Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tầng mây chiếu lên bức tường của vương cung Đông Việt, tỏa ra quang ảnh mờ mờ. Tất cả nhìn qua đều bình yên tốt đẹp, chỉ là vào giờ phút này cả vương cung lại chìm trong âm thanh chém giết gào thét, phá tan hết thảy những ảo giác tốt đẹp kia.
Bên ngoài vương cung Đông Việt, An Ninh Hề quan sát tình hình tiến hành tấn công vương cung một lúc rồi quay đầu nhìn Phong Dực, “Cánh tay bị thương của chàng thế nào rồi?”
Hồi nãy khi Quách tuớng quân mở cửa thành ra nghênh chiến, quân Nam Chiêu đã nhân cơ hội đó tiến công khiến Quách tuớng quân tức giận không thôi, lúc giao thủ với Phong Dực liền dùng toàn lực, nhiều lần đều dùng thủ đoạn hung ác như thể muốn liều mạng. Vì vậy cánh tay trái của Phong Dực bị rạch bị thương nhưng cuối cùng Phong Dực vẫn lấy được đầu ông ta.
Phong Dực nghe thấy An Ninh Hề hỏi, lắc lắc đầu cười, “Đã đắp thuốc rồi còn lo lắng gì nữa?”
An Ninh Hề nhìn cánh tay bị thương đã được băng bó cẩn thận của y thở dài một tiếng, “Chàng cần gì phải câu nệ, nhất định phải tự tay đánh hạ Khai Phong thay ta chứ.”
Phong Dực dùng tay phải vẫn còn lành lặn vỗ trán, “Đừng nói nữa. Nàng vừa nhắc đến nó lại khiến ta bắt đầu nghĩ tới võ nghệ của mình đã thụt lùi, ấy thế mà còn bị thương. Sau khi trở về không biết có bị lão già mắng cho một trận không.”
An Ninh Hề sững sờ, “Lão già?”
Phong Dực ho một tiếng, “Phụ vương ta.”
An Ninh Hề và Yến Lạc đứng sau lưng nàng đều không nhịn được bật cười.
Mấy người đang cười thì cửa cung truyền đến một hồi tiếng vang ầm ầm. An Ninh Hề quay đầu nhìn, cửa cung đã bị công phá, tất cả thi thể cạnh cửa đều là cấm vệ binh của Đông Việt. Nàng câu khóe miệng cười cười, “Quả đúng ứng với câu Vừa nói vừa cười, khiến thuyền địch thành tro, khói bay đi hết ’.”
( câu thơ trong bài Niệm Nô Kiều-Xích Bích Hoài Cổ - Tô Thức. Trong lần đến bờ sông Trường Giang, Tô Thức nhớ về trận chiến Xích Bích. Trận hoả công lừng danh kim cổ, đã phá tan hằng trăm vạn quân của Tào Tháo. Một trận đánh tạo nên thế cân bằng giữa ba nước Bắc Nguỵ (Tào Tháo), Tây Thục (Lưu Bị) và Đông Ngô (Tôn Quyền). Nên Ông đã làm bài Từ theo điệu Niệm Nô Kiều có tựa là Xích Bích Hoài Cổ.)
Phong Dực nhìn nàng gật đầu cười, “Thơ hay.”
Binh lính Tây Hoa dẫn đầu tràn vào chém giết với cấm vệ binh, trong không khí dần dần tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.
Đúng lúc An Ninh Hề đang quan sát tình hình chiến đấu phía trước thì có một binh lính cưỡi ngựa tới, cao giọng nói: “Vương thượng, thế tử, Bắc Mạnh vương phái thuộc hạ tới báo tin trước: nửa tháng sau quân đội Bắc Mạnh sẽ đến Khai Phong.”
Rốt cuộc An Ninh Hề cũng hoàn toàn yên lòng. Hiện tại Viên Chí và Chu Lập vẫn tác chiến thuận lợi, Bắc Mạnh lại truyền đến tin tức chắn chắn như thế, Đông Việt đã hết hy vọng rồi. Như thể chứng minh cho suy nghĩ của nàng, mặt mày Lật Anh Thiến vui vẻ đánh ngựa tới trước mặt hai người, chắp tay nói, “Vương thượng, điện hạ, có thể vào rồi.”
An Ninh Hề híp mắt, nhìn cánh cửa cung quen thuộc kia cười lạnh một tiếng, “Rốt cuộc có thể đi gặp người chị em tốt của ta rồi.”
Phong Dực quay đầu nhìn nàng, đưa cánh tay bị thương ra dắt tay nàng, cùng nhau đánh ngựa đi về phía trước.
An Ninh Hề đã hạ lệnh toàn quân phải đối xử tử tế với dân chúng trong thành, hiện thời cửa vương cung đã mở nàng lại hạ lệnh xử lý thích đáng với cung nhân trong cung, không được tùy ý giết. Đối với nàng mà nói, kẻ thù của nàng không phải là những người không có liên quan kia mà là vị chủ nhân của vương cung này kìa.
Phong Dực cùng An Ninh Hề cởi ngựa đi tuốt ở đàng trước, Yến Lạc đi theo phía sau hai người, Lật Anh Thiến và Tần Hạo dẫn một đội binh mã theo sát phía sau. Những binh mã còn lại bao vây toàn bộ vương cung, cấm vệ binh của vương cung Đông Việt hoặc bị bắt hoặc bị giết. Cả vương cung một đường từ cửa vào đến bên trong chất đầy thi thể toán loạn, quân Nam Chiêu nhanh chóng dọn một con đường, trên con đường ấy tràn đầy máu. Cảnh tượng thảm thiết này so với ngày đó Trung Chu gần như khoanh tay chịu trói thảm thiết đâu chỉ gấp trăm lần.
An Ninh Hề như thể chẳng nhìn thấy gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước. Phong Dực cảm thấy bàn tay mình đang nắm càng ngày càng lạnh. Hắn bèn dùng lực nắm chặt hơn để nàng cảm nhận được độ ấm.
Đi được một đoạn thì mấy đột nhiên binh lính Tây Hoa áp giải một người đến trước mặt An Ninh Hề và Phong Dực rồi lập tức đẩy ngã hắn xuống đất, nói: “Điện hạ mau nhìn xem, là Phong Vô Thù.”
Phong Dực rũ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phong Vô Thù đang ngã trên đất, vẻ mặt không rõ ra sao. Phong Vô Thù ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của y, sợ hết hồn, vội vàng quỳ gối, giọng nói không ngừng run rẩy: “Vương đệ sẽ không tuyệt tình như vậy đúng không ? Nhất định sẽ không giết vương huynh? Đúng không? Hả?”
Phong Dực như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm nên vừa cười vừa lắc đầu, “Phong Vô Thù, ngươi thật sự đã làm mất hết mặt mũi Phong thị của Tây Hoa. Ngươi còn không biết xấu hổ gọi ta một tiếng vương đệ? Đáng tiếc ta đây không có ý định nhận người vương huynh như ngươi.” Hắn khoát khoát tay như thể quăng đồ vật, “Mang về giao cho phụ vương xử lý đi, ta không muốn mang tội danh giết huynh. Lão già cũng cần đứa con trưởng này đưa tiễn.”
Phong Vô Thù vui mừng quá đỗi, khấu đầu liên tục. Mấy binh lính Tây Hoa nhắc hắn hướng về phía cửa cung.
An Ninh Hề nhớ tới thù oán giữa Yến Lạc và Phong Vô Thù nên vội vàng xoay người liếc nhìn Yến Lạc. Quả nhiên sắc mặt Yến Lạc không được tốt. Nàng vừa định trấn an cô ấy mấy câu thì lại có mấy binh lính áp giải một người đến trước mặt nàng. An Ninh Hề cúi đầu nhìn, có chút nhất thời dở khóc dở cười: thì ra đã gặp người kia một lần - Lục công tử của Đông Việt.
Hoa phục trên người Lục công tử nhăn nhúm, mặt đầy vẻ bi thương. Vẻ mặt hắn nhìn An Ninh Hề cực kỳ hoảng sợ, cả người không ngừng run rẩy.
An Ninh Hề nghiêng đầu liếc nhìn Phong Dực, hạ thấp giọng hỏi y: “Sao trước đây chàng lại để Nữ hầu nạp đứa trẻ này vào cung. Nhìn hắn bị dọa thành dạng gì rồi kìa?”
Phong Dực ho một tiếng, “Lúc đó là vì ta muốn khơi mào tranh chấp giữa Đông Việt và Nam Chiêu khiến Tây Hoa đắc lợi. Khi ấy Đông Việt đã rục rịch với Tây Hoa rồi.” Hắn thở dài, đè giọng cực thấp: “Ta cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai. Ta hại Nữ hầu, lại làm cho nàng đến bên ta, có lẽ đây chính là ý trời.”
Trong lòng An Ninh Hề cũng không ngừng cảm khái. Nhưng bây giờ phải xử lý cái tên Lục công tử này như thế nào đây? Hắn chẳng có thù oán gì với nàng, cùng lắm chỉ là một công tử sống có cuộc sống nhung lụa trong cung lại không có thực quyền thì có thể uy hiếp gì được nàng. Tha mạng cho hắn là điều nên làm. Có điều dù sao hắn cũng là vương đệ của Sở Nghiệp Kỳ, trước đây Nữ hầu bị thương vì hắn là chuyện mà ai cũng biết, nhưng giữa Đông Việt và Nam Chiêu còn có mối thù của Cơ thái hậu nếu không trừng trị sẽ khó ăn nói.
An Ninh Hề suy nghĩ một phen không ra kết quả, không thể làm gì khác hơn là phất tay, “Mang về Nam Chiêu, cứ nhốt chung một chỗ với đám người Trung Chu kia là được.”
Binh lính Nam Chiêu và Lục công tử đi xa rồi mà vẫn còn nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của hắn. Nhu nhược như đàn bà!
An Ninh Hề và Phong Dực tiếp tục đi lên phía trước, đi vài bước quẹo một khúc quanh liền bước lên con đường tiến vào trong cung. Xung quanh trở nên yên tĩnh, rõ ràng là ban ngày nhưng lại như đêm tối. Đi vào nội cung một đoạn, từ xa An Ninh Hề đã thấy những mái hiên ẩn hiện của những cung quan trọng. Nàng rút tay ra khỏi tay Phong Dực.
“Ta muốn tự mình làm chuyện kế tiếp.”
Phong Dực biết tâm tư của nàng nhưng vẫn hơi không yên lòng, “Vậy bảo Yến Lạc đi cùng với nàng.”
An Ninh Hề suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
An Ninh Hề dẫn theo Yến Lạc cưỡi ngựa cũng không nhanh, ngược lại rất chậm rãi. Từng tiếng vó ngựa nặng nề nện xuống nền đá phát tiếng vang.
Tẩm cung của vương hậu đã gần ngay trước mắt, An Ninh Hề tung người xuống ngựa, binh lính canh giữ ở cạnh cửa lập tức nghênh đón, chắp tay hành lễ với nàng. An Ninh Hề gật đầu rồi dẫn theo Yến Lạc đi từng bước vào điện.
Ngoại điện không có ai, nội điện truyền ra âm thanh đứa bé đang oa oa khóc. Quách Tuệ Nguyệt mặc cung trang màu đỏ sậm ngồi bệt trên đất, ôm đứa bé nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào: “Đừng khóc đừng khóc, ngoan, sẽ không có chuyện gì, sẽ không sao ....”
Lời còn chưa dứt trong mắt nàng ta đột nhiên xuất hiện một đôi giày mền mại tinh xảo. Quách Tuệ Nguyệt lấy làm kinh hãi, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng.
“Nữ hầu?” Nàng ôm đứa bé lui về phía sau mấy bước, thận trọng nhìn chằm chằm nàng, “Cô muốn làm gì?”
Tầm mắt của An Ninh Hề rơi vào mặt đứa bé trong ngực nàng ta. Đứa bé rất đáng yêu, nhìn có vẻ vẫn chưa biết nói chuyện. Cũng đúng, đứa bé mới một hai tuổi vẫn chưa biết gì hết mà.
Tầm mắt của nàng lại rơi vào mặt Quách Tuệ Nguyệt. Vừa rồi Quách Tuệ Nguyệt thấy nàng nhìn chằm chằm con mình không nói lời nào, càng thêm lo lắng ôm chặt đứa bé, mặt căng thẳng.
An Ninh Hề tỉ mỉ quan sát sắc mặt của nàng ta, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thất Thất, đã lâu không gặp....”
Trong lòng Quách Tuệ Nguyệt hoảng hốt, mắt trợn to, vẻ mặt ‘không dám tin’, ngực phập phồng mãnh liệt, “Thì ra thật sự là cô, lại thật sự là cô....” Nàng ta hung lắc đầu quầy quậy, “Không, không thể nào, tuyệt đối không thể như thế. Ta không tin cô có thể sống lại một lần nữa, tuyệt đối không thể....”
An Ninh Hề chỉ bình tĩnh cười, nhìn nàng ta kinh hãi nhìn mình chằm chằm.
“Tại sao không thể chứ? Có lẽ trời cao không đành lòng nên cho ta cơ hội báo thù mà thôi.”
Yến Lạc hơi giật mình khi nghe hai người nói chuyện nhưng vẫn duy trì im lặng.
“Không, ta không tin, rõ ràng cô đã chết, đã chết ở dưới đáy vực rồi!” Quách Tuệ Nguyệt gần như điên cuồng gào thét.
Yến Lạc đột nhiên nhớ ra An Ninh Hề đã từng nói mình có một cố nhân vùi thân dưới đáy núi Bát Vương, chẳng lẽ người nàng nói chính là bản thân mình? Nhưng nếu như nàng đã vùi thân dưới đáy núi thì sao lại xuất hiện ở đây? Yến Lạc nghĩ hoài không ra. Nàng không sao tưởng tượng ra nổi cảnh tượng trước mắt.
An Ninh Hề lạnh lùng cười, “Thất Thất, cô thất vọng lắm phải không?” Nàng cúi đầu lại gần nàng ta, “Chẳng lẽ qua nhiều năm rồi mà cô chưa từng nằm mơ thấy ác mộng ư?”
Quách Tuệ Nguyệt lui thẳng về phía sau đến khi lưng chạm vàn góc bàn mới dừng lại. An Ninh Hề đứng thẳng lên, thở dài một tiếng, “Thất Thất, tội gì phải giãy giụa. Cô nê biết, kiếp trước của chúng ta có câu: không phải không báo thù, mà là thời cơ chưa tới.” Mới nói xong, nàng như nhớ ra điều gì liền sửa lại: “Không phải, là kiếp trước của cô thôi. Nhờ cô ban cho, của ta đã thành kiếp kiếp trước rồi.”
Sắc mặt Quách Tuệ Nguyệt chợt tái nhợt như tờ giấy, thân thể run rẩy, căn bản không biết gì nên nói gì.
An Ninh Hề cố làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, “Nơi cao nhất ở đây là nơi nào nhỉ? À, là đài quan sát!”
Quách Tuệ Nguyệt đã đoán được ý đồ của nàng, sợ đến nỗi khóc không thành tiếng. An Ninh Hề chỉ lạnh lùng nhìn sau đó quay đầu gọi hai binh lính vào, “Mời Vương hậu đến đài quan sát.”
Hai binh lính áp nâng Quách Tuệ Nguyệt lên. Quách Tuệ Nguyệt ôm đứa bé không chịu buông tay, An Ninh Hề liếc mắt ra hiệu cho Yến Lạc. Yến Lạc lập tức tiến lên lấy đứa bé từ trong tay nàng ta. Quách Tuệ Nguyệt nhất thời gào thét nhưng vẫn bị hai binh lính giải đi.
An Ninh Hề nhìn đứa bé trong lòng Yến Lạc. Lúc này thằng bé rất an tĩnh. Nàng đi lên nhẹ giọng cười cười, “Bé con, cháu sắp giống ta rồi, sẽ phải mất đi mẫu thân....”
Yến Lạc chấn động, “Vương thượng....”
An Ninh Hề nhìn cô, rũ mắt xuống, “Sau này sẽ kể chi tiết cho cô nghe.” Nói xong xoay người đi ra ngoài. Yến Lạc biết nàng làm như vậy nhất định có nguyên nhân, cũng chỉ có thể đuổi theo sát.
Quách Tuệ Nguyệt gần như bị hai binh lính kéo đến đài quan sát, rồi lại lôi từng bậc từng bậc lên chỗ cao nhất. An Ninh Hề và Yến Lạc đang ôm đứa bé đi phía sau bọn họ. Chờ sau khi đứng vững chỉ thấy cặp mắt hoảng sợ của Quách Tuệ Nguyệt. Chẳng biết nàng ta lấy sức lực ở đâu ra, bất ngờ thoát khỏi sự kìm chế của hai binh lính, nhào tới chân An Ninh Hề, khóc tê tâm liệt phế: “Tô Văn, cô hãy nể tình cảm trước kia của tôi và cô mà bỏ qua cho ta lần này được không. Tôi đã biết sai rồi....”
An Ninh Hề nhìn nàng ta một cách không thể tưởng tượng nổi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, “Trước đây cô có can đảm làm loại chuyện kia mà giờ lại không có cam đảm gánh trách nhiệm à. Thật đáng buồn!” Nàng ngồi xổm xuống bình tĩnh nói với nàng ta, “Cô hãy nhớ đây: tôi không phải Tô Văn, cũng không phải là Tiêu Như Thanh, tôi là An Ninh Hề. Từ nay về sau chỉ có một cái tên này thôi.”
Trong nháy mắt, Quách Tuệ Nguyệt bị khí thế của nàng làm kinh sợ. An Ninh Hề đột nhiên bắt lấy cánh tay nàng ta, dùng sức kéo nàng ta đến cạnh lan can. Quách Tuệ Nguyệt chỉ nhìn xuống dưới một cái liền sợ hét thảm thiết.
An Ninh Hề nắm chặt tay nàng ta, ép nàng ta nhìn xuống phía dưới rồi kề gần tai nàng ta nói: “Cô nhìn xem, khoảng cách này đâu có cao lắm, cũng chỉ trăm trượng mà thôi. Khi xưa cô đẩy ta xuống đáy vực kia đâu chỉ dừng lại ở con số trăm trượng? Trên khắp vách đá của ngọn núi kia có đá lởm chởm, cũng may lúc ta rơi xuống mấy lần bị nhánh cây giữ lại, lực rơi giảm dần, chỗ ta rơi xuống có khá nhiều bùn đất mới bảo vệ được mạng. Nhưng mẫu hậu ta sẽ không may mắn như vậy! Có lẽ cô không biết: ta từng đặc biệt xây cao tường thành Nam Chiêu lên. Ban đầu mười trượng sau xây cao thành mười hai trượng. Mười hai trượng rất thấp phải không? Nhưng thổ địa trước cửa thành là đất thật, ngã từ trên xuống không có gì ngăn trở, xương toàn thân sẽ nát bấy....”
“Đừng, đừng nói nữa, đừng nói nữa....” Quách Tuệ Nguyệt liều mạng muốn tránh thoát sự khống chế của An Ninh Hề. An Ninh Hề lại càng thêm dùng sức, “Tại sao không nói nữa chứ, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa nói cho cô biết mà?”
Yến Lạc ở bên nghe xong liền ngây người nhưng cũng hiểu đại khái: thì ra Vương thượng đang báo thù.
An Ninh Hề tiếp tục nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của Quách Tuệ Nguyệt. Nàng mỉm cười nói: “Cô có biết tôi ở dưới đáy vực bao lâu không? Mười năm, mười năm ròng rã. Trong mười năm ấy cô đã làm gì? Có phải hưởng vinh hoa phú quý trong vương cung này không? Có phải khanh khanh ta ta với Sở Nghiệp Kỳ không? Cô có biết ta đã sống như thế nào không? Lúc té xuống ta gần như không biết mình tỉnh dậy bằng cách nào, đầu tiên là gãy chân, sau đó vết thương trở nên nghiêm trọng, cả hai chân sưng vù thối rữa nhưng tôi vẫn chịu đựng. Cô có biết khái niệm một người ở dưới đáy vực mười năm là gì không? Tôi thật sự may mắn vì chưa phát điên....”
“Đừng, van cầu cô...cô đừng nói nữa....” Mặt Quách Tuệ Nguyệt đẫm lệ, thần trí đã gần tan rã.
An Ninh Hề cười lạnh, “Không nói? Tại sao không nói? Cô sợ hãi đến mức này vậy tại sao năm đó lại có đủ dũng cảm làm loại chuyện đó? Thất Thất, chẳng phải cô luôn miệng nói tôi là chị em tốt của cô đó sao? Chị em tốt không thèm nghe lời cầu khẩn của ta mà đẩy ta xuống núi? Chị em tốt lại đi cướp mọi thứ thuộc về ta? Chị em tốt lại đi vu hãm tội mư phản cho ta?”
Quách Tuệ Nguyệt như thể không chịu nổi nữa, đột nhiên hét lên thảm thiết, tóc tai xộc xệch, gần như phát điên. Đứa bé trong tay Yến Lạc nhất thời bị dọa khóc không sao dỗ được.
Quách Tuệ Nguyệt nghe thấy tiếng đứa bé khóc tỉnh táo hơn một chút. Nàng ta vừa khóc vừa cầu khẩn An Ninh Hề: “Tô Văn, van cầu cô nghĩ đến đứa bé mà tha cho tôi đi. Nó còn nhỏ, không thể không có mẹ được....”
An Ninh Hề khinh thường nhìn nàng ta, “Cô thật ngây thơ, thế nào lại cho rằng làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy còn có thể giữ được mạng? Cô đừng quên cô đã hại Cơ thái hậu vô tội. Bà cũng đâu phải mẹ cô? Cô ngẩng đầu lên xem kìa, bà đang ở trên trời nhìn cô đó!”
“Không, không....” Quách Tuệ Nguyệt liên tục lắc đầu, lời nói ra như thể đã mất ý thức.
An Ninh Hề liên tục cười lạnh, “Không bằng cô cứ thử xem nhảy xuống có thể sống sót hay không. Nếu có thể sống ta sẽ không giết cô nữa, sao hả?”