Toàn thân ê ẩm như bị xe nghiền qua, đau đớn muốn chết đi sống lại, thần trí mơ hồ, An Ninh Hề không biết mình hiện đang ở phương nào, chỉ có cảm giác loáng thoáng như mình quay trở lại mười năm trước.
Năm đó rơi xuống vách núi cũng chính là cảm giác này.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một đốm sáng lóa mắt, còn có từng trận tiếng cười nói rộn ràng vẳng đến, nó đã hấp dẫn nàng, tựa như càng đến gần nơi đó thì nỗi đau đớn trên người sẽ giảm đi vậy, vì vậy nàng cố nhích từng bước đi tới.
Trong tiềm thức mơ hồ, nàng thấy mình như lạc đến chốn bồng lai tiên cảnh, nơi ấy có cỏ xanh lướt thướt, đàn chim bay lượn, đẹp không gì sánh bằng. Giữa lương đình trong vườn hoa, tốp năm tốp ba những cô gái quý tốc độ tầm mười hai mười ba tuổi đang tụ tập trò chuyện cười nói.
"Theo ta thấy, chúng ta hãy lấy chủ đề về cây để làm thơ đi, mà nhớ kỹ, tuyệt đối không được dùng chữ ‘cây’ trong đó, nhưng phải chứng minh làm sao để người ta biết là đang hình dung về cây, thế nào hả?"
Thiếu niên mặc hoa phục màu xanh lên tiếng trước, dáng vẻ tuổi tác xem ra có vẻ lớn nhất trong đám con nít này. An Ninh Hề sửng sốt, người đang nói chuyện chẳng phải là Tiêu Như Trung con trai lớn của thừa tướng Tiêu Dật nước Đông Việt, cũng là huynh trưởng nàng đây sao? Sao cảnh tượng trước mắt lại quen thuộc đến vậy?
Nàng nhớ ra rồi, hôm nay Quách tiểu thư con gái của Quách tướng quân đến Tiêu phủ làm khách, vài đứa trẻ ở Tiêu gia dưới sự dẫn dắt của Tiêu Như Trung đang tụ tập ở hoa viên mở hội thi thơ.
Lời nói Tiêu Như Trung rất có uy, vừa dứt lời, mấy bạn trẻ quây quần chung quanh đã bắt đầu trầm lặng suy tư, sau đó có vài bạn nhỏ hắng giọng ngâm nga, trình bày tác phẩm của mình. Nhưng dù sao vẫn chỉ là con nít, lời thơ tuy văn vẻ bay bổng nhưng về mặc ý nghĩa thì vẫn còn chưa đủ sâu sắc.
Từng người lần lượt đọc xong, Tiêu Như Trung đột nhiên chuyển tầm mắt về phía góc khuất trong đình nghỉ mát, cô gái ngồi im lìm nơi đó vẫn không nói lời nào, dáng vẻ xinh xắn thanh tú, có điều hơi gầy, gương mặt xanh xao vàng vọt. An Ninh Hề chợt phát hiện ra đó chính là Tiêu Như Thanh khi còn bé.
"Này, Như Thanh, Tiêu gia chúng ta bình thường chỉ có muội là vô dụng nhất, ca ca tỷ tỷ ai nấy cũng đã làm thơ hết rồi, giờ đến phiên muội cũng làm một bài đi, hôm nay có Quách tiểu thư ở đây đừng làm mất mặt người của Tiêu gia chúng ta." Tiêu Như Trung nói xong liếc mắt nhìn sang cô gái mặc váy hồng nhạt ngồi giữa đám người, người đó chính là Quách tiểu thư mà huynh ấy nói.
Lời nói ra rất nghiêm khắc và uy quyền, nhưng Tiêu Như Thanh ngồi trong góc khuất chỉ hơi nhướn mắt nhìn hắn, sau đó hờ hững dời mắt đi và nói một câu: "Muội không biết làm thơ cổ."
Nghe vậy rất không vui, đang định lên tiếng nói chợt thấy vẻ mặt Quách tiểu thư tỏ ra rất đỗi kinh ngạc. Có lẽ cảm thấy mất thể diện, Tiêu Như Trung thấy vậy liền hừ lạnh nói: "Bảo muội làm thì muội cứ làm đi, nói linh tinh nhiều thế để làm gì!"
Tiêu Như Thanh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó gật đầu đồng ý, "Được, được, làm thì làm thôi." Nói xong nàng đứng dậy, bộ quần áo mặc trên người đã sờn màu bỗng chốc phơi bày trước mặt mọi người.
Nàng hắng giọng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, trong mắt đột nhiên lóe sang rồi chậm rãi đọc lên: "Một cây lại một tấc, một lá biết là xuân. Tháng hai hoa nở rộ, trong ấy tất có hồn." Sau khi nói xong, nàng còn tự hào hơi ngẩng cao đầu, tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Vậy mà Tiêu Như Trung lại thẳng thắn phất tay với nàng, hết sức khinh thường nói: "Đúng là vô dụng mà, có bài thơ mà cũng làm không được, không phải bảo muội phải làm sao đừng để cho người ta biết là đang tả cây sao? Muội xem xem muội nói nào là mộc, lại còn lá nữa, tưởng rằng đó chính là cây ư?"
Tiêu Như Thanh chớp chớp mắt, giống như không hiểu rõ lời Tiêu Như Trung lời nói, phản bác: "Sao không phải đang nói cây chứ? Huynh nghe câu đầu đi, chữ mộc thêm chữ hựu, lại thêm chữ tấc, không phải ra chữ cây hay sao?"
Tiêu Như Trung ngớ người sửng sốt, toàn bộ người trong đình cũng chưng hửng một lúc, sau đó đều phá lên cười ha hả.
Tiêu Như Thanh cũng thoáng giật mình, sau đó để lộ vẻ mặt ngô nghê.
An Ninh Hề thấy cảnh tượng này không nhịn được lắc đầu cười cười, nơi này là cổ đại, chữ viết dùng là chữ hán phồn thể, hoàn toàn không phải là kiểu chữ giản thể mà trước kia nàng sử dụng, chẳng trách lại bị cười như thế. Lúc ấy nàng mới đến nơi này không lâu, vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống ở đây, đương nhiên cũng không rành rẽ với chữ nghĩa nơi này.
Trong lúc mọi người còn đang chê cười Tiêu Như Thanh, thì có một bóng dáng màu hồng phóng vọt đến trước mặt nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng gì đã bị người đó nắm tay bỏ chạy ra khỏi đình.
Quan cảnh bên cạnh An Ninh Hề bất chợt thay đổi, thay vào đó là ngọn núi giả phía sau vườn hoa, Tiêu Như Thanh khó hiểu hất tay cô gái áo hồng ra, vừa thở hổn hển vừa tức giận hỏi, "Quách tiểu thư, cô làm gì thế?"
Cô gái áo hồng trước mắt chính là Quách tiểu thư Quách Tuệ Nguyệt.
Vẻ mặt lúc này của Quách Tuệ Nguyệt rất là vui sướng, hai mắt long lanh xúc động, bước nhanh lên phía trước kéo tay Tiêu Như Thanh, gấp giọng hỏi: "Có phải cô từ hiện đại đến không? Phải hay không hả?"
Tiêu Như Thanh sửng sốt, hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, gật đầu hỏi lại với giọng không dám tin: "Chẳng lẽ cô cũng vậy?"
Quách Tuệ Nguyệt gật đầu lia lịa, nụ cười trên môi rạng rỡ như hoa xuân nở rộ, "Vừa rồi nghe cô nói không biết làm thơ cổ tôi đã để ý đến cô rồi, sau đó lại nghe cô làm bài thơ ấy, chữ ‘cây’ đó rõ ràng là chữ giản thể, cho nên tôi mới kết luận là cô cũng đến từ hiện đại."
Vẻ mặt Tiêu Như Thanh đầu tiên là bất ngờ, sau đó vỡ òa vui sướng.
"Cô đến thế giới này khi nào?" Quách Tuệ Nguyệt tiếp tục hỏi nàng, vẻ mặt vẫn không giấu được niềm vui sướng.
"Ừm... Hình như là...." Tiêu Như Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi nói ra ngày mình xuyên không đến.
Nào ngờ nàng vừa dứt lời, Quách Tuệ Nguyệt không nhịn được kinh ngạc thét lên, trong khi Tiêu Như Thanh vẫn còn đang bàng hoàng khiếp sợ thì nàng ta đã ôm chầm lấy nàng, khóc bù lu bù loa nói: "Tô Văn, là cậu phải không? Chắc chắn là cậu, mình biết ngay mà, chúng ta rõ ràng đều cùng bị tai nạn, sao lại chỉ có mỗi mình mình đến đây, mình đoán nhất định cậu cũng đến, quả nhiên...."
Tiêu Như Thanh sững sờ nhìn cô gái đang ôm mình gào khóc rất đỗi thương tâm, hồi lâu sau mới ấp úng hỏi, "Cô là... Thất Thất?"
Quách Tuệ Nguyệt ngẩng đầu lên trước ngực nàng, nhìn nàng gật đầu nói: "Phải, mình là Thất Thất, mình là Thất Thất bạn tốt của cậu đây..."
Tiêu Như Thanh ngơ ngác nhìn, vẻ mặt dần trở nên vui vẻ. Không ngờ đến nơi này mà vẫn còn gặp lại người bạn thân, đây là chuyện may mắn biết nhường nào.
Thế nhưng, nụ cười vui sướng còn chưa tan hết, cảnh tượng trước mắt An Ninh Hề lại thay đổi, khuôn mặt Quách Tuệ Nguyệt bỗng nhiên chính chắn hẳn, rõ ràng đã già đi nhiều. Vẻ mặt nàng ta rất đỗi bi thương, chợt nắm tay Tiêu Như Thanh gằn giọng hỏi: "Tô Văn, không phải cậu nói là muốn cùng về với mình sao? Chẳng phải cậu đã đồng ý với mình rồi ư? Lẽ nào cậu thật sự vì Sở Nghiệp Kỳ mà ở lại thế giới này sao? Chúng ta hãy quay về đi, về đi nha..."
Nàng ta vừa nói vừa khóc nức nở: “Chúng ta vẫn nên quay về thế giới của chúng ta đi, vị cao nhân kia từng nói, linh hồn của chúng ta nếu không thuộc về thế giới này, vốn đã không có tương lai, sống nhờ trong cái thể xác này có lẽ mai này ngay cả một đứa con cũng chẳng có, thậm chí có khi còn mất mạng lúc nào cũng không biết…”
Tiêu Như Thanh cúi đầu, vẻ mặt do dự, hồi lâu sau mới gian nan gật đầu, "Thất Thất, chuyện mình đã hứa với người khác thì nhất định sẽ thực hiện, cậu yên tâm, chỉ cần cậu tìm ra được cách có thể quay về, nhất định mình sẽ quay về cùng cậu."
Quách Tuệ Nguyệt tỏ ra vô cùng mừng rỡ, ôm chằm lấy nàng nín khóc cười nói, "Tô Văn, mình biết ngay là chỉ có cậu là tốt với mình nhất, mình biết mà..."
Thấy hình ảnh đó, An Ninh Hề cười lạnh một tiếng, dù thế nào cũng không thể ngờ, lời hứa hẹn khi đó của mình lại hại mình thê thảm đến mức nào. Nàng không ngờ Quách Tuệ Nguyệt lại dùng lời nói của cao nhân gì đó để lừa nàng, mà nàng thì luôn tin tưởng nàng ta không hề có chút nghi ngờ.
"Trên đời này, người đối xử tốt với nàng chỉ có một mình ta."
Tiếng nói phía trước đột nhiên chuyển thành giọng nam, An Ninh Hề giương mắt nhìn lên, Sở Nghiệp Kỳ đang đứng cách đó không xa, cười ngọt ngào nhìn nàng nói, "Tiêu gia đối với nàng thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết, trên đời này chỉ có ta mới tốt với nàng mà thôi."
Sở Nghiệp Kỳ nói xong liền đi về phía An Ninh Hề, thế nhưng lại đi xuyển thẳng qua người nàng đi tới phía sau nàng, nàng kinh ngạc quay người nhìn lại, trông thấy Tiêu Như Thanh đang đứng ở nơi đó, mặt mày thanh tú nhìn Sở Nghiệp Kỳ hơi mỉm cười nói: "Vậy tốt, chàng đừng quên những lời chàng đã nói hôm nay là được."
Hình ảnh lại đột nhiên thay đổi, trước mắt là hồ sen nở rộ xanh um tươi tốt, Sở Nghiệp Kỳ ôm Tiêu Như Thanh đứng cạnh ao sen, hôn nhẹ lên vành tai nàng cười nói: "Ta làm bài thơ này có hay không? Bài thơ này là đặc biệt tặng cho nàng, nàng cũng nên tặng lại ta một bài mới đúng chứ."
Tiêu Như Thanh nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực hắn, nghiêng đầu nhìn hắn cười nói, "Ta đâu có biết làm thơ, chàng cũng biết ta không có năng khiếu này mà, cùng lắm là chỉ có thể làm chút vè đối mà thôi, chàng có muốn không?"
Sở Nghiệp Kỳ cười nói: "Muốn, đương nhiên là muốn, chỉ cần là của nàng tặng, ta đều muốn."
Tiêu Như Thanh bật cười, sau đó cố tình ra vẻ nghiêm túc nói với hắn: "Vậy ta sẽ không làm thơ nữa, ta muốn làm thủ phú tặng chàng."
Sở Nghiệp Kỳ nghe xong liền bật cười, "Nàng đang nói đùa đó à, không phải nói đến bài thơ cũng làm không được sao, vậy sao có thể làm phú? Loại thể chữ cổ này đến rất nhiều đại văn nhân cũng không dám tùy ý đụng vào."
Tiêu Như Thanh bĩu môi, "Ta mặc kệ những đại văn nhân gì gì đó, chỉ cần ta nói ta làm phú thì ta sẽ làm phú, mặc kệ người khác nói gì."
Sở nghiệp cười lắc lắc đầu, "Nàng thích nói sao thì cứ vậy đi. Được rồi, vậy nàng làm đi."
Tiêu Như Thanh nghe vậy suy tư ngẫm nghĩ một hồi, mãi lâu sau mới giống như đã tìm được đầu mối, gật gù hả hê nói: "Quân đến từ sông lớn, thướt tha một thân trắng muốt, sương với nước không phải là bạn, trái tim lạnh vì giữ mãi cho một người."
Sở Nghiệp Kỳ vừa nghe xong liền cười thở dài nói: "Cái nàng của nàng mà là thơ đó à, không chỉ như thế mà lời văn còn rất thô nữa." Giương mắt thấy Tiêu Như Thanh đang trừng mình, hắn bèn vội sửa lời lại, "Không không, là phú, là phú, văn rất hay, phú rất tuyệt."
Tiêu Như Thanh hài lòng gật đầu một cái, tiế tục suy nghĩ một hồi rồi lại nói: "Quân như vũ trụ giữa tầng mây, bài ca dao hát mãi không ngừng. Phồn hoa lạnh lẽo cũng cô độc nhất thế gian, cách chia nhau có thể ví như trời và đất."
Sở Nghiệp Kỳ gật đầu cười nói: "Hai câu này không tệ."
Mặt Tiêu Như Thanh không giấu được vẻ đắc ý, kế tiếp mạch suy nghĩ bắt đầu trào dâng như suối tuôn, đọc lên một đoạn dài thật dài.
"Đừng bỏ lỡ ca khúc mùa xuân tươi thắm, nguyện lấy bông tuyết trắng hòa cùng. Dâng quân kiếm hoa trong buổi sớm, tặng quân bài hát phá trận."
"Thiên hạ bao nhiêu chuyện, trong lòng có chí khí. Một ngựa xông pha mà đi, quét sạch chướng ngại vật."
"...."
An Ninh Hề lẳng lặng nhìn, dòng suy nghĩ rối loạn như tơ. Quá khức đột nhiên sống lại như thật, những kỹ ức đã bị nàng cố gắng quên đi, lúc này lại hiện lên từng màn vô cùng rõ ràng chân thật.
"Đến đây, Thanh nhi, nàng qua đây xem một chút." Sở Nghiệp Kỳ ở bên cạnh bất ngờ gọi nàng, An Ninh Hề quay đầu nhìn lại, phát hiện không ngờ mình đang ở trong điện Quang Chính. Sở Nghiệp Kỳ đang đứng phía sau bàn viết, trong tay cầm một cây bút lông, nhìn nàng thoáng mỉm cười, sau đó Tiêu Như Thanh từ hướng bên kia đi tới cạnh hắn hỏi: "Làm gì đó? Vừa rồi chàng đang viết gì vậy?"
Sở Nghiệp Kỳ cầm tờ giấy trên bàn sách đưa lên cho nàng xem, "Nàng xem, đây là bài phú mà khi nãy nàng mới vừa làm, ta đã viết lại nó rồi, nàng nói xem nên đặt tên gì cho hay nào?"
Tiêu Như Thanh suy nghĩ một lúc, rất lâu mới nghĩ ra, quay đầu lại nói với Sở Nghiệp Kỳ: "Hay là đặt “Lệ quân thiều hoa phú” có được không? Có sự khích lệ thì chàng mới tận dụng ý nghĩa tốt đẹp đó mà quyết chí vươn lên."
Đáy mắt Sở Nghiệp Kỳ lóe sáng, gật đầu một cái, "Được, tên rất hay, vậy thì đặt là ‘Lệ quân thiều hoa phú’." Nói xong hắn để giấy bút trong tay xuống, nắm tay dắt Tiêu Như Thanh đi tới dừng lại trước bức vẽ Vạn Lý Giang Sơn trên bức tường bên phải.
"Thanh nhi, tương lai thiên hạ này sẽ là của ta và nàng, nàng hãy gắng chờ đợi, ta nhất định sẽ thực hiện nó cho nàng xem!"
Sở Nghiệp Kỳ nói với khí thế hào hùng, Tiêu Như Thanh nhìn hắn hài lòng cười, tiếng cười lảnh lót vang vọng như truyền khắp cả vương cung Đông Việt....
"Quân thượng, tỉnh lại, tỉnh lại...."
An Ninh Hề xoay người sang chỗ khác, ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía, có tiếng ai đang gọi, là đang gọi nàng sao?
"Quân thượng, tỉnh lại, Quân thượng...."
Đột nhiên cảm thấy cả người đau nhức, An Ninh Hề còn đang lấy làm kinh ngạc, bỗng thấy trước mắt mông lung ẩn hiện làn sương trắng, ngay sau đó lớp sương trắng đó dần dần tan biến, dưới ánh sáng chập chờn mờ ảo gương mặt tinh tế như ngọc hiện ra trước mặt mỗi lúc càng rõ ràng.
An Ninh Hề bình tĩnh nhìn gương mặt ấy một hồi lâu, mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu cũng từ từ ổn định lại, mãi rất lâu sau, nàng mới giật giật làn môi nứt nẻ, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Tri... Ngọc...."