Edit: Thanh Liên
Beta: Hằng Đoàn
Yến Lạc cầm theo lệnh bài đặc sứ An Ninh Hề đưa nên rời cung rất thuận lợi, sau đó đi thẳng về hướng cung thành phía Tây, cách đi đường như ngựa quen đường cũ, như thể chưa từng rời khỏi nơi này bao giờ. Nhưng đến khi nàng nhìn thấy tòa nhà quen thuộc, vách tường ngoài loang lổ và cửa chính đã thiếu đi một cánh thì nàng mới nhận ra mình đã rời đi ba năm rồi.
Nàng ngây người một lúc mới bước chân tới trước cửa, trong lòng thắc mắc tại sao cửa chính lại mở toang ra như thế, bất chợt nghe thấy tiếng người bên trong, nàng theo bản năng lách người sang mép tường bên cạnh tránh đi, hé mắt nhìn vào, rồi đi vòng ra phía sau, nàng nhớ ở đó có một gốc cây lớn.
Quả nhiên vẫn còn, Yến Lạc vận công tung người nhảy lên giữa tán cây rậm rạp, không hề gây ra chút tiếng động nào.
Nàng khẽ vạch đám lá cây trước mặt ra, bên trong có rất nhiều cấm vệ quân Tây Hoa, mà người dẫn đầu là Tần Hạo. Yến Lạc không nhìn rõ được đám người này, hình như họ đang sửa sang lại nhà cửa, Tần Hạo dặn dò mấy người bên cạnh: "Tạm thời dọn dẹp một chút là được, ngày mai tướng quân sẽ phái người tới quét dọn kỹ hơn."
Các cấm vệ quân hô ‘Vâng’. Một người trong đó hỏi Tần Hạo: "Tần tướng quân, nơi này từng là phủ thừa tướng thật sao? Sao lại hoang tàn thế này?"
Tần Hạo thở dài, "Đa số các ngươi là cấm vệ quân mới nên dĩ nhiên không biết vụ án oan ngày trước. Khương thừa tướng một đời trung lương, đáng tiếc..."
Mấy cấm vệ quân kia thấy y không muốn nói thêm nên cũng không hỏi nữa, tiếp tục sửa sang lại đình viện.
Nơi này là phủ thừa tướng, cũng từng là nhà của Yến Lạc. Hai mắt nàng dần ướt, lời Tần Hạo nói làm nàng nhớ lại chuyện ba năm trước đây.
Lúc ấy Phong Dực và Tần Hạo đột nhiên biến mất, khiến Phong Vô Thù luôn muốn hãm hại hai người họ vì may mắn thoát chết. Hắn biết Khương thừa tướng và Phong Dực quan hệ rất tốt, vì vậy đã viện cớ bắt giam Khương thừa tướng. Ngày ngày bức cung, ép ông nói ra nơi Phong Dực ở, đến khi bị Tây Hoa vương phát giác, hắn đổi không thành có vu cho ông tội mưu phản. Sức khỏe của Tây Hoa vương không tốt, giao chuyện này lại cho đám đại thần, ngờ đâu những người này đã bị Phong Vô Thù mua chuộc, khiến cả nhà Khương thừa tướng chịu án oan mà chết.
Cũng may Yến Lạc võ nghệ cao cường, hay tin vội thoát thân, nhưng Phong Vô Thù không ngừng đuổi giết nàng, suốt ba năm vẫn chưa chịu buông tha. Nếu nàng không gặp được An Ninh Hề, có lẽ nàng đã mất mạng rồi, làm sao về được nơi này nữa. Cũng vì vậy, nàng vô cùng cảm kích An Ninh Hề.
Thấy Tần Hạo có vẻ như chưa rời đi ngay, nên nàng từ bỏ ý định vào phủ. Ba năm qua nàng đã quen cảnh sống chết, giờ về đây nhìn lại, trong lòng cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, nghĩ đến cái chết oan uổng của phụ thân nàng càng thêm căm hận Phong Vô Thù.
Yến Lạc đang định nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy một cấm vệ quân hỏi Tần Hạo: "Tần tướng quân, Phong tướng quân giao cho chúng thuộc hạ tìm kiếm tung tích con gái của Khương thừa tướng, nhưng chúng thuộc hạ không biết dung mạo của tiểu thư ấy ra sao, nên tìm thế nào đây?" Lời này vừa dứt, những cấm vệ quân còn lại cũng nhao nhao nói, bày tỏ chuyện này rất khó khăn.
Yến Lạc cảm động thầm thở dài trong lòng, cần gì phải tìm kiếm nàng chứ, chỉ cần giúp nàng báo thù là được rồi. Nàng từ nhánh cây nhảy xuống đi về vương cung, cảm xúc trong lòng không biết dùng từ gì để miêu tả. Phụ thân của nàng vì Phong Dực mà chết, nhưng lúc ấy Phong Dực không hề hay biết, sau còn bị Phong Vô Thù hạ độc đến suýt mất mạng, cho nên nàng không hề oán giận y, hơn nữa giờ Phong Dực còn sửa sang lại phủ thừa tướng, tìm được nàng về thì thế nào? Cũng chẳng thể trở lại như xưa được.
Yến Lạc cúi đầu nhìn chằm chằm cái bóng kéo dài của mình dưới ánh mặt trời, cảm thấy vô cùng cô quạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở giữa tán trúc, không chút hơi ấm chiếu lên hai người đang ngồi bên dưới, An Ninh Hề nhìn Phong Dực ngồi phía đối diện, vẻ mặt người kia vô cùng lạnh lùng, giống hệt vẻ mặt khi hai người gặp nhau lần đầu.
Vẻ nghiêm túc hiếm thấy ở hắn.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, Phong Dực như nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, khẽ mỉm cười, "Ta quên mất, nếu muốn người khác thẳng thắn với mình thì mình phải thành thật trước đã." Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của An Ninh Hề, "Nữ hầu có muốn nghe chuyện cũ của ta không?"
An Ninh Hề biết Phong Dực đã hoài nghi mình từ lâu, mà đến nay hắn mới làm rõ với mình là vì nay hai nước đã kết minh, cũng là vì những lời kia của nàng khiến hắn không nén được nghi ngờ trong lòng. Nàng hơi do dự, sau đó gật đầu, " Mời tướng quân nói, bổn cung xin lắng tai nghe."
Phong Dực cười cười dời tầm mắt, nhìn chằm chằm xuống cây đàn, chậm rãi kể lại: "Ta là con riêng của Tây Hoa vương, chuyện này người trong thiên hạ ai cũng đều biết. Nhưng sẽ không ai ngờ được cuộc sống của một đứa con riêng như ta sẽ như thế nào. Ta cùng mẹ nương tựa nhau sống bên ngoài cung, về sau bà bị trúng độc bất hạnh mà chết. Ta vốn nghĩ rằng đó chỉ là chuyện không may, nào có thể đoán được là do có người cố tình. Mà người ra tay không ai khác chính là vương hậu Tây Hoa, mẹ ruột của Phong Vô Thù."
An Ninh Hề nhớ đến dáng vẻ hắn đánh đàn trong vương cung Tây Hoa năm xưa, trong lòng dâng nên sự thương cảm. Phong Dực lại cười nhạt, giống như đang kể về chuyện của người khác vậy.
"Về sau, không biết Khương thừa tướng làm cách nào để tìm được ta, ta được đưa vào vương cung gặp mặt phụ vương. Lúc ấy ông ta đã biết vương hậu hạ độc mẹ ta, bà ta bị giam vào ngục, sau tự vẫn mà chết. Khi đó ta mới biết thì ra mẹ chết oan, mà cũng kể từ đó, Phong Vô Thù sinh hận với ta. Khương thừa tướng xin phụ vương đưa ta trở về vương thất, nhưng ông ta lại đưa ta đến trại lính, năm đó ta chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, thân thể yếu ớt, thường xuyên bị bắt nạt, sau đó ta gặp Tần Giang, cũng chính là Tần Hạo bây giờ, cuộc sống mới đỡ hơn. Ta xông pha trận mạc, từng bước đi lên, một ngày nọ Tây Hoa vương đột nhiên ban cho ta họ Phong, thật đáng mỉa mai."
Hắn rũ mắt cười, lắc đầu không ngừng, "Chuyện về sau thì ai cũng biết rồi, Phong Vô Thù thấy danh tiếng của ta càng ngày càng lớn mạnh, còn nắm giữ ấn soái binh mã cả nước, sợ ta uy hiếp đến địa vị của mình nên muốn hãm hại ta. Lúc ta biết chuyện càng thêm bất mãn với hai cha con họ và đã quyết định rời đi, không bao giờ trở về Tây Hoa nữa. Không ngờ Tần Hạo tự nguyện đi theo ta... Ngày rời khỏi Trường An, ta đổi tên mình thành Tri Ngọc, cũng khắc cái tên này lên ngọc bội tùy thân, chứng tỏ từ bỏ thân phận Phong Dực. Rồi sau đó ta tặng khối ngọc bội kia cho Tần Hạo, cũng chính là khối ngọc đã cứu mạng Nữ hầu ngày đó."
An Ninh Hề khẽ gật đầu.
"Nhưng chuyện xảy ra ta thật không ngờ tới, Phong Vô Thù dùng tính mạng của Khương thừa tướng uy hiếp, hạ độc ta, vậy mà sau đó vẫn giết hại Khương thừa tướng. Tần Hạo chạy tới cứu ta, hai người chúng ta khó khăn lắm mới thoát được, nhưng không cầm cự được bao lâu, cuối cùng quỷ thần xui khiến thế nào lại chạy tới biên giới Nam Chiêu, được Nữ hầu phát hiện rồi cứu mạng ta. Khi mới tỉnh lại, nằm trong vương cung Nam Chiêu, ta ngày ngày đều nghĩ đến chuyện về Tây Hoa báo thù, thậm chí còn viết lên thân đàn, nhắc nhở quyết tâm của mình. Nhưng càng về sau, suy nghĩ thoáng hơn nên cách làm cũng khác. Ban đầu vì ta nhất thời ích kỷ hại Khương thừa tướng chết oan, đến nay nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng áy náy."
An Ninh Hề lẳng lặng nhìn hắn, "Vì sao ngài không kể về thời gian ở trong trại lính? Hẳn là vô cùng gian khổ?"
Phong Dực ngẩng đầu nhìn nàng, cười gật đầu, "Đó là đương nhiên, nhưng nếu không có những ngày tháng gian khổ kia, thì làm sao tạo ra được ta của ngày hôm nay? Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây cũng chính là ý định ban đầu của phụ vương, chỉ đáng tiếc, dù đây đúng là lý do ông ấy làm vậy ta vẫn không tha thứ cho ông ta được." Sau khi nói xong, hắn lại cười nhẹ thành tiếng, trong mắt vô cùng đìu hiu.
An Ninh Hề hơi rũ mắt, đột nhiên nói: "Ta thực muốn ngài chỉ là Tri Ngọc."
Chỉ là Tri Ngọc, không có quá khứ, không có tương lai, không phải chiến thần, càng không mang sao Đế Vương.
Ánh mắt của Phong Dực trở nên dịu dàng, nhìn chằm chằm gương mặt An Ninh Hề, nhẹ giọng hỏi: "Còn nàng thì sao? Có đồng ý nói cho ta nghe chuyện của nàng không?"
Hắn không gọi nàng là Nữ hầu, hiển nhiên ý nói nàng không phải Nữ hầu thực sự.
An Ninh Hề không lên tiếng, gió mùa đông lạnh lẽo lướt qua thân thể hai người, thổi chiếc lá trúc xoay tròn, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
An Ninh Hề biết không thể nào tránh được chuyện này nữa, nhưng nàng thật sự không biết nên nói từ đâu. Nàng không điềm tĩnh được như Phong Dực, mỗi lần nhớ lại là một lần khiến lòng nàng đau đớn. người đàn ông kia dẫn nàng rời khỏi Tiêu gia, cho nàng thoải mái bộc lộ tài năng bên cạnh hắn, cho nàng cảm giác mình là người có ích, cho nàng bao nhiêu hứa hẹn đợi mong...
Nhưng rồi cuối cùng tất cả đều tan thành mây khói.
Nàng giật giật môi mỉm cười, "Ta chỉ có thể nói cho ngài biết ta không phải Nữ hầu." Nàng không xưng là bổn cung nữa, nàng chỉ là nàng, lấy thân phận thật của mình nói chuyện với hắn, nhưng nàng không biết nên nói rõ thân phận của mình với hắn như thế nào.
Phong Dực nhíu nhíu mày, không ngờ mình thành thật với nàng như vậy mà nàng vẫn đề phòng. Nhưng rất nhanh sau đó hắn hiểu ra, nàng không muốn nhiều lời hẳn là có lý do của mình, nếu nàng đã thẳng thắn nói cho hắn biết nàng không phải Nữ hầu, vậy sau này chắc chắn sẽ có cơ hội tìm ra được chân tướng.
Phong Dực trầm ngâm hồi lâu sau lại hỏi nàng: "Nàng không phải Nữ hầu, lại không muốn nói nàng là ai, vậy có thể nói cho ta biết làm cách nào nàng trở thành Nữ hầu được không?"
An Ninh Hề cười cười, nhìn hắn chằm chằm, "Ngài có tin chuyện tâm linh không?" Giọng nói của nàng mơ hồ, tràn ngập tang thương, "Trước kia ta vốn không tin, nhưng sau khi chính mình trải qua thì không thể không tin nữa."
Phong Dực khiếp sợ nhìn nàng, "Ý nàng nói là mượn xác hoàn hồn?"
An Ninh Hề nghĩ nghĩ rồi thở dài, "Xem là như thế đi."
Phong Dực hoảng sợ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hắn chưa từng nghe thấy chuyện này, đương nhiên càng khiếp sợ hơn chứng kiến bất kỳ chuyện nào khác. Hắn trầm tư, An Ninh Hề này quả thật rất giống mượn xác hoàn hồn. Hắn nhớ lại lần nàng mê sảng trong sơn động, không nhịn được hỏi nàng: "Nếu vậy, có phải nàng từng bị người ta đẩy xuống vách núi?"
An Ninh Hề sửng sốt nhìn hắn, "Sao ngài lại biết?"
Phong Dực thấy vẻ luống cuống của nàng, khẽ mỉm cười, "Nàng đã nói lúc hôn mê."
An Ninh Hề nhíu mày, những chuyện không muốn nhớ lại đồng loạt hiện lên trong đầu. Nàng nhắm mắt, hồi lâu sau mới ổn định lại, cười buồn, "Là tỷ muội của ta, tỷ muội thân thiết nhất của ta." Không ngờ khi nàng nói ra những lời này lại bình tĩnh đến vậy.
Phong Dực lần nữa ngạc nhiên, càng thêm tò mò về thân phận của An Ninh Hề, nhưng nàng không chịu nói hắn cũng không còn cách nào khác.
An Ninh Hề như biết được suy nghĩ của hắn, nhìn hắn cười nói, "Ngài cần gì cứ phải khăng khăng muốn biết thân phận của ta, cho dù trước kia ta là ai, nhưng bây giờ ta chính là An Ninh Hề."
Phong Dực bị lời của nàng làm cho sực tỉnh, không nhịn được cười tự giễu, đúng là mình quá cố chấp rồi. Trước kia nàng là ai, đã trải qua chuyện gì cũng đều là chuyện quá khứ rồi, giờ đây nàng là An Ninh Hề sống sờ sờ ở trước mặt mình.
Nghĩ đến đây một cảm giác không biết tên len lỏi vào lòng Phong Dực, nỗi băn khoăn trong lòng cũng theo đó mà biến mất.
Có những chuyện chỉ quyết định trong nháy mắt, có những băn khoăn chỉ thoáng chốc đã sáng tỏ. Ví như lúc này đây hắn mới chân chính hiểu được người trước mắt này ảnh hưởng đến hắn vượt xa cả tưởng tượng.
Phong Dực suy nghĩ thông suốt, dáng vẻ tươi cười thường thấy liền trở lại, "Nói như vậy, nàng đã quen Bắc Mạnh vương từ trước?"
An Ninh Hề gật đầu, "Đúng vậy."
Vẻ mặt của Phong Dực lại biến đổi, nụ cười càng sâu, "Nàng đã nói thật với ta nàng không phải Nữ hầu, ta với nàng cũng coi như đã thẳng thắn, sau này hợp tác sẽ càng thêm tin tưởng nhau."
An Ninh Hề gật đầu mỉm cười, "Nói đúng lắm."
Ngón tay Phong Dực vuốt ve dây đàn, hơi cúi đầu cho nên không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy khóe miệng hơi nhếch lên như thể đã hiểu rõ loại cảm xúc nào đó. Hắn tùy ý gảy nhẹ dây đàn, đột nhiên nghiêng đầu nhìn An Ninh Hề, "Nếu đã tin tưởng nhau, vậy sau này chúng ta gọi nhau bằng tên, nàng thấy được không?"
An Ninh Hề hơi ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Được, như vậy cũng tốt."
Phong Dực tiếp tục cúi đầu gảy đàn, cười khẽ hai tiếng, rồi bất ngờ nhẹ giọng nói: "Vậy Ninh Hề, chúng ta liên thủ giành thiên hạ thôi."
An Ninh Hề nghe vậy, cười xán lạn, "Được, Phong Dực, một lời đã định nhé."