Đồi núi tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vu lất phất, Tri Ngọc lẳng lặng đứng đó, hờ hững nhìn mũi kiếm đang từ từ đến gần trước mắt, kỳ lạ là trong lòng thế nhưng không có một chút tạp niệm nào.
"Tri Ngọc!"
Sau lưng truyền đến tiếng thét kinh hãi, Tri Ngọc thoáng sững sốt, còn chưa kịp phản ứng thì bên tai lại vang lên tiếng binh khí xuyên qua hư không, mũi tên từ phía sau hắn vọt lên xượt qua vai sau đó cắm thẳng vào một bên vai tên hắn y nhân. Trường kiếm trong tay hắc y nhân lập tức rơi xuống đất, cơ thể bị lực mũi tên làm cho lảo đảo lui về sau mấy bước rồi cắm đầu ngã nhào, không đứng lên nổi nữa, thở hổn hển sợ hãi trợn to hai mắt nhìn về phía sau Tri Ngọc.
Tri Ngọc quay người lại thì thấy An Ninh Hề đang tựa vào một thân cây vuốt ngực nhìn hắn với vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng. Sau đó tầm mắt chuyển sang bên phải nàng, nơi đó có hai người một nam một nữ đều ngồi ngay ngắn trên ngựa. Nam chính là Tần Hạo, ánh mắt nhìn về phía Tri Ngọc lúc này cũng không khác gì so với An Ninh Hề, thậm chí còn có phần khiếp đảm hơn An Ninh Hề. Mà cô gái tay cầm trường cung thấy hắn quay đầu nhìn ngay lập tức nghiêm mặt khẽ khom người với hắn.
Tần Hạo sau khi phục hồi tinh thần liền vội vàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía Tri Ngọc, vừa đi vừa lo lắng hỏi: "Công tử, người có bị thương chỗ nào không? Có bị làm sao không?"
Tri Ngọc khẽ lắc đầu, trên mặt đã khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, quay đầu quét mắt nhìn hắc y nhân ngã trên mặt đất, nói với Tần Hạo: "Tra hỏi kỹ người này, cần phải hỏi cho được người đứng phía sau chỉ điểm hắn làm."
Tần Hạo quắc mắt căm hận nhìn hắc y nhân thoi thóp nằm trên đất, sau đó gật đầu.
Tri Ngọc căn dặn xong liền cất bước đi về hướng rừng cây, hoàn toàn không hề để ý đến cô gái vừa mới cứu hắn, mà đi thẳng đến trước mặt An Ninh Hề, dịu dàng hỏi: "Sao Quân thượng lại đến đây?"
Lúc này An Ninh Hề mới hoàn hồn, nàng mím mím môi, thu hồi vẻ sợ hãi ban nãy, lạnh nhạt liếc nhìn hắn, "Ta vốn định bỏ trốn."
Tri Ngọc khẽ mỉm cười không hỏi tới nữa, lúc này mới nghiêng người nhìn cô gái ngồi trên ngựa, chắp tay với nàng ta, "Tri Ngọc ra mắt nữ tướng quân."
An Ninh Hề nghe vậy giật mình, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, trông thấy cô gái đã nhảy xuống ngựa đi tới trước mặt hai người sau đó đứng lại chắp tay với từng người, "Tại hạ Lật Anh Thiến, Tri Ngọc công tử hữu lễ, Nữ hầu hữu lễ."
An Ninh Hề cẩn thận quan sát nàng ta, cô gái trước mặt có lẽ đã ngoài ba mươi, đầu tóc buộc theo kiểu nam nhưng rất ngay ngắn gọn gàng, mặc một thân xiêm y màu nâu nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo giáp ba lỗ, làn da hơi ngăm đen, dáng người trông rất khỏe khoắn, diện mạo hết sức thanh tú khiến hình tượng vốn nam tính của nàng chuyển sang nhu mì hơn rất nhiều.
Nàng im lặng đánh giá xong, lòng thầm thở dài nghĩ: Nếu như mình còn là Tiêu Như Thanh, lúc này hai người đứng đối diện nhau, không biết sẽ là hình ảnh như thế nào đây?
Tri Ngọc thấy An Ninh Hề cứ ngẩn ngơ, nghĩ rằng có lẽ do nàng bị bệnh, nhích đến gần khẽ giọng hỏi: "Quân thượng thấy đỡ hơn chưa?"
An Ninh Hề sực tỉnh, khẽ gật đầu, "Đã đỡ nhiều rồi." Nói xong, nàng vội vàng quay sang Lật Anh Thiến đáp lễ, "Bổn cung thất lễ quá, nữ tướng quân thứ lỗi."
Tuy Lật Anh Thiến chưa từng gặp An Ninh Hề, nhưng ít nhiều cũng nghe nói sơ qua về chuyện của nàng, lúc này thấy nàng vẻ mặt lạnh lùng, khí chất không tầm thường, trong lòng rất đỗi kinh ngạc. Quay đầu lại liếc nhìn Tri Ngọc, chỉ thấy Tri Ngọc hơi cười nhạt khẽ gật đầu với nàng, nàng chỉ đành nén nỗi kinh ngạc đó xuống.
Ba người bên này đang nói chuyện bỗng nghe sau lưng hét lên thảm thiết, xoay lại thì thấy Tần Hạo với bộ mặt tức giận đang đi tới, mà tên hắc y nhân phía sau hắn máu me đầy người, thê thảm không nỡ nhìn.
Tri Ngọc thấy hắn đến gần, cười nhạt hỏi: "Hỏi rõ ràng chưa?"
Tần Hạo hành lễ với An Ninh Hề trước, sau đó khẽ gật đầu, "Hỏi rõ rồi, mười người bọn họ tất cả đều là cấm vệ quân của vương cung Đông Việt."
Hai hàng lông mày An Ninh Hề hơi nhướn lên, ánh mắt cũng lạnh đi, nắm đấm dưới tay áo siết chặt, đến nỗi khớp xương cũng phát ra tiếng vang răng rắc.
Lại là người của vương cung Đông Việt.
"Cấm vệ quân trong vương cung Đông Việt?" Tri Ngọc giật mình hỏi ngược lại, trầm ngâm nói: "Vậy do ai phái tới? Chẳng lẽ là Lục công tử Đông Việt?"
An Ninh Hề ngờ ngợ nhíu nhíu mày, trong đầu bỗng nhớ lại lời Vũ Chi Duệ nói ngày đó sau khi gặp phải Lục công tử Đông Việt, hắn nói Lục công tử này nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng thật chất là người có thù tất báo, lẽ nào là hắn thật sao?
Tần Hạo đã ôm một bụng nghi ngờ, nghe xong lời Tri Ngọc không nhịn được hỏi: "Công tử, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nếu không phải thuộc hạ và Lật tướng quân chạy tới kịp thời, sợ rằng khi đó có hối hận cũng không kịp."
Tri Ngọc không trả lời vấn đề của hắn mà hỏi ngược lại: "Hai người làm sao biết được ta đang ở đây?"
Tần Hạo trả lời: "Chúng tôi gặp được Vũ thái phó trên đường đi."
An Ninh Hề vừa nghe liền vội vàng hỏi: "Vũ thái phó thế nào rồi?"
Tần Hạo lắc đầu đáp, "Quân thượng yên tâm, Vũ thái phó không sao cả, chỉ bị vài vết thương nhẹ, khi đó ngài ấy còn đang giao đấu với vài tên hắc y nhân, thuộc hạ cùng Lật tướng quân thấy ngài ấy vẫn còn ứng phó nổi nên chạy đến đây trợ giúp công tử, có lẽ ngài ấy cũng sắp đến đây rồi."
An Ninh Hề nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, Tần Hạo vừa nói xong không lâu đã thấy Vũ Chi Duệ từ bìa rừng bên kia chạy tới. Trông thấy thi thể chết chồng chất trên bãi đất trống hắn lắp bắp kinh hãi, khi thấy An Ninh Hề vẫn bình an vô sự đứng cách cánh rừng không xa hắn mới thấy lòng nhẹ nhõm. Sau đó nhanh chân đi đến quỳ một gối xuống trước mặt nàng, vui mừng nói: "Thuộc hạ đến chậm, mong Quân thượng thứ tội. Nhờ trời xanh che chở, hôm nay Quân thượng mới được bình yên vô sự, nếu không thuộc hạ có chết vạn lần cũng khó mong chuộc tội này."
An Ninh Hề thấy hắn một thân quan phục màu đen lúc này đã nhuốm máu đỏ sậm, quần áo trên dưới bị rách nhiều chỗ còn có khá nhiều vết thương, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Lúc trước là tại nàng quá tự đề cao bản thân, cho rằng mình có đủ khả năng giải quyết hết mọi vấn đề, vì vậy khi ở Đông Việt nàng mới không kiểm soát được mà biểu hiện ra mặt nóng lòng muốn đạt được mục đích, mà không nghĩ đến những điều mình làm đã suýt chút nữa liên lụy đến những người bên cạnh. Vũ Chi Duệ như thế này, Tri Ngọc cũng không kém gì. Nếu bởi vì mình nhất thời chủ quan mà làm hại người vô tội, vậy mình cùng kẻ thù có gì khác nhau? Cũng là hạng người chỉ biết lo cho bản thân mình, còn người khác có ra sao mặc kệ.
Nghĩ vậy, An Ninh Hề liền duỗi tay nâng cánh tay Vũ Chi Duệ lên, sau đó lui về phía sau mấy bước khom người vái chào với hắn, "Vũ thái phó, tình hình hôm nay là do bổn cung bố trí sơ sót, bổn cung xin nhận lỗi với ngài."
Bốn người đang có mặt nhất thời đều sững sờ ngơ ngác.
Sau khi Vũ Chi Duệ phản ứng lại liền vội bước lên phía trước, hốt hoảng nói: "Quân thượng đừng làm thuộc hạ giảm thọ."
An Ninh Hề đứng thẳng người, khẽ cười cười, gương mặt vốn đỏ ao do bị sốt lúc nào đã giảm đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lanh lảnh trong trẻo, "Vũ thái phó đừng nói vậy, lần này quả thật là lỗi của bổn cung, huống chi ngài còn là thái phó của bổn cung, bổn cung hành lễ với người cũng là việc nên làm."
Sau khi nói xong lời đó, nàng nhìn qua Tri Ngọc, bởi do trở ngại thân phận nên không ra mặt hành lễ nhận lỗi với hắn, nhưng trong mắt An Ninh Hề lúc này ẩn chứa vẻ áy náy. Hình ảnh người đàn ông này khi nãy vì cứu nàng mà suýt mất mạng vẫn còn khắc sâu trong đầu nàng.
Mọi người nhất thời không biết phải nói gì, cuối cùng Lật Anh Thiến lên tiếng trước, vẻ mặt ban đầu hơi nghiêm nghị lúc này đã hòa hoãn hơn nhiều, "Lúc Tần đại ca đến mời, ta vốn dĩ không hề muốn đến đây, vì muốn thuyết phục Vương ta đồng ý cho đến Nam Chiêu dạy thuật bắn cung là chuyện phiền phức cỡ nào, nhưng lúc này tận mắt gặp được Nữ hầu, mới biết lựa chọn của mình không hề sai, có thể dạy cho người biết phân biệt đúng sai như Nữ hầu đây chính là vinh hạnh của ta."
Lật Anh Thiến dẫu sao cũng xuất thân từ quân doanh, vì vậy cách nói chuyện cũng hết sức trực tiếp tự nhiên, lúc này cho dù đang đối mặt với một quân chủ một nước là An Ninh Hề, vẫn nói chuyện một cách dứt khoát ngay thẳng. Tri Ngọc chỉ hơi ngạc nhiên liếc nhìn qua nàng một cái, trên môi mỉm cười như có như không, bởi vì Lật Anh Thiến ở trong trí nhớ của hắn xưa nay luôn là người thanh cao sống theo nguyên tắc, có thể khiến cho nàng ta nói ra những lời như vậy quả thật hiếm hoi vô cùng.
An Ninh Hề nghe vậy mắt lập tức lóe sáng, sau đó nghiêng người quay sang vái chào Lật Anh Thiến, "Vậy bản cung xin ra mắt sư phó."
Lật Anh Thiến cũng không khách sáo, thản nhiên nhận lấy cái hành lễ này.
Vũ Chi Duệ ở bên cạnh lúc này mới phát hiện sắc mặt An Ninh Hề có điểm bất thường, vội vàng nói: "Quân thượng có phải bị bệnh hay không? Theo thuộc hạ thấy, hay là chúng ta mau chóng quay về Nam Chiêu đi, cấm vệ quân ở dịch quán đã nhận được mệnh lệnh hôm nay lên đường về nước, có lẽ đã đợi chúng ta khá lâu rồi."
An Ninh Hề nghe thế liền nhếch môi cười nhẹ, trong mắt tản ra sát khí lạnh lùng, "Nói đúng lắm, bổn cung phải đường đường chính chính được ba trăm cấm vệ quân Nam Chiêu ta hộ tống rầm rộ quay về nước. Nếu vương cung Đông Việt đã phái thích khách tới, vậy thì chúng ta sẽ nghênh ngang trở về trước mắt bọn họ, làm vậy để cho bọ họ biết bổn cung đâu có dễ dàng bị diệt trừ như thế."
Cô gái trước mắt một thân hào hùng sát khí, đến nỗi đã trải qua chinh chiến sa trường như Lật Anh Thiến cũng không kiềm được thoáng giật mình. Tri Ngọc đứng bên cạnh híp mắt nhìn nàng, đôi con ngươi đen láy thâm trầm sâu thẳm.
Vũ Chi Duệ nghe vậy cũng hết sức khiếp sợ, sau đó nói ra lời khiến cho ai cũng cũng đều khiếp đảm, “Quân thượng nói thích khách là từ vương cung Đông Việt phái tới? Nhưng trên người mấy tên vừa nãy bị thuộc hạ diệt trừ đều có ký hiệu của tổ chức sát thủ, tất cả đều giống nhau bị cắt đầu lưỡi, nói cách khác, bọn chúng là cùng một phe với người đã ám sát Quân thượng lần trước ở vương cung Nam Chiêu."
An Ninh Hề hơi kinh ngạc, đảo mắt một hồi, mãi lúc lâu sau mới trầm ngâm tự lẩm nhẩm nói: "Lại có tới hai thế lực... Chẳng lẽ mình đã bỏ sót điều gì..."