lỗ mãng như ngươi, ngươi vậy mà lại ghét bỏ ta?"
Tiêu Sơn mắt thấy mình không đồng ý liền đắc tội Ngu Doãn Văn, hắn âm thầm cân nhắc một phen, nếu như dựa theo hướng đi của lịch sử, tương lai Ngu Doãn Văn sẽ là Tể tướng, kết bái với y dĩ nhiên là trăm lợi không có một hại. Mặc dù sau khi mình khiến cho hồ điệp vỗ cánh (hiệu ứng cánh bướm), lịch sử sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, Ngu Doãn Văn vẫn sẽ là tiền đồ vô lượng, cho dù nhìn từ góc độ cá nhân, hay là nhìn vào tương lai của mình, giữ mối quan hệ với y cũng là một chuyện tốt.
Nghĩ tới những thứ này, Tiêu Sơn vội hỏi: "Không dám, cung kính không bằng tòng mệnh!"
Ngu Doãn Văn mừng rỡ, lập tức nhảy xuống, cũng lôi luôn Tiêu Sơn vẫn còn đang lơ ngơ lóng ngóng, tìm một chỗ sạch sẽ, lại vừa đúng có hai người Chu Hoàng Kim Thắng ở bên cạnh, liền mời vào kết nghĩa luôn. Tiêu Sơn ở một bên trợn mắt há mồm nhìn, loại chuyện này vậy mà còn có thể thấy ai người đó có phần! Hắn rất hoài nghi, nếu như thấy Tần Cối ở bên cạnh, Ngu Doãn Văn cũng sẽ lôi vào kết nghĩa.
Hai người Chu Kim thấy Ngu Doãn Văn là người đọc sách, trên người lại có công danh, dĩ nhiên là cầu còn không được; mà Tiêu Sơn tuổi còn trẻ đã là thuộc cấp, hành quân tác chiến lại càng bất phàm, tương lai tất nhiên rất có tiền đồ, có thể kết nghĩa huynh đệ với hắn lại càng mừng hơn nữa. Bốn người rải đất vàng, đốt đàn hương, quỳ xuống đất lạy tám lạy, đồng thanh nói: "Hôm nay bốn người chúng ta kết nghĩa kim lan, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!"
(Công danh: Sự việc lập được và tiếng tăm có được.)
(kim lan: chỉ tình bạn, sau dùng để chỉ anh chị em kết nghĩa)/$)
Tiêu Sơn bái xong, có chút lạnh người, hỏi: "Bân Phủ huynh, huynh, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ngu Doãn Văn nói: "Ca ca ta đây, năm nay đã sống uổng ba mươi sáu cái xuân xanh rồi!"
Tiêu Sơn ho kịch liệt, cảm giác bản thân nhất định sẽ sống thọ hơn Ngu Doãn Văn sâu sắc, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm thì bản thân thật sự thiệt thòi. Hơn nữa, hắn nhìn Ngu Doãn Văn, như vậy mà đã là người hơn ba mươi? Làn da trơn bóng không chút nếp nhăn, ngay cả khi cười, khóe mắt, trán đều không có rãnh, tóc vừa đen vừa bóng, không một sợi bạc, nói y năm nay vừa đến hai mươi cũng khiến người ta cảm thấy y đang nói láo.
Bốn người sắp xếp theo độ tuổi, Ngu Doãn Văn lớn tuổi nhất, xem như là đại ca, Chu Hoành thứ hai, xem như nhị ca, Kim Thắng là lão tam, Tiêu Sơn nhỏ nhất, là tiểu đệ của ba người này.
Tiêu Sơn nhìn trước mặt bỗng nhiên thừa ra ba vị huynh trưởng, nội thương suýt chết —— còn không có lấy một tiểu đệ, hiện tại là làm tiểu đệ của người khác!
Hai người Chu Hoành Kim Thắng cùng nói: "Hôm nay kết nghĩa kim lan, chính là một việc vui, chờ đến khi vào Trấn Giang phủ, làm một bữa tiệc chúc mừng!"
Ngu Doãn Văn cười nói: "Đúng vậy, vậy cứ để đại ca đây làm chủ!" Hai người Chu Kim cùng nói: "Nghe theo đại ca."
Sau khi kết nghĩa, mọi người lần nữa lên đường, trên đường đi Ngu Doãn Văn cười nói với Tiêu Sơn: "Hiền đệ, đại ca này muốn gia nhập đội quân của đệ, lúc này không thể từ chối nữa nha!"
Tiêu Sơn đến tận lúc này mới ý thức được, mình bị y đùa bỡn. Hắn ngây ngốc một lúc lâu, mới nói: "Cái đó.. dĩ nhiên rồi, tiểu đệ... cung kính không bằng tuân mệnh!"
Ngu Doãn Văn cười ha ha một tiếng, đi song song với Tiêu Sơn, đội quân trùng trùng điệp điệp, tiến vào cổng Nam của Trấn Giang phủ.
Ba người Tiêu, Chu, Kim đi gặp Thống chế quan Thiệu Hoành Uyên trước tiên, Thiệu Hoành Uyên đã sớm nghe được tin tức, liền mời khách ba người, trong bữa tiệc hỏi cụ thể về việc bình loạn, Tiêu Sơn kể lại đầu đuôi ngọn nguồn, cũng không giấu giếm chuyện hai người Chu, Kim binh bại.
Chu Hoành Kim Thắng vừa kết nghĩa huynh đệ với Tiêu Sơn lúc trưa, yến tiệc tối lại thấy Tiêu Sơn không giấu giếm cho mình, liền cảm thấy có chút không vui, nhưng cũng không dám phát tác trước mặt Thiệu Hoành Uyên, chỉ là buồn bực vùi đầu uống rượu.
Chờ Tiêu Sơn nói ra toàn bộ, thời điểm Thiệu Hoành Uyên nói muốn báo cáo cho triều đình để nhận ban thưởng, Tiêu Sơn mới đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước Thiệu Hoành Uyên, nói: "Thiệu thống chế, mạt tướng có một thỉnh cầu."
Tâm tình Thiệu Hoành Uyên rất tốt, vô cùng coi trọng cuộc bình loạn mà Tiêu Sơn nắm chủ lực chính lần này, liền nói: "Chuyện gì, ngươi nói đi!"
Tiêu Sơn nói: "Lần bình loạn này, vốn là hai vị Tướng quân Chu Kim dẫn quân, mạt tướng chằng qua là theo giúp. Tuy rằng trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải hai vị Tướng quân kịp thời đến, cũng sẽ không tiến hành được thuận lợi như vậy. Mạt tướng không dám kể công, lại không dám muốn bất luận ban thưởng gì, vả lại ta cũng đã kết nghĩa kim lan với hai bị Tướng quân, tiểu đệ cũng không dám tranh công với các ca ca. Thời điểm báo tin cho triều đình, mong Thống chế đừng đề cập đến tên họ của mạt tướng."
Lúc trước, thời điểm Tiêu Sơn đến đây tìm nơi nương tựa, đã nói rõ tình hình với Thiệu Hoành Uyên, hiện tại đưa ra lời thỉnh cầu này, Thiệu Hoành Uyên tự nhiên biết rõ vì cái gì, gật đầu đồng ý. Ban đầu, hai người Chu Kim còn cho rằng thượng cấp muốn trách phạt binh bại, lại không ngờ rằng Tiêu Sơn chỉ nói có một câu, thượng cấp liền trực tiếp biến chịu tội thành nhận công, bọn họ chỉ nghĩ Tiêu Sơn nhớ tới tình cảnh kết nghĩa, cho nên mới dâng công lao cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy Tiêu Sơn đầy nghĩa khí, đúng là người anh em tốt.
Sau bữa tiệc rượu, Tiêu Sơn cố ý nán lại, đưa ra yêu cầu của mình với Thiệu Hoành Uyên, cũng nói ra vấn đề mình đã thương lượng xong cùng Ngu Doãn Văn khi đi được nửa đường: Thiệu thống chế, tù binh lần này bắt được, mạt tướng muốn giữ lại.
Hoàng đế còn không để cho binh sĩ đói khổ, Tiêu Sơn vất vả một hồi nhưng cái gì cũng không muốn, lại khiến cho Thiệu Hoành Uyên cũng cảm thấy có chút băn khoăn, bây giờ nghe hắn nói muốn tù bình, liền vui vẻ chấp thuận: "Cái này nói dễ thì dễ, chẳng qua là có chút phiền toái!"
Tiêu Sơn vô cùng kính cẩn nghe Thiệu Hồng Uyên nói rốt cuộc là phiền toái ở chỗ nào: Bây giờ hắn là thuộc cấp, nếu như thoáng cái nhiều thêm năm trăm thuộc hạ, vậy đã gần một nghìn người rồi. Tiêu Sơn sẽ là Tướng quân chính nhi bát kinh, ít nhất chính là thuộc cấp có số binh sĩ nhiều nhất ở Trấn Giang phủ, không tầm thường giống như trước đây, thuộc hạ chỉ có ba trăm người, nếu như Tiêu Sơn muốn những người này, lại không muốn cho phía trên chú ý, như vậy, những tù binh này chỉ có thể trà trộn xem như không có tên trong sổ sách.
(正儿八经: chính nhi (nhân) bát kinh. Có nghĩa:- Nghiêm túc, nghiêm chỉnh – Thật sự, xác thực – Xứng danh)
Tiêu Sơn nghe xong một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của Thiệu Hoành Uyên: Muốn thu nhận năm trăm tù binh này cũng không sao, nhưng không thể chính thức đưa vào quân tịch. Chỗ tốt là thuộc hạ mình có hơn ngàn ngươi, phía trên cũng sẽ không biết, đương nhiên sẽ không khiến cho Tần Cối chú ý, có thể che dấu không làm lộ thân phận; chỗ xấu là triều đình sẽ không cấp lương thực cho những người này, vấn đề cơm gạo của những người này, một mình Tiêu Sơn giải quyết.
(Sổ sách ghi chép tên tuổi của những người phục vụ trong binh đội.
Thiệu Hoành Uyên nói xong, liền nhìn Tiêu Sơn, khuyên nhủ: "Tiêu Sơn, ngươi là chỗ quen biết của Hàn tướng, ở đây ta sẽ tận lực bảo vệ ngươi an toàn. Chỉ sợ ngươi có chỗ không biết, thuộc hạ của Hàn tướng năm đó, chỉ chưa đầy ba vạn binh mã, nhưng lại báo cáo có năm vạn người, biết vì sao không?"
Tiêu Sơn chưa từng nghe qua chuyện này, có chút giật mình nhìn Thiệu Hoành Uyên.
Thiệu Hoành Uyên nói: "Để ăn khống a! Tương lai sẽ có rất nhiều chỗ cần đến tiền, thời điểm Thiệu Hưng năm thứ bảy, Quan gia đã từng phái người xuống điều tra, tất cả nơi đóng quân đều báo cáo láo thêm mấy người, cũng là chuyện không còn mới mẻ gì rồi. A, không đúng, chỉ có Nhạc thiếu bảo là không báo sai. Nhưng quân Nhạc gia không chỉ có đồn điền, lại còn làm ăn buôn bán, cũng vì vậy, mới có thể miễn cưỡng chèo chống binh hướng lương thảo, nhưng khi đến thời điểm chiến tranh, Nhạc thiếu bảo cũng sẽ vì chuyện lương thảo mà đau đầu. Theo ta thấy, ngươi đã từng làm thị độc cho Phổ An Quận Vương, coi như đánh cược một ván, ở chỗ này của ta thêm vài năm, đợi cho cuồng phong trôi qua, dĩ nhiên là có thể đề bạt, không nên vội vàng, ngươi cần gì phải phí sức để làm một chuyện không có ích lợi gì?"
(Đồn điền: Lập trại đóng quân và cho lính khai khẩn đất hoang thành ruộng mà cáy cấy mà để tự túc. Một phương thế dưỡng quân lâu dài ngày xưa, mà không làm hao tốn công quỹ — Ngày nay ta lại hiểu là khu đất lớn trồng cây.)
(Binh hướng: lương bổng cho quân nhân. Lương thảo: Thóc gạo cho lính ăn, cỏ cho ngựa ăn. Chỉ chung thực phẩm dùng cho quân đội.)
(Thị độc: Chức quan trong việc Hàn lâm, giữ việc đọc sách cho vua.)
Tiêu Sơn cúi đầu thật sâu trước Thiệu Hoành Uyên, nói: "Đa tạ Thống chế ưu ái, mạt tướng sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề lương thực cho những người này."
Thiệu Hoành Uyên nhẹ gật đầu, nói: "Nếu đã như vây, ta đây cũng không nhiều lời nữa, chỗ ở của bọn họ ta còn có thể giải quyết, Trấn Giang phủ còn một ít quân phục cũ, cùng binh khí hư hại, có thể cho ngươi mượn dùng, nhưng nhất định là không đủ, chính ngươi cũng phải nghĩ biện pháp bổ sung chỗ thiếu. Mặt khác, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết rõ, cho nên quân phục binh khí phải mau chóng làm cho giống những binh sĩ khác, bằng không thì phía trên truy xét xuống, ta cũng chỉ có thể nói gần đây có thêm vài binh sĩ, còn chưa kịp ghi tên vào sổ."
Tiêu Sơn tạ ơn Thiệu Hoành Uyên, lại nói với ông vài câu, sau đó quay người cáo từ.
Ba người Chu Hoành Kim Thắng cùng Ngu Doãn Văn đã sớm ngồi chờ ngoài phủ đệ, nhìn thấy Tiêu Sơn đi ra, liền chặn hắn lại, muốn mới hắn đi uống chén rượu, cho rằng phải chúc mừng lễ kết nghĩa kim lan hôm nay.
Tiêu Sơn không từ chối được, liền cùng ba người ra ngoài. Mặc dù Trấn Giang phủ không so sánh được với Lâm An phồn hoa, nhưng cũng là một thành trấn quan trọng của Giang Nam, triều đình Nam Tống đã hoạt động kinh doanh trong nhiều năm, dọc đường có rất nhiều tửu quán trà quán, đường đi được lót đá xanh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rao hàng của đám người bán hàng rong. Tiêu Sơn là muốn tùy tiện tìm một tửu quán mà thôi, nhưng hai người Chu Kim không đồng ý, đều nói: "Đại ca làm chủ, đệ còn thay huynh ấy tiết kiệm làm gì?"
Tiêu Sơn liền không nói nữa, hai người Chu Kim dẫn Tiêu Sơn và Ngu Doãn Văn vào trong một ngõa xá lớn nhất Trấn Giang phủ, bao một phòng trên lầu hai, còn gọi hai kỹ nữ vào tiếp, sau lại gọi rượu và thức ăn lên, hai kỹ nữ, một người cầm bản nha (cái phách để gõ nhịp), một người ôm tỳ bà, xướng một khúc 《 Vọng hải triều 》 của Liễu Vĩnh.
(Ngõa xá: Là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ.. các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu. Ngõa tứ phát triển và phổ biến nhiều vào thời nhà Tống. Sở dĩ gọi là "ngõa tứ" bởi vì thời đó chưa có tên gọi sẵn, người xưa cảm thấy những trò vui này dễ tụ dễ tan, như viên gạch ngói, liền gọi những nơi tụ tập biểu diễn như vậy gọi là "ngõa xá",)
Ngu Doãn Văn ngược lại mặt không đổi sắc, hai người Chu Kim thích thú, Tiêu Sơn nhưng lại có chút không được thoải mái, bốn người uống rượu một hồi, Chu Hoành liền mở lời trước tiên: "Nghe nói đại ca có tài văn chương, hôm nay đám huynh đệ trong quân biết ta nhận được một đại ca như vậy, đều hâm mộ vô cùng!"
Ngu Doãn Văn khẽ cười, chỉ vào kỹ nữ đang xướng khúc kia nói: "Muốn nói tài văn chương, Liễu Tam Biến ở đây, ta cũng không dám khoe khoang!"
(Liễu Tam Biến là Liễu Vĩnh.)
Tiêu Sơn nghe Ngu Doãn Văn nói vậy, liền nghe lời hát của hai kỹ nữ kia, chỉ nghe thấy tiếng ca uyển chuyển, giống như hoàng oanh xuất cốc (oanh vàng ra khỏi hang), ca từ cũng tuyệt diệu: Đông Nam hùng tráng, Tam Ngô đô hội (đều biết), Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa. Yên liễu họa kiều, màn xanh rèm gió, lô nhô mười vạn nóc nhà. Cây quanh bãi mây mờ, sóng gầm tung tuyết trắng, rãnh trời không bờ. Chợ bày châu ngọc, nhà chật lụa là. Hồ Điệp Sơn xanh đẹp bao la, có hương quế ba thu, có hoa sen mười dặm.
(Một số câu k biết dịch mình cop bên thivien:D)
Thời điểm Tiêu Sơn nghe được câu "Có hương quế ba thu, có hoa sen mười dặm", bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hắn nhất thời đứng dậy, sắc mặt biến hóa. Ba người kia thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại phản ứng kỳ quái như vậy.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên cạnh có tiếng người vỗ tay: "Thơ hay, phong cảnh Giang Nam, quả thật bất đồng!"
Tiêu Sơn bỗng có một loại cảm giác quỷ dị không biết diễn tả như thế nào, rồi lại vào lúc này, người bên kia đã đi qua đây, nhìn bốn người Tiêu Sơn cười nói: "Mấy vị quả thật hăng hái a!"
Tiêu Sơn nhìn về phía người đang đi tới, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi, trên người mặc cẩm bào (áo bào bằng gấm) màu trắng, trong tay cầm quạt giấy, bên hông đeo ngọc bội, trên đầu cột khăn tiêu diêu, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp. Lời tán thưởng vừa rồi, hẳn là được vị công tử này nói ra.
Hai người Chu Hoàng Kim Thắng thấy người này, đều cười nói: "Mấy người chúng ta thô kệch, ở chỗ này uống rượu, công tử không chê, cũng tới đây uống một chén!"
Người nọ không từ chối, chắp tay với bốn người Tiêu Sơn, ánh mắt đã rơi lên người Ngu Doãn Văn, nói: "Vị huynh đài này thoạt nhìn bất phàm, xin hỏi cao tính đại danh?"
Ngu Doãn Văn liền đứng dậy đáp lễ, nói: "Một họ Ngu, tên Doãn Văn, tự Bân Phủ, còn chưa thỉnh giáo đại danh của huynh đài."
Vị công tử kia cười nói: "Họ.. Nhan, tên một chữ Lượng, tự...a... tự Nguyên Công." Tiêu Sơn chưa bao giờ thấy một người nói ra tên mình lại suy nghĩ lâu như vậy, thầm cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn người tên Nhan Lượng kia kỹ hơn một chút.
Sau khi Nhan Lượng trao đổi tên họ với mọi người, liền ngồi vào bàn, hỏi: "Vừa nghe được hai câu, "Có hương quế ba thu, hoa sen mười dặm", quả thật viết rất được, không biết là người phương nào viết ra."