Edit: Thanh Liên
Beta: TieuKhang
Lật Anh Thiến và Chu Lập dẫn khoảng sáu vạn đội quân, chỉ với đội quân tinh nhuệ này thôi đã đủ làm cho mấy đám nước nhỏ vốn định ngấp nghé vô cùng khiếp điểm. Sau đó mười vạn đại quân của Bắc Mạnh từ ngàn dặm xa xôi đã đến được vùng lân cận Nam Chiêu khiến cho đến cả Trung Chu cũng chấn động khiếp sợ. Nỗi lo lắng trong suốt mấy ngày qua của từ đại thần đến dân chúng Nam Chiêu cuối cùng cũng được nguôi ngoai.
Sau khi quân đội Bắc Mạnh đến Kim Lăng, bốn tiểu quốc ban đầu ầm ĩ đòi tách ra tự lập ngay lập tức phái sứ giả đến dâng quốc thư, bày tỏ vô cùng hối hận, muốn quay lại quy thuận Nam Chiêu như thuở trước. An Ninh Hề không còn kiên nhẫn với đám người trở mặt như trở bàn tay này nữa, trực tiếp tuyên bố với bốn tiểu quốc hoặc là tách khỏi Trung Chu hoàn toàn quy thuận Nam Chiêu, hoặc chờ quân đội Nam Chiêu tới sáp nhập bốn nước.
Bốn tiểu quốc biết hiện nay Nam Chiêu đã không còn phụ thuộc hoàng quyền, tương lai hoặc là bị hoàng quyền tiêu diệt, hoặc sẽ tiêu diệt hết hoàng quyền, bên nào cũng nhất thời do dự không biết nên chọn con đường nào. Nhưng Tây Hoa và Bắc Mạnh đều tới trợ giúp khiến bốn nước này hiểu rõ được thế cục hiện nay, vì vậy cuối cùng quyết tâm chia cắt ràng buộc với Trung Chu, chính thức quy thuận Nam Chiêu, hơn nữa còn đưa con trai trưởng tới Nam Chiêu làm con tin.
Về sự việc thay đổi đột ngột lần này, An Ninh Hề không ngờ Phong Dực lại phái quân đến tương trợ Nam Chiêu, tuy rằng biết hắn xuất phát từ lễ nghĩa nhưng trong lòng vẫn có chút cảm kích. Sau khi giải quyết xong chuyện của bốn nước nhỏ, nàng đích thân cùng Lang Thanh Dạ và đám quần thần ra cửa thành nghênh đón Lật Anh Thiến và nhóm người Bắc Mạnh vương.
Có điều An Ninh Hề không trực tiếp ra mặt mà ngồi trên xe giá, nhờ Lang Thanh Dạ thay mặt nàng chào hỏi, mãi cho đến khi trở về cung, nàng mới phái người đi mời Cố Bằng Hiên đến gặp.
Cố Bằng Hiên được nhóm cung nhân dẫn đến thiên điện cung Trữ Minh ngồi đợi, không lâu sau phía cửa vang lên tiếng động, sau đó An Ninh Hề đẩy cửa đi vào.
Sau khi cửa mở, nhìn thấy người trước mắt, An Ninh Hề bỗng có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời người vậy.
Người đàn ông trước mặt xoay người lại, một thân áo bào màu đen thêu hoa văn tối làm nổi bật thân hình vạm vỡ cao lớn của hắn, đầu đội kim quan, mặt như ngọc tạc, đáy mắt hờ hững không theo khuôn phép còn mang theo sự phóng túng càn rỡ, nhưng thời điểm khi nhìn thấy An Ninh Hề lại có phần cảnh giác, đã không còn là đứa trẻ khóc lóc nhớ nhà mười mấy năm trước nữa rồi.
An Ninh Hề lẳng lặng nhìn hắn, không biết nên nói gì cho phải nên chỉ đành im lặng.
Cố Bằng Hiên cũng đứng đó nhìn nàng, hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói thì lạnh nhưng mang theo chút sốt ruột, "Quả nhân đã theo lời Nữ hầu mang binh tới, còn thông cáo thiên hạ sẽ toàn lực trợ giúp Nam Chiêu. Bây giờ có phải Nữ hầu nên nói cho quả nhân biết tung tích của Tiêu Như Thanh rồi không?"
Tâm trạng đang rất khẩn trương của An Ninh Hề đột nhiên thoải mái lạ thường, không nhịn được mím môi cười, "Vì sao ngài lại cho rằng bổn cung biết tung tích của Tiêu Như Thanh?"
Cố Bằng Hiên sửng sốt, trong lòng thoáng do dự. Vốn dĩ hắn cảm thấy hành vi lần này của mình có hơi liều lĩnh, giờ đây lại càng thấy không ổn, chẳng lẽ thật sự đã bị Nữ hầu lừa?
"Không ngại nói cho Nữ hầu biết, mười vạn đại quân của quả nhân vẫn đang đóng ngoài thành Kim Lăng." Mắt hắn long lên, nhưng giọng điệu vẫn như đang kể chuyện: “Nữ hầu chắc là cũng từng nghe câu “nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền” chứ?"
An Ninh Hề cười vô cùng xán lạn, gật đầu nói, "Không tệ, không tệ, tiểu Hiên, đệ quả nhiên đã trưởng thành rồi, còn biết uy hiếp người khác nữa."
Cố Bằng Hiên nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy nụ cười và giọng nói của người trước mặt vô cùng quen thuộc, cách gọi ‘tiểu Hiên’ cũng rất thân mật tự nhiên, không hề gượng ép. Lúc hắn nhìn thấy tên ‘tiểu Hiên’ xuất hiện ở cuối thư, cộng thêm hình vẽ giống hệt hoa văn trạm khắc trên miếng ngọc bội hắn tặng cho Tiêu Như Thanh trước kia, nên mới đoán rằng Nữ hầu biết tung tích của Tiêu Như Thanh. Chẳng lẽ lá thư kia không phải do Nữ hầu mượn danh nghĩa Tiêu Như Thanh viết, mà chính là... đích thân Tiêu Như Thanh tự tay viết? Nhưng sao có thể như thế được?
An Ninh Hề quan sát vẻ mặt liên tục thay đổi của Cố Bằng Hiên, thở dài một bước rồi tiến lên trước, thu lại ý cười trên mặt nhìn hắn đăm đăm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Tiểu Hiên, ta chính là Tiêu Như Thanh."
Cố Bằng Hiên mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn nàng, bất giác lui về phía sau hai bước, "Chuyện này là sao? Ta vẫn luôn tin rằng Tiêu Như Thanh không chết, nhưng sao có thể biến thành một người khác được?"
An Ninh Hề nghiêng người tới, giọng nói mơ hồ vang lên bên tai hắn, "Tiểu Hiên có muốn nghe chuyện xảy ra trong mười năm ấy không?"
Gió lạnh rít gào ngoài điện, thời tiết đã chính thức bước vào mùa đông.
Yến Lạc và Vũ Chi Duệ canh giữ ở chính điện cung Trữ Minh, nhưng mắt luôn nhìn chằm chằm về phía cửa thiên điện, không biết bên trong kia An Ninh Hề và Bắc Mạnh vương đang nói chuyện gì mà lại bí mật như thế, ngay cả hai người họ cũng không cho phép đến gần.
Không lâu sau, An Ninh Hề và Cố Bằng Hiên cùng nhau từ trong cửa điện đi ra, Yến Lạc kinh ngạc nhìn hai người, thấp giọng hỏi Vũ Chi Duệ bên cạnh, "Quan hệ của Quân thượng và Bắc Mạnh vương thân thiết đến vậy sao?"
Hai người phía xa xa vừa đi vừa cười cười nói nói, dáng vẻ thân thiết tự nhiên.
Vũ Chi Duệ cũng nghi hoặc lắc đầu, "Trước đây chưa từng thấy Quân thượng và Bắc Mạnh vương tiếp xúc qua lại với nhau."
Hai người đang thắc mắc ngờ vực thì An Ninh Hề đã đi đến trước mặt nói với Yến Lạc: "Ngươi đi bẩm báo với thái hậu một tiếng, nói bổn cung quyết định ba ngày sau sẽ mở tiệc trong cung, nhân dịp sinh nhật bổn cung đồng thời thiết đãi đón tiếp Bắc Mạnh vương và Lật tướng quân."
Yến Lạc liếc mắt nhìn Cố Bằng Hiên đang đứng bên cạnh nàng, khom người nhận lệnh rồi đi về hướng cung Thiên Thọ.
Cố Bằng Hiên cười nhìn theo bóng lưng Yến Lạc với dáng vẻ ngả ngớn, quay sang nói với An Ninh Hề: "Sao cô gái đó lại mang khăn che mặt thế? Chẳng lẽ đã bị hủy dung? Nếu đúng là như vậy thì thật tiếc cho một cô gái xinh đẹp, chỉ mới nhìn qua đôi mắt hé lộ ra bên ngoài thôi mà đã, chậc chậc, thật là động lòng người."
An Ninh Hề buồn cười liếc hắn, "Người ta nói Bắc Mạnh vương không quan tâm đến phân tranh thiên hạ, chỉ thoải mái hưởng thụ cuộc sống, ban đầu bổn cung còn không tin, giờ đã được mở rộng tầm mắt rồi."
Cố Bằng Hiên cùng nàng đi tới thư phòng, nhỏ giọng nói: "Nghe Như Thanh tỷ gọi đệ là Bắc Mạnh vương cảm thấy hơi không quen."
An Ninh Hề quay đầu liếc nhìn Vũ Chi Duệ đi sau hai người không xa, rồi quay lại nhìn hắn khẽ lắc đầu, "Hiện tại tuổi ta cũng không lớn hơn đệ, về thân phận lại đều là quân chủ một nước, ở trước mặt người khác không thể gọi đệ là tiểu Hiên như trước kia được, đệ càng không thể gọi ta là Như Thanh tỷ."
Cố Bằng Hiên thở dài, "Con người sao lúc nào cũng đủ loại quy củ, chẳng cởi mở sảng khoái gì cả."
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã vào đến thư phòng, An Ninh Hề dặn Vũ Chi Duệ đứng xa coi chừng, không được đến gần, sau đó đóng chặt cửa thư phòng rồi quay qua nói với Cố Bằng Hiên: "Về sau ta và đệ cứ thoải mái gọi tên nhau, dù sao hai nước chúng ta cũng sắp kết minh rồi."
Cố Bằng Hiên khẽ gật đầu, "Vậy sau này đệ sẽ gọi tỷ là Ninh Hề, còn tỷ không được nói đệ không biết lớn nhỏ như trước đây nữa." Nói xong nhịn không được bật cười, nhưng chỉ cười được hai tiếng, vẻ mặt lại chuyển sang đau lòng. Hắn nhìn An Ninh Hề, dường như sợ chạm vào nỗi đau của nàng nên giọng nói cũng bất giác nhỏ nhẹ dịu dàng, "Ninh Hề, ban nãy tỷ kể lại chuyện mười năm trước, nhưng suốt mười năm đó tỷ làm thế nào để vượt qua, cho đệ nghe, nhưng mười năm nay tỷ sống thế nào, tỷ... nhất định là đã chịu không ít kẻ hành hạ khổ sở."
An Ninh Hề rũ mi xuống, xoay người đưa lưng về phía hắn, qua rất lâu mà vẫn không nói gì.
Cố Bằng Hiên chợt giật mình, lập tức tươi tười nói, "Đúng rồi, vừa rồi mới nói kết đồng minh, vậy mau viết minh thư thôi."
An Ninh Hề thầm thở dài, tiểu Hiên à tiểu Hiên, dù đã qua mười năm, vật đổi sao dời bao nhiêu đi nữa thì đệ vẫn là cậu bé hiền lành thiện lương như ngày nào. Vậy mà hôm nay nàng lại kéo người vốn không quan tâm đến phân tranh thiên hạ này vào cuộc chiến. An Ninh Hề khép mắt lại, nàng vì báo thù mà trở nên quá ích kỷ rồi.
Cố Bằng Hiên thấy nàng vẫn im lặng không nhúc nhích, lại thúc giục nàng. An Ninh Hề vội choàng tỉnh, dằn xúc động trong lòng xuống đi tới bàn đọc sách ngồi xuống, bắt đầu viết minh thư. Vết thương trên cánh tay phải của nàng đã lành hơn năm phần nhưng vẫn còn hơi đau, vì vậy nên viết rất chậm, nghiêm túc nắn nót từng nét bút.
Cố Bằng Hiên ngồi xuống cạnh bàn tròn gần đấy nhìn vào sườn mặt nghiêng của nàng, lòng vô vàn đau xót. Năm đó hắn ở vương cung Đông Việt bị người ta khinh miệt bắt nạt may nhờ có nàng che chở, nhưng mười năm qua đã có ai ở bên cạnh bảo vệ nàng đây? Hắn siết chặt nắm tay, không để cho cảm xúc lộ ra ngoài, tránh làm An Ninh Hề nhớ lại mà đau lòng, trong lòng càng căm hận Sở Nghiệp Kỳ vô biên.
Ngày trước khi ở Đông Việt làm con tin, hắn vốn đã không có thiện cảm với Đông Việt, nếu không phải vì Tiêu Như Thanh thì sau khi xưng vương hắn đã dẫn quân tới Đông Việt để rửa sạch mối nhục trước kia. Mười năm trước Tiêu Như Thanh đột nhiên mất tích, hắn phái rất nhiều người đi tìm kiếm tung tích nàng, cũng từng dùng thân phận quân chủ gửi thư tới hỏi Sở Nghiệp Kỳ, nhưng đều như đá chìm đáy biển, không chút tin tức. Hôm nay nếu đã biết được chân tướng, hắn càng thêm căm hận Đông Việt bấy nhiêu. Về chuyện kết minh với An Ninh Hề, cho dù nàng không nhắc đến thì chính hắn cũng sẽ chủ động đề nghị.
Trong lúc hắn đang trầm tư, An Ninh Hề đã viết xong minh thư, nàng đặt bút xuống, đứng dậy cầm minh thư đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt minh thư ở trước mặt hắn, "Đệ đọc lại xem, nếu có chỗ nào chưa ổn ta sẽ bổ sung."
Cố Bằng Hiên cầm minh thư lên đọc, sau đó thắc mắc hỏi, "Sao trong đây lại nhắc đến cả Tây Hoa?"
An Ninh Hề không biết nên giải thích thế nào, cũng không tiện nói mình định nâng đỡ Phong Dực đoạt lấy thiên hạ, đành giải thích qua loa: "Tây Hoa cũng có ý kết minh, ta chỉ là tiện ghi luôn vào thôi."
Cố Bằng Hiên không nghi ngờ gì gật đầu, "Thêm một lực lượng thêm phần bảo đảm. Hiện tại Tây Hoa có chiến thần Phong Dực nên lực lượng cũng tăng mạng đáng kể."
An Ninh Hề gật đầu cười, "Nói rất đúng."
Mà Phong Dực được hai người nhắc đến lúc này hiện đang không có thời gian để mà để ý đến chuyện của Nam Chiêu. Đông Việt vương lại bắt đầu tấn công, hắn đành phải lần nữa nghênh chiến.
Lần này Phong Dực không thối lui như lần trước nữa, mà nhiều lần giáp lá cà trực điện với Đông Việt. Ba năm hắn ở Nam Chiêu đã nghiên cứu không ít chiến thuật, lúc này nhân tiện dùng quân độ của Đông Việt để thử nghiệm. Quân Đông Việt hết lần này đến lần khác bị quân Tây Hoa đánh cho tan tác, Hoắc Tiêu cũng nhiều lần muốn xông pha tương trợ nhưng không có cơ hội để phát huy.
Sở Nghiệp Kỳ bấy giờ mới thấy vô cùng hoảng hốt, hắn không ngờ vó sắt mà Đông Việt hắn xưa nay luôn tự hào lại chỉ vì Phong Dực thay đổi chiến thuật mà bị vô hiệu hóa dễ dàng như thế. Nói vậy chẳng phải ước mơ muốn thống nhất thiên hạ của hắn phải vỡ tan tành chỉ vì Tây Hoa sao?
Sở Nghiệp Kỳ hạ lệnh tạm thời hạ trại điều chỉnh quân đội tại chỗ, lại bắt đầu thế trận giằng co với Tây Hoa. Phong Dực cũng không nóng vội, nếu Sở Nghiệp Kỳ còn muốn kéo dài thời gian thì hắn cũng không ngại chiều theo đến cùng, nhân tiện đợi tin tức phía Nam Chiêu.
Ngày đó hắn viết thư cho Tôn Vô Gia nhắn cô ấy tìm cơ hội gặp mặt An Ninh Hề, nói rõ đề nghị của hắn, rất nhanh sau đó Tôn Vô Gia đã có được cơ hội. Đúng dịp An Ninh Hề muốn tổ chức tiệc mừng sinh nhật, Tôn Vô Gia phải làm phiền Vũ Chi Duệ nói với An Ninh Hề rằng cô ấy muốn vào cung hiến nghệ chúc mừng.
An Ninh Hề lo ngại An Tĩnh Hề vừa qua đời không lâu, không nên tổ chức ca múa nhạc huênh hoang làm gì, nên lúc đầu không đồng ý. Đến khi Vũ Chi Duệ nói Tôn Vô Gia có chuyện quan trọng muốn bẩm tấu, nàng mới đổi ý, đồng ý để mình cô ấy vào cung.
An Ninh Hề thắc mắc trong lòng không biết Tôn Vô Gia muốn cầu kiến là có mục đích gì, nhưng suy nghĩ mãi vẫn không có đầu mối nên cuối cùng chỉ đành chờ đợi. Xem ra đợi đến hôm mở tiệc mừng sinh nhật nàng mới có thể biết được.