Edit: Pinkie
Thấy trên mặt cô bị thương, sắc mặt Giang Thiếu Đình lập tức trầm xuống.
Tống Kiêu ngồi ở phía sau, nghe được câu này thì đã bị dọa đến mức không dám thở mạnh. Anh ta hận trên mặt đất có cái lỗ nào đó để anh ta có thể chui xuống. Không phải là cảm thấy áy náy với Giang Tiểu Noãn, mà anh ta sợ Giang Thiếu Đình.
Lúc này, anh ta đã hối hận đến phát điên rồi, lúc trước anh ta không biết Giang Tiểu Noãn nhưng mà làm sao anh ta không biết Giang Thiếu Đình, nhân vật nổi tiếng nhất Lâm Thành, cổ phiếu của Thịnh Phi giống như mặt trời giữa trưa cơ chứ. Mặc dù anh ta không thể nhúng tay vào được Tống Thị, nhưng mà Tống Chính Niên cũng không bạc đãi về mặt tiền bạc đối với mẹ con anh ta. Chuyện anh ta là con riêng của Tống Chính Niên cũng là bí mật được công khai trong giới, cho nên anh ta mới cần phải cưới Hoa Thiến, như thế mới có cơ hội tiến vào Tống Thị.
Giang Tiểu Noãn nói xong câu kia thì im lặng không nói tiếp, Tống Kiêu càng thêm không dám thừa nhận là mình làm. Anh ta không có dũng khí đó, bây giờ anh ta như ngồi trên bàn chông, chạy cũng không được mà ở lại thì sợ hãi trong lòng. Nếu như anh ta không tát Giang Tiểu Noãn một cái bạt tai kia, thì anh ta cũng không đến mức chột dạ như thế. Dù sao hai người đã ngủ chung, đều là anh tình tôi nguyện, anh ta cũng không có ép buộc cô ấy.
Cuối cùng, người mở miệng là Ôn Ngôn. Cô kể đại khái những chuyện mình vừa thấy cho Giang Thiếu Đình nghe, dù sao những cái khác cô cũng không rõ.
Giang Thiếu Đình quay đầu nhìn chằm chằm Tổng Kiêu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Mặc dù không nói câu gì nhưng mà đối diện với ánh mắt của anh thì Tống Kiêu không khỏi rùng mình một cái.
“Đi theo tôi.” Nghe Giang Thiếu Đình nói như vậy thì mặc dù trong lòng bồn chồn nhưng anh ta vẫn đứng lên đi theo Giang Thiếu Đình ra ngoài.
Mới vừa đến đầu cầu thang, Tống Kiêu còn đang chuẩn bị tiến lên một bước, thì ngay lúc anh ta chưa kịp chuẩn bị, Giang Thiếu Đình đã xoay người, hung hăng cho anh ta một quyền. Tống Kiêu lảo đảo, trực tiếp lui ra cửa.
“Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Giang Tiểu Noãn tát tôi hai cái rồi tôi mới tát lại cô ấy một cái.” Trong lòng Tống Kiêu vô cùng tức giận nhưng không có dũng khí đánh trả lại, chỉ biện minh cho chuyện mình đã đánh Giang Tiểu Noãn.
Giang Thiếu Đình không nói lời nào, cũng không thèm nhìn anh ta, đi thẳng ra ngoài.
…………
“Anh, em không muốn nói cho bố mẹ biết.” Giang Tiểu Noãn thay xong quần áo bệnh nhân, nằm trên giường, thấp giọng nói với Giang Thiếu Đình.
Ngày mai mới tiến hành giải phẫu, hôm nay cần phải nằm viện trước. Ôn Ngôn biết Giang Tiểu Noãn bảo cô gọi Giang Thiếu Đình tới là khẳng định có lời muốn nói với anh, cho nên đã tìm cớ đi ra ngoài, để gian phòng lại cho hai anh em bọn họ.
“Em biết mình sai rồi, thực sự rất sai. Thực sự em không buồn, chỉ là cảm thấy mình rất vô dụng.” Giang Tiểu Noãn nói xong thì òa khóc.
Từ nhỏ đến lớn, phương thức ở chung của hai anh em bọn họ đều dữ dội. Cho tới bây giờ đều đấu đá qua lại, hoặc là Giang Thiếu Đình không nói câu nào, hoặc là chỉ một câu đã phá hỏng mọi thứ. Thậm chí, Giang Tiểu Noãn Từ còn chưa tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ yên lặng nói chuyện vài câu sẽ như thế nào. Cho nên, cho dù là sau này Giang Thiếu Đình thành công cỡ nào thì Giang Tiểu Noãn cũng không một lần chủ động tìm anh giúp đỡ. Có mẹ Giang tiếp tế về kinh tế, cô ấy không cần phải tự mình tới tìm anh.
“Anh biết phải làm thế nào. Trước mắt em dưỡng thân thể cho tốt, sau này có chuyện gì thì có thể trực tiếp tới tìm anh. Đừng khóc, xấu chết đi được.” Giang Thiếu Đình đưa khăn giấy cho cô, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cô thì cơn giận cũng tiêu tan phân nửa.
“Xấu thì xấu, anh chỉ biết chê bai em.” Giang Tiểu Noãn biết tính cách của anh mình, anh ấy có thể nói ra được những lời này đã rất hiếm thấy, thật không đơn giản gì, nhưng trái tim vốn lạnh lẽo của cô ấy lúc này lại cảm thấy ấm áp.
“Được rồi, muốn ăn cái gì, anh mua cho em?” Giang Thiếu Đình thấy sinh khí của Giang Tiểu Noãn gần như khôi phục, thì cảm thấy bọn họ không có gì để nói nữa.
“Các anh về đi, ở đây có dì, chúng em muốn ăn cái gì thì nhờ dì ấy đi mua là được.” Giang Tiểu Noãn mới uống thuốc, cảm thấy hơi mệt, bọn họ ở lại đây cũng không giải quyết được gì cho nên dứt khoát đuổi bọn họ về.
“Nói chuyện xong rồi à?” Ôn Ngôn thấy Giang Thiếu Đình đi tới thì tiến lên kéo tay anh, lo lắng hỏi.
“Ừ, xong rồi. Đói bụng không, anh dẫn em đi ăn?” Giang Thiếu Đình nhìn tóc cô có chút loạn thì đưa tay vén ra sau tai.