An Ninh Hề sai người bỏ thêm vài ngọn đèn vào trong thư phòng, rồi sau đó ngồi xuống cạnh bàn thảo luận với Lang Thanh Dạ xem kế tiếp phải ứng phó như thế nào với Đông Việt.
Lang Thanh Dạ cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận là: "Kỳ thực chuyện này hoàn toàn quyết định ở cách nghĩ của Quân thượng mà thôi."
Tâm tư của An Ninh Hề khẽ động, gật gật đầu, "Ngài nói không sai."
Đích thực là dựa vào cách nghĩ của nàng. Nếu nàng muốn bảo vệ Tiêu Dật, cùng lắm thì trực tiếp khai chiến với Đông Việt. Nếu nàng không muốn bảo vệ Tiêu Dật, vậy trực tiếp giao hắn vào tay Sở Nghiệp Kỳ là được.
Tất nhiên An Ninh Hề sẽ không khai chiến với Đông Việt chỉ vì Tiêu Dật - thời cơ của kế hoạch của nàng còn chưa tới, nhưng nàng cũng không tính trực tiếp giao Tiêu Dật vào tay Sở Nghiệp Kỳ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng đưa ra một quyết định điều hòa.
Tiêu Dật nhanh chóng được dẫn đến. Sau khi ông ta nghe xong lời An Ninh Hề nói, lập tức trợn to hai mắt, biểu cảm hết sức kinh hãi, "Nữ hầu thế mà lại tính đuổi lão phu ra khỏi Nam Chiêu? Nữ hầu làm như vậy chẳng phải là muốn đẩy lão phu vào cảnh chết ư?" Ông ta quỳ lết đến trước mặt An Ninh Hề, dùng tay túm lấy vạt áo nàng, giọng nói không ngừng run rẩy, "Nữ hầu tha mạng, Nữ hầu từng hứa với lão phu rằng chỉ cần trả lời câu hỏi thì sẽ không đưa lão phu về Đông Việt mà."
An Ninh Hề rũ mắt nhìn ông ta, "Hiện tại bổn cung không hề tính sẽ đưa ông đến Đông Việt, chỉ là đuổi ông ra khỏi Nam Chiêu mà thôi. Sau này ông phải tự mình đi con đường của mình, tự sinh tự diệt, không liên quan gì tới bổn cung."
Tiêu Dật nghe những lời nói lạnh như băng này xong vẻ mặt càng thêm kinh hãi, ngón tay vô ý thức buông lỏng ra.
Khóe miệng An Ninh Hề mang theo ý cười lạnh, lẳng lặng thưởng thức vẻ mặt của ông ta. Chắc hẳn ông ta không xa lạ gì với những lời này, bởi vì lúc ông ta đuổi Tiêu Như Thanh ra khỏi nhà đã nói những lời y như vậy.
Lang Thanh Dạ ở một bên quan sát vẻ mặt của Tiêu Dật, đột nhiên có chút không đành lòng, nhưng chuyện này là chuyện lớn, liên quan đến cuộc chiến giữa hai nước Nam Chiêu và Đông Việt, y cũng không tiện mở miệng cầu tình, huống chi sắc mặt lạnh như băng của An Ninh Hề đã nói lên rằng: có cầu tình thì cũng vô dụng thôi.
Tiêu Dật gần như bị nhóm cung nhân kéo ra khỏi cung Trữ Minh. Từ đầu tới cuối An Ninh Hề đều rũ mắt xuống như thể đang trầm tư, căn bản không hề liếc ông ta thêm một lần.
Chờ trong điện khôi phục yên tĩnh, Lang Thanh Dạ đột nhiên mở miệng: "Khởi bẩm Quân thượng, khoảng thời gian trước vi thần nghiên cứu một vài chiến thuật bày binh bố trận, không biết Quân thượng có hứng thú đánh giá không?"
An Ninh Hề có chút kinh ngạc nhìn y, "Lang ái khanh cư nhiên còn bắt đầu nghiên cứu cả chiến thuật nữa? Thật sự khiến người ta bất ngờ."
Lang Thanh Dạ hơi ngượng ngùng nhìn nàng, "Trước đây vi thần chưa từng thử nghiên cứu chiến thuật, đây là lần đầu tiên, vì thế đắn đo rất lâu mới dám lấy ra bêu xấu trước mặt Quân thượng."
"Lang ái khanh khiêm tốn rồi." An Ninh Hề khoát tay, "Lang ái khanh nghiên cứu chiến thuật gì, đừng ngại lấy ra xem xem."
Lang Thanh Dạ hơi chần chừ lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy được gấp vuông vức rồi dâng lên.
An Ninh Hề nhận lấy, đi đến bàn sách rồi mở ra, bên trong chi chít phân loại và viết một vài phương pháp chiến thuật, cực kỳ chi tiết.
An Ninh Hề vừa nhìn đã thán phục. Nàng nâng mắt nhìn về phía Lang Thanh Dạ, "Phương pháp tác chiến này của Lang ái khanh được nghiên cứu từ đâu?"
Lang Thanh Dạ vội vàng trả lời: "Vi thần tận dụng khoảng thời gian vừa qua để xem vài quyển sách cổ và một vài ví dụ thực tế từ các cuộc chiến giữa các quốc gia lúc trước nữa, cho nên có chút vội vàng."
An Ninh Hề gật đầu, trong lòng càng thêm bội phục. Lang Thanh Dạ không hổ là đệ nhất tài tử của Nam Chiêu, trong thời gian ngắn vậy mà có thể chỉ dựa vào vài quyển sách cổ và vài ví dụ thực tế đã nghiên cứu ra các chiến thuật một cách tường tận, quả nhiên là nhân tài khó gặp.
Lang Thanh Dạ thấy An Ninh Hề không nói chuyện, còn tưởng rằng chiến thuật của bản thân không hợp ý nàng, đang định nói chuyện thì thấy An Ninh Hề cười nhìn về phía mình, "Nói vậy các chiến thuật này đã hao phí rất nhiều tâm tư của Lang ái khanh, có điều cụ thể dùng nó như thế nào thì bổn cung còn phải thảo luận kỹ càng với Tây Hoa và Bắc Mạnh đã."
Lang Thanh Dạ thở dài, "Quân thượng kết minh với Tây Hoa và Bắc Mạnh, chắc hẳn bởi chuyện rạn nứt giữa Trung Chu và Nam Chiêu. Tất cả đều vì vi thần mà nên, vi thần thật sự khó chối bỏ được tội này."
An Ninh Hề cười cười, "Không có chuyện đó đâu, Lang ái khanh không cần áy náy, nếu ngày đó không thể cứu được Lang ái khanh thì làm sao hôm nay có thể nhìn thấy nhiều chiến thuật tinh diệu của Lang ái Khanh đây."
Lang Thanh Dạ nhìn nàng đầy cảm kích, không nói thêm tiếng nào nữa.
An Ninh Hề cẩn thận gấp tờ giấy đầy chiến thuật lại, nói với y: "Khanh về trước đi, chắc hẳn ngày mai sẽ có tin tức truyền đến từ Đông Việt, đến lúc đó lại tính tiếp."
Lang Thanh Dạ nghe vậy, hành lễ với nàng, sau đó rời khỏi cung Trữ Minh.
An Ninh Hề đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn màn đên đen tối mênh mông bên ngoài điện, sắc mặt trầm ngâm. Không biết ngày mai sau khi Sở Nghiệp Kỳ nhận được tin tức Tiêu Dật đã bị trục xuất khỏi Nam Chiêu thì sẽ có phản ứng gì.
Quả nhiên vào ngày hôm sau, tin tức Tiêu Dật bị trục xuất khỏi Nam Chiêu đã truyền đến tai Sở Nghiệp Kỳ thông qua thám tử. Hắn vốn đã chuẩn bị tốt để nghênh đón Nam Chiêu, thậm chí cả thế lực ba phương bao gồm Tây Hoa và Bắc Mạnh, nhưng bây giờ Nam Chiêu đột nhiên đi nước cờ đó khiến hắn bắt đầu lưỡng lự. Dù sao hiện tại đã không còn lý do thảo phạt Nam Chiêu nữa rồi.
Sở Nghiệp Kỳ vừa suy nghĩ đối sách, vừa hạ lệnh toàn lực lùng bắt Tiêu Dật ở biên cảnh Nam Chiêu. Mà khi quá trình đang diễn ra thì tin tức đã sớm truyền đến Tây Hoa.
Phong Dực xem tin tức Lật Anh Thiến dùng bồ câu đưa xong lập tức gọi Tần Hạo tới, bảo hắn chọn mấy vạn nhân mã đợi mệnh. Rồi sau đó như thể nhớ tới điều gì, lại bảo hắn tìm hiểu động tĩnh bên phía Bắc Mạnh một chút.
Tin tức rất nhanh truyền đến. Tần Hạo bẩm báo, nói rằng hình như Bắc Mạnh vương cũng nhận được tin tức, cũng tập kết mấy vạn binh mã, tạm thời phát động đến biên giới, dường như chỉ chờ Nam Chiêu và Đông Việt có động tĩnh, sẽ lập tức hành động.
Khi Phong Dực nghe được tin tức thì đang ngồi trong Trọng Hoa điện, một tay đặt trên mặt bàn gõ nhẹ trong vô thức, nhưng trong ánh mắt như có trận mây đen quay cuồng, bờ môi khẽ nhếch.
Tần Hạo có chậm mấy cũng nhìn ra nét không vui trên gương mặt y. Nhớ tới chuyện y tặng cây cung cho Nữ hầu lúc trước nên trong lòng hiểu được chút ít, rồi sau đó nhịn không nổi cười thầm trong lòng: hóa ra người này cũng có lúc ghen.
Tất nhiên cảm xúc này sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của Phong Dực. Y nhanh chóng dồn toàn bộ tinh lực vào thế cục nơi đó, yên lặng chờ đợi động tĩnh về sau của Nam Chiêu.
Nhưng vài ngày trôi qua, Nam Chiêu và Đông Việt đều không có động tĩnh gì. Dường như sự chuẩn bị của Tây Hoa và Bắc Mạnh cũng rơi vào tình trạng ‘không có đất dụng võ’, mà lúc này phía Đông Việt lại truyền đến tin tức Tiêu Dật đã bị bắt.
Vốn chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng nói đến cùng với một lời tuyên bố lại làm cho người trong thiên hạ khiếp sợ. Lời tuyên bố này xuất phát từ Đông Việt, hơn nữa còn xuất phát từ chính miệng của Tiêu Dật đã bị bắt.
Sau khi Tiêu Dật bị Đông Việt vương bắt, vì bảo mệnh, ngoài việc không dám nói rõ bản thân đã cung cấp những tin tức hữu dụng cho Nam Chiêu ra, trong lúc tuyệt vọng đã nói rằng bản thân biết được một bí mật về Phong Dực. Mà ông ta đã vô tình nghe được bí mật này khi ở trong hoàng cung Nam Chiêu.
Vì thế không lâu sau, bắt đầu từ Đông Việt, dần dần đồn đại một việc: chiến thần Phong Dực hiện tại từng là nam sủng của Nữ hầu Nam Chiêu.
Vào giây phút An Ninh Hề biết được tin tức, nhất thời có ý định muốn bằm thây Ngô Trinh thành vạn đoạn. Nếu không phải do miệng hắn ta không biết chừng mực thì tin tức này tuyệt đối sẽ không thể truyền vào cung, thậm chí là truyền đến tai Tiêu Dật được. Nhưng nàng quả thực không có chứng cứ, đành phải thôi. Bây giờ An Ninh Hề có chút hối hận lúc đó đã quyết định trục xuất Tiêu Dật ra khỏi Nam Chiêu.
Lẽ đương nhiên, phía Tây Hoa cũng nhận được tin tức, toàn bộ dân chúng thành Trường An đều hiểu ra vì sao hôm đó Nữ hầu lại thẳng thắn tiếp nhận cây cung của thế tử điện hạ như vậy. Thì ra là thế! Ban đầu bọn họ cứ đoán già đoán non, không biết trong ba năm biến mất, chiến thần tướng quân đã đi đâu, nhưng lại không nghĩ rằng ngài ở trong hoàng cung Nam Chiêu. Tuy rằng hơi khó để họ tiếp nhận kết quả này, nhưng dù sao trong họ luôn tồn tại sự kính ngưỡng với Phong Dực cho nên ngược lại, dân chúng Tây Hoa cũng chẳng có phản ứng bất thường lớn nào.
Rốt cuộc Tiêu Dật cũng miễn cưỡng bảo vệ được mạng của mình nhờ tin tức đó. Ban đầu Sở Nghiệp Kỳ chưa từng gặp qua Tri Ngọc nên hiển nhiên không biết đến mối quan hệ này. Hiện tại biết được tin tức như vậy, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cơ hội này. Rồi sau đó Sở Nghiệp Kỳ liền đưa ra quan điển ‘nửa chết nửa sống’, tiếp tục phản đối thân phận thế tử của Phong Dực. Vì vậy thế cục ban đầu là Đông Việt giằng co với Nam Chiêu đột nhiên chuyển thành Đông Việt giằng co với Tây Hoa.
Về chuyện Phong Dực từng làm nam sủng của Nữ hầu Nam Chiêu tuy rằng không ảnh hưởng lớn gì đến nội bộ nước Tây Hoa, nhưng đối với các quốc gia khác trong thiên hạ lại là một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng. Phong Dực trở thành chủ đề nóng hổi để dân chúng bàn luận sôi nổi, đồng thời trở thành đối tượng cười nhạo của vương thất trong các quốc gia.
Nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, sực việc Phong Dực từng làm nam sủng của Nam Chiêu đã truyền đi khắp các quốc gia. An Ninh Hề lại một lần nữa nhốt mình trong cung Trữ Minh trầm tư suy nghĩ. Hiện tại, Nam Chiêu đã đoạn tuyệt quan hệ với Trung Chu, người khác giễu cợt cũng không cần để ý. Nhưng Tây Hoa thì khác, Phong Dực lại càng không giống. Nếu cứ để Phong Dực phải hứng chịu những lời nói đồn đó thì sau này y làm sao có thể quần lâm thiên hạ? Sao có thể xưng đế lâm triều?
Sở Nghiệp Kỳ có được tin tức vào thời này thực sự đã vô tình đã tạo thêm nhiều chướng ngại trên con đường báo thù của nàng.
An Ninh Hề đi qua đi lại trong điện như thể nhất định phải làm rõ bằng được suy nghĩ. Vũ Chi Nhuệ đã đến quân doanh nhậm chức, chỉ có một mình Yến Lạc thủ ở ngoài điện. Nàng cảm thấy lo lắng, tuy rằng thời điểm mang cơm vào mỗi ngày đều thấy Quân thượng không có sự bất thường nào, nhưng trước đây nhiều nhất thì An Ninh Hề chỉ nhốt mình ba ngày sau đó sẽ đi ra, nhưng lần này người đã ở trong điện vẻn vẹn năm ngày.
Yến Lạc đang do dự không biết có nên vi phạm sự căn dặn của An Ninh Hề mà trực tiếp vào xem không thì Lang Thanh Dạ, mặc một thân triều phục chậm rãi đi đến từ một hành lang gấp khúc.
"Chào thừa tướng đại nhân." Yến Lạc đợi Lang Thanh Dạ đến gần, cúi thấp người hành lễ.
Lang Thanh Dạ nhìn thoáng qua cửa điện, sắc mặt hơi lo lắng, "Nay chắc đã là ngày thứ năm rồi phải không?"
Yến Lạc gật gật đầu, “Phải.”
Lang Thanh Dạ nhăn mày, "Cô đã nhiều ngày vào đưa cơm, Quân thượng vẫn khỏe chứ?"
Yến Lạc nhẹ nhàng thở dài, "Không có gì khác thường, có điều cứ nhốt mình bên trong, làm tôi cảm thấy có chút không ổn."
Lang Thanh Dạ cũng cảm thấy Yến Lạc nói có lý, vẻ mặt càng lo lắng. An Ninh Hề đã năm ngày không lâm triều, chính sự trong triều tồn đọng lại, triều thần vô cùng lo lắng, dồn dập đến phủ của y mong y ra mặt cầu kiến Quân thượng, hỏi rõ ngọn nguồn sự tình. Khoảng thời gian trước y luôn thảo luận việc đối phó Đông Việt với An Ninh Hề, hiện nay An Ninh Hề như vậy là từ sau khi lời đồn về chiến thần Phong Dực bị truyền ra. Cho nên có thể thấy được, chuyện nàng nhốt mình trong điện có liên quan đến Phong Dực.
Lang Thanh Dạ không hỏi quá nhiều, lúc này trong lòng cũng không yên. Y do dự mãi, cuối cùng vẫn đứng trước cửa điện mở miệng nói: "Quân thượng, vi thần Lang Thanh Dạ cầu kiến."
Trong điện vẫn im phăng phắc, Lang Thanh Dạ nhìn Yến Lạc, trong mắt hai người đều có vẻ lo lắng.
Lang Thanh Dạ thoáng chần chờ, sau đó cất cao giọng nói thêm lần nữa: "Quân thượng, vi thần Lang Thanh Dạ cầu kiến."
"Bổn cung rất khỏe, Lang ái khanh không cần lo lắng nhiều." Rốt cục giọng nói của An Ninh Hề cũng truyền ra, hết thảy đều bình thường.
Lang Thanh Dạ và Yến Lạc đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Quân thượng thứ tội, Quân thượng đã năm ngày liên tục không lâm triều, triều thần vạn phần lo lắng. Xin hỏi Quân thượng rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì? Vi thần nguyện vì Quân thượng chia sẻ một phần."
Trong điện trầm tĩnh một lát sau đó giọng của An Ninh Hề lại vang lên: "Không cần, bổn cung vừa mới đưa ra quyết định xong."
Lang Thanh Dạ sửng sốt, cảm giác giọng nói đột nhiên gần hơn rất nhiều, rồi sau đó cửa điện được mở, An Ninh Hề từ trong điện bước ra với vẻ mặt bình thản. Trừ việc hơi tiều tụy ra thì tất cả đều như trước.
"Quân thượng đã đưa ra quyết định gì?" Lang Thanh Dạ vừa phục hồi tinh thần liền lập tức hỏi lên nghi hoặc trong lòng.
Nét mặt An Ninh Hề khẽ động, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, con ngươi màu hổ phách nhiễm một tầng cảm xúc không biết tên, rồi sau đó lại dần dần rũ mắt xuống khiến người ta không thấy rõ thần sắc.
"Một quyết định mà bản thân bổn cung cũng không biết nó đúng hay sai." Nàng khẽ cười, "Bất quá ở thời điểm hiện tại, đây là biện pháp duy nhất có thể giải quyết chuyện này."
An Ninh Hề nói xong lời này, đột nhiên nhấc chân bước ra khỏi cửa điện đi thẳng tới thư phòng. Yến Lạc thấy thế chạy đuổi theo. Lang Thanh Dạ thoáng sửng sốt rồi cũng đi theo.
Không bao lâu, Lang Thanh Dạ ra khỏi thư phòng, vẻ mặt có chút mờ mịt. Y lẳng lặng đứng ở hành lang gấp khúc một lát, thở dài một tiếng, tiếp theo đột nhiên ngẩn mặt ra, như thể đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, vẻ mặt biến ảo sau đó rảo bước nhanh chân vội đi theo.
Yến Lạc cũng nhanh chóng đi từ trong điện ra, dưới lớp khăn che mặt là khuôn mặt mơ hồ, ánh mắt vừa như mừng vừa như sợ, còn thêm cả một chút phức tạp. Trong tay nàng cầm một phong thư An Ninh Hề vừa mới viết xong, nàng theo sự căn dặn của An Ninh Hề bải phải phái người mang lá thư này đến Tây Hoa.
Phong thư được đưa đến vừa đúng lúc Phong Dực trở lại từ chỗ Tây Hoa vương. Bởi vì sự kiện lời đồn, Tây Hoa vương đã tìm hắn không chỉ một lần, mỗi một lần đều hỏi hắn muốn ứng đối thế nào. Thế nhưng Phong Dực chỉ cười không nói, như thể rất vui mừng nếu lời đồn này tiếp tục được lan truyền vậy. Điều đó khiến Tây Hoa vương tức giận không thôi.
Tần Hạo thấy y đi về phía điện Trọng Hoa liền chạy nhanh tới để giao phong thư cho y, "Điện hạ, Nam Chiêu vừa gửi thư khẩn đến."
Mắt Phong Dực sáng lên, "Hử? Thư từ Nam Chiêu?"
Tần Hạo thấy nét mặt của y có vẻ rất sung sướng nên nghi hoặc nhìn y một cái rồi gật gật đầu.
Phong Dực cũng cùng lúc đưa tay nhận thư, khóe miệng đã không kiềm chế nổi mà nhếch lên. Hắn vừa đi vào điện Trọng Hoa vừa mở phong thư ra xem. Vừa mới đi đến cửa đại điện, bước chân đột nhiên dừng lại.
Tần Hạo theo sau cũng dừng bước, kỳ quái nhìn bóng lưng y, chỉ thấy Phong Dực quay đầu lại, ý cười ở khóe miệng cực kỳ hài lòng vui sướng."Tần Hạo, đi chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta liền khởi hành đến Nam Chiêu."
Tần Hạo sửng sốt, nhìn mặt trời đang dần lặn về phía Tây, lại quay đầu nhìn y, "Điện hạ, ngài không đùa đấy chứ? Đã giờ này rồi mà sáng sớm ngày mai muốn đi Nam Chiêu, đi kịp thế nào được?"
Phong Dực cười như thể không có chuyện gì, đi vào trong điện rồi nói, "Bây giờ ngươi phải đi bảo lễ quan chuẩn bị hậu lễ, sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát, không cần phải nói nhiều nữa, ta đã quyết định như vậy rồi."
Tần Hạo nhìn y đầy khó hiểu, "Điện hạ đi Nam Chiêu gấp như vậy để làm gì?"
Phong Dực dừng bước, tầm mắt dừng lại ở tấm bản đồ giang sơn treo trên giá trong điện, cười càng thêm tươi, "Đi Nam Chiêu đặt sính lễ."