Ngày hôm đó, An Ninh Hề và Vũ Chi Duệ rời khỏi thành Lạc Dương dưới sự giám sát của Hoàng đế Định Gia, còn Yến Lạc thì bí mật ở lại. Chạng vạng tối, khi xe ngựa chạy đến khu rừng rậm ngoại thành Lạc Dương thì dừng lại, chờ Yến Lạc và Lang Thanh Dạ đến.
Ánh trăng dần khuất, chung quanh gần như chìm trong bóng đêm, cảnh vật yên tĩnh khiến An Ninh Hề cảm thấy phập phồng lo lắng, lúc ấy do nàng nhất thời xúc động nên mới để một mình Yến Lạc đi cứu Lang Thanh Dạ, không biết nàng ấy có xảy ra chuyện gì hay không đây.
Bầu không khí trong xe ngựa như ngưng trệ, Vũ Chi Duệ như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, lựa lời khuyên nhỏ nàng qua tấm màn xe: "Quân thượng đừng quá lo lắng, khinh công của Yến Lạc rất cao, sẽ không có việc gì đâu."
An Ninh Hề chỉ khẽ ‘Ừ’ một tiếng, bóng đêm vô biên đã giúp nàng che giấu đi sự bất an của mình.
Thời gian chậm chạp trôi qua, An Ninh Hề và Vũ Chi Duệ đều không nói gì lẳng lặng đợi Yến Lạc, người nào cũng đang trong trạng thái lo lắng không yên. Đã lâu vậy rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?
Như muốn để mình tạm quên đi, An Ninh Hề đột nhiên hỏi Vũ Chi Duệ: "Có tin gì từ cửa khẩu Bình Cốc không?"
Vũ Chi Duệ đáp: "Không có, có vẻ như tất cả đều bình thường."
An Ninh Hề gật đầu, trước khi đi nàng đã căn dặn Hoắc Tiêu, một khi chiến sự có xảy ra chuyện gì phải lập tức gửi bồ câu đưa thư cho nàng, mà bây giờ không có tin tức nào được gửi tới, xem ra đúng là tất cả đều bình thường.
Có tiếng động rất nhỏ từ phía xa truyền đến, là tiếng vó ngựa. An Ninh Hề thu hồi suy nghĩ, vội vén rèm nhoài người nhìn ra ngoài, Vũ Chi Duệ lập tức báo với nàng: "Quân thượng yên tâm, là Yến Lạc."
An Ninh Hề biết thị lực của hắn rất tốt, trong lòng cũng bình tĩnh lại thở phào một hơi.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc càng gần, dần dần càng thêm rõ ràng, giữa không gian yên tĩnh này, bất kỳ tiếng động nào cũng đều để lại tiếng vang dù rất khẽ, khiến cho bầu không khí càng thêm phần căng thẳng.
Sau khi cẩn thận lắng nghe một hồi, Vũ Chi Duệ đột nhiên xoay người nói với An Ninh Hề nói: "Không xong rồi, Quân thượng, dường như có rất nhiều truy binh đuổi theo."
An Ninh Hề căng thẳng, hơi nhổm người ra phía ngoài để xem, cuối cùng dứt khoát chui người ra khỏi buồng xe, mắt nhìn chằm chằm bóng người mơ hồ ở phía sau xe, lòng dạ bồn chồn lo lắng không thôi. Tuy chưa nhìn thấy được đám truy binh đuổi theo phía sau, nhưng đã nghe rõ được tiếng vó ngựa ầm ĩ, có lẽ đang đuổi theo cách Yến Lạc không xa.
Vũ Chi Duệ cảm nhận được đám người truy đuổi đến càng lúc càng gần, nhận ra tình thế nghiêm trọng, "Quân thượng, mời ngồi vào xe ngựa, thuộc hạ sẽ lập tức đánh xe đi, nếu bị đám truy binh phát hiện sẽ không hay."
An Ninh Hề lắc đầu, "Chờ một chút, Yến Lạc sắp đến rồi." Nàng đã nhìn thấy Yến Lạc ngồi trên ngựa, đồng thời cũng nhìn thấy có người đang nằm vắt ngang phía trước con ngựa Yến Lạc đang cưỡi, chắc chắn đó chính là Lang Thanh Dạ.
Vũ Chi Duệ thấy nàng kiên quyết như vậy chỉ có thể nắm chặt dây cương, mắt nhìn chằm chằm về phía Yến Lạc, chỉ cần nàng ấy tới gần sẽ lập tức thúc ngựa chạy đi.
Không lâu sau, cuối cùng Yến Lạc cũng chạy đến gần xe ngựa, Vũ Chi Duệ nhìn thấy đám truy binh cũng đuổi tới sát phái sau, chỉ kịp nói một câu ‘Quân thượng ngồi vững’ liền vội vàng thúc ngựa.
Hành động bất ngờ đó khiến An Ninh Hề suýt chút đã rớt xuống xe, vất vả lắm mới ổn định được thân thể, nàng lập tức hét lớn với Yến Lạc lúc này đã vượt lên ngang hàng xe ngựa: "Mau lên xe."
Ngựa của Yến Lạc chạy song song với xe ngựa của An Ninh Hề, nghe An Ninh Hề hét lên nàng quay sang lắc đầu, "E là không được, đám truy binh đuổi theo rất đông, nô tỳ sẽ dụ bọn họ đi." Nàng nói xong, một tay nhấc Lang Thanh Dạ đang hoa mắt chóng mặt nằm rạp trên lưng ngựa lên, một tay kéo dây cương để ngựa áp sát vào xe ngựa, "Quân thượng, xin lui về phía sau một chút, nô tỳ sẽ để Lang thượng thư lên xe trước, đợi nô tỳ giải quyết xong đám truy binh phía sau sẽ lập tức đuổi theo."
An Ninh Hề nhanh chóng nhích người lui vào trong, sau khi ngồi vững liền vươn tay ra đỡ Lang Thanh Dạ, "Lang ái khanh, mau tỉnh lại, bổn cung kéo ngài lên xe!" Lúc này không phải là lúc để ý đến lễ tiết nữa, mà bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Lang Thanh Dạ nghe vậy hơi ngơ ngác, thoáng do dự nhưng cuối cùng cũng xốc lại tinh thần, đưa cánh tay cho An Ninh Hề, nghiêng người trượt sang xe ngựa.
An Ninh Hề đang định kéo hắn qua, bất chợt có người ở phía sau la lớn: "Thật to gan lớn mật, dám cướp người từ tay Hoàng đế Bệ hạ, còn không mau khoanh tay chịu trói!"
Vừa dứt lời, mưa tên đã vun vút lao tới, An Ninh Hề hoảng hốt vội theo bản năng đẩy Lang Thanh Dạ ra, cánh tay chưa kịp thu lại đã cảm thấy đau buốt đến thấu xương.
Nửa người Lang Thanh Dạ đã sang được xe ngựa, lại bị An Ninh Hề đẩy ra khiến hắn bị rớt xuống ngựa lại, cũng may Yến Lạc nhanh tay ghìm cương tung người xuống ngựa dùng sức nhấc hắn lên. Vũ Chi Duệ cũng cho xe ngựa dừng lại, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi trên người An Ninh Hề.
"Quân thượng, người có sao không?" Giọng của Vũ Chi Duệ gấp gáp lo lắng, đồng thời rút kiếm đeo bên hông ra chắn trước xe.
An Ninh Hề đã sắp hôn mê nhưng vẫn cố sức lấy lại tỉnh táo nói: "Không sao, mau cứu người trước đi." Sau đó vòng tay trái sang dùng sức bẻ gãy chuôi tên nhô ra bên cánh tay phải, vết thương bị động khiến nàng đau đớn bật ra tiếng rên, tay trái vội bịt lên miệng vết thương, cả bàn tay dính đầy máu tươi.
Yến Lạc vội nâng Lang Thanh Dạ chuyển sang xe ngựa, lúc này Lang Thanh Dạ mới hơi tỉnh táo lại, vội quay qua hỏi An Ninh Hề: "Quân thượng, có phải bị thương rồi không?"
An Ninh Hề không muốn lãng phí thời gian, chỉ mở miệng nói một câu: "Lên xe đi."
Lang Thanh Dạ không dám chậm trễ lập tức leo lên xe. Yến Lạc vung sợi roi trong tay cản trở làn mưa tên, Vũ Chi Duệ cùng Yến Lạc ngăn cản đám truy binh một hồi, nghĩ đến thương thế của An Ninh Hề nên không dám ở lại ham chiến, vội lui về xe ngựa bắt đầu đánh xe chạy đi. Yến Lạc vừa đánh vừa lui, cuối cùng cũng chặn được đám người đuổi theo, sau đó tung người nhảy lên ngựa, ra roi thúc ngựa nhanh chóng đuổi theo xe của An Ninh Hề.
Đám truy binh phía sau vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng quát tháo, đồng thời đã nhận ra chính là đám người của Nữ hầu.
Lang Thanh Dạ đỡ An Ninh Hề ngồi vào trong xe, Vũ Chi Duệ chỉ có thể liều mạng đánh xe, cũng không thể để ý đến chuyện phóng xe kiểu này sẽ chỉ làm vết thương của An Ninh Hề nặng hơn.
Yến Lạc đã chạy tới cạnh xe ngựa, dùng khinh công nhảy từ trên lưng ngựa lên xe, rồi vung roi quất cho ngựa té ngã nằm xuống đất, đám người phía sau một đường đuổi tới không kịp nhìn rõ nên đồng loạt ngã nhào xuống, vì vậy tốc độ đuổi theo cũng chậm lại.
"Quân thượng thấy sao rồi?" Sau khi vào trong xe, Yến Lạc vội tới bên cạnh An Ninh Hề hỏi.
Lang Thanh Dạ ngồi bên cạnh đỡ An Ninh Hề, giọng nói gấp gáp, "Dường như không ổn lắm, mũi tên có vẻ cắm rất sâu."
An Ninh Hề nghe hắn nói thế chỉ cười khẽ tự giễu, "Không bị thương trên chiến trường, mà ngược lại bị thương trong tình thế này, phong cách của Trung Chu thật khiến bổn cung mở mang tầm mắt."
Yến Lạc không nói gì quan sát vết thương của An Ninh Hề, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, "May mà nô tỳ mang theo thuốc trị thương, phải cầm máu trước đã." Nói xong cũng chẳng màng lượng thuốc, cứ thế đổ lên miệng vết thương của An Ninh Hề.
An Ninh Hề đang được Lang Thanh Dạ đỡ, gần như tựa hẳn vào người hắn, vết thương bị bột phấn rắc lên khiến nàng không kiềm được lại bật ra tiếng rên, tay trái của nàng túm chặt vạt áo Lang Thanh Dạ, cơn đau mới từ từ dịu xuống.
Lang Thanh Dạ thấy nàng đau đớn như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, nếu không phải bởi vì hắn,sao có thể liên lụy khiến Quân thượng bị thương?
Cú đẩy Lang Thanh Dạ ra ban nãy của An Ninh Hề chẳng qua là vì nàng ước chừng mình có thể kịp thu tay về, nào ngờ bóng đêm đã làm nàng phán đoán sai tốc độ lao tới của mũi tên, thành ra mới khiến mình bị thương. Nhưng với Lang Thanh Dạ, đây chính là hành vi xả thân quên mình. Vốn dĩ hắn vẫn cảm thấy hoài nghi trước sự thay đổi đột ngột của An Ninh Hề, nhưng bây giờ lại càng khiếp đảm không thôi. Bởi sự thay đổi của nàng không đơn giản chỉ là vì muốn chăm lo việc nước như nàng nói, mà dường như cả tính cách cũng thay đổi luôn rồi.
Lang Thanh Dạ không có thời gian mà suy nghĩ nhiều nữa, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng về Nam Chiêu, nếu An Ninh Hề xảy ra chuyện gì thì hắn chính là tội đồ của Nam Chiêu rồi.
May mà vết thương An Ninh Hề đã cầm được máu, mùi máu tươi cũng đã giảm đi nhiều, nàng đã tỉnh táo hơn khi nãy. Nhận ra mình đang tựa vào người Lang Thanh Dạ, nàng lập tức ngồi bật dậy, Yến Lạc thấy thế liền quàng tay qua ôm vai nàng, "Quân thượng, đừng cử động mạnh, đầu mũi tên chưa được rút ra, người phải cẩn thận một chút."
An Ninh Hề bất đắc dĩ thở dài, suy yếu nói, "Ta còn định sau khi về Nam Chiêu sẽ lập tức quay trở lại Bình Cốc, giờ thì hay rồi..."
Yến Lạc tưởng nàng lo lắng cho Phong Dực, liền trấn an nàng: "Quân thượng yên tâm, Phong tướng quân được xưng là Chiến thần, giờ lại có thêm Hoắc đô đốc tương trợ, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."
An Ninh Hề trầm mặc một hồi, đột nhiên cười, "Hắn dĩ nhiên sẽ không xảy chuyện gì, từ lúc thấy hắn trên chiến trường ta đã biết, rõ ràng là hắn bày mưu, nào có ai đang bị bao vây mà vẫn có thể nhàn nhã ung dung như hắn vậy chứ? Sợ là hắn cố ý đẩy mình vào nguy hiểm mà thôi."
Yến Lạc sửng sốt, "Chuyện này sao có thể?"
An Ninh Hề không trả lời, cảm thấy hơi mệt nên dựa vào người Yến Lạc nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không phải nàng lo lắng Phong Dực xảy ra chuyện, mà là lo lắng Sở Nghiệp Kỳ sẽ không bị gì thôi.
Nếu như lần này không khiến cho Đông Việt tổn thương nguyên khí thì ít nhất cũng phải tổn thất nặng nề, nếu không nàng ngàn dặm xa xôi dẫn binh tới Bình Cốc không phải công cốc rồi sao?
Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, trong đầu An Ninh Hề chỉ có một suy nghĩ là phải làm sao đánh cho quân Đông Việt tan tát mà về.
Vũ Chi Duệ ở bên ngoài vội vã thúc ngựa, đám người đuổi theo đã dần không thấy đâu nữa, nhưng hắn vẫn không dám chủ quan, trong xe ngựa là quân chủ một nước, nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì không ai có thể gánh vác nổi.
Cũng may đến khi trời sáng, thương thế của An Ninh Hề đã có phần khá hơn. Bấy giờ Vũ Chi Duệ mới thở phào dừng xe ngựa nghỉ ngơi, đồng thời dùng bồ câu đưa tin về vương cung Nam Chiêu, lệnh cho cấm vệ quân lập tức tới hộ giá.
Tình hình phía bên cửa khẩu Bình Cốc vẫn như trước, quân Tây Hoa và Đông Việt đang ở thế giằng co, không bên nào chủ động tấn công trước.
Trong quân trướng Tây Hoa, Phong Dực đang ngồi vuốt ve kim ấn của thế tử Phong Vô Thù, tự hỏi có nên hợp tác với Nam Chiêu đánh cho Đông Việt tan tác, hay tiết lộ chuyện Phong Vô Thù đã không còn là thế tử.
Thật ra nếu không phải Tây Hoa vương xin hắn giữ lại mạng cho Phong Vô Thù thì có lẽ giờ này hắn đã làm thế rồi. Mà sở dĩ hắn đồng ý thỉnh cầu của Tây Hoa vương hoàn toàn không phải vì nể tình huynh đệ với Phong Vô Thù, mà chỉ lo nghĩ cho danh tiếng của mình thôi. Hắn đã suy nghĩ chu đáo, muốn là người đứng đầu Tây Hoa thì danh tiếng là thứ không thể thiếu.
Đang suy nghĩ, Tần Hạo cầm một mẩu giấy nhỏ đi vào, "Tướng quân, phía vương cung Nam Chiêu gửi tin khẩn."
Phong Dực liếc mắt nhìn mẩu giấy trong tay hắn, đặt kim ấn xuống, đưa tay nhận lấy. Tại sao lúc này Nam Chiêu lại gửi tin tới chứ?
Hắn đứng dậy vừa cất bước vừa đọc thư, có điều vừa bước được mấy bước đã dừng lại, cau mày nói, "Nữ hầu bị thương."
Tần Hạo lo lắng, "Sao Nữ hầu lại bị thương?"
Phong Dực thở dài, "Vì cứu Lang Thanh Dạ, nhưng nói cho cùng cũng bởi vì ta, nếu không phải vì giúp ta, Lang Thanh Dạ cũng sẽ không đến Trung Chu để rơi vào nguy hiểm."
Tần Hạo nghe đã hiểu được mười mươi, "Tướng quân định làm gì?"
Phong Dực lắc đầu, "Tin tức này được bí mật truyền tới, ta có thể giống trống khua chiêng được sao? Cũng may Nữ hầu giờ đã không sao, cần phải ở lại trong cung tĩnh dưỡng một thời gian thôi, đợi đến lúc đó hãy tính tiếp."
Tần Hạo biết nếu y nói vậy thì nhất định đã có suy tính nên cũng không hỏi nữa.
Phong Dực ngồi trở lại bàn, quẳng tờ giấy vào trong tách trà, cầm bình trà lên rót nước vào. Sau khi làm xong, hắn như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Tần Hạo, "Lần này hẳn là Nữ hầu đã trở mặt với Trung Chu rồi." Hắn cười cười, "Xem ra ta phải chuẩn bị trước phòng trường hợp Nam Chiêu xảy ra chuyện."