Edit: Pinkie
“Đưa hộ khẩu cho con, tủy sẽ cho Lục Nguyên Khải. Mẹ chọn đi, đưa hay là không đưa?” Giọng Ôn Ngôn lạnh nhạt.
“Tôi thực sự đã xem thường cô, mặc dù cô cũng vô dụng giống như Ôn Kiến Thành nhưng mà so với ông ấy thì cô còn tàn nhẫn hơn.” Ngôn Trăn bị cô làm cho tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Tàn nhẫn, đại khái là do di truyền nha.” Ôn Ngôn cười lạnh nói.
“Cô làm như vậy là không có lương tâm, đó không chỉ là một sinh mệnh, nó còn là em trai của cô.” Ngôn Trăn vừa chỉ trích, xen lẫn trong đó có cả sự đau lòng.
“Nó có một người mẹ luôn suy nghĩ cho nó, thì còn cần gì một người chị trên danh nghĩa này nữa.” Giọng điệu của Ôn Ngôn đầy vẻ châm chọc.
“Trên người các người đều chảy chung một cốt nhục, vì sao hết lần này tới lần khác cô phải ép mẹ cô. Cô thật sự làm tôi quá thất vọng.” Ngôn Trăn vẫn không chịu nhượng bộ như cũ.
“Con chỉ cần tách hộ khẩu.” Ôn Ngôn không muốn nhiều lời với bà ấy, cô biết tại sao bà ấy không muốn cô tách hộ khẩu.
Đối mặt với Ôn Ngôn như thế này, Ngôn Trăn thực sự không thể làm gì được, bây giờ, bà không còn nhìn thấy Ôn Ngôn của lúc đầu nữa. Cho tới nay, bà luôn cho rằng đứa con gái này hiểu chuyện, dễ kiểm soát. Con bé thay đổi như thế làm bà trở tay không kịp. Đến tột cùng, vấn đề nằm ở chỗ nào, Ngôn Trăn thực sự không nghĩ ra, có lẽ là Ôn Ngôn giấu quá kỹ, hay là cô bị người khác mê hoặc. Ánh mắt Ngôn Trăn chuyển tới trên người Giang Thiếu Đình ở bên cạnh Ôn Ngôn, sắc bén nhìn người đàn ông xa lạ đó, có lẽ thay đổi của Ôn Ngôn không khỏi liên quan đến người đàn ông này.
Mặc dù Giang Thiếu Đình không nói câu nào nhưng trong lòng anh lại vô cùng đau đớn. Cô không khóc, không nháo, không kể khổ, lời nói bình thản lãnh đạm không nghe ra được vui buồn. Đủ để cho thấy, trái tim băng giá đến mức độ nào thì mới có thể trở nên như vậy, đại khái là đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nghênh đón ánh mắt vô cùng không thân thiện của Ngôn Trăn, Giang Thiếu Đình giật giật khóe miệng, đổi thành tư thế ngồi lười nhác. Hai mắt dù không có chút gợn sóng nào nhưng khóe miệng rõ ràng lộ ra vẻ khinh thường. Cứ như vậy, anh yên tĩnh nhìn bà ấy. Phải nói rằng, Giang Thiếu Đình thật sự có bản lĩnh chọc tức người ta. Anh biết rằng đối mặt với một người phụ nữ mạnh mẽ và quen kiểm soát tình hình như Ngôn Trăn, phong thái không thèm nể nang gì này của anh càng không phù hợp với khẩu vị của bà ấy.
Hoàn toàn chính xác, Ngôn Trăn đã bị tức điên. Bà không biết Ôn Ngôn ở đâu tìm ra được người đàn ông này, đối mặt với người lớn không chỉ không lễ phép mà còn làm tỏ ra vô lại, căn bản không coi ai ra gì, chỉ được mỗi vẻ bề ngoài.
Tức thì tức, nhưng bà vẫn điều chỉnh cảm xúc của mình, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, ánh mắt dần trở nên ôn hòa, giọng nói cũng dịu lại.
“Ôn Ngôn, mẹ biết, có đôi khi quá bận rộn, mẹ không quan tâm chu đáo cho con, trong lòng con oán giận mẹ, mẹ có thể hiểu được. Nhưng mà mẹ làm hết thảy cũng là vì hai chị em con.” Nói đến đây, Ngôn Trăn thở dài một hơi rồi tiếp tục: “Mẹ biết, con vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện trước kia. Nhưng mà con thực sự đã hiểu lầm mẹ. Thằng nhóc A Vũ kia mặc dù làm chuyện cực đoan một chút, nhưng mà do nó thực sự thích con cho nên mới như thế. Nếu như nó không thích con, mẹ cũng không thể bỏ mặc con ở nơi đó của nó lâu như vậy. Bởi vì mẹ xác định nó sẽ không làm tổn thương con cho nên mới dám làm như thế. Con cũng phải hiểu cho tình cảnh của mẹ lúc đó, trước có sói, sau có hổ, sơ ý một chút thì cả đời cũng không có được. Mẹ, mẹ thật……..”
“Đừng đề cập đến chuyện trước kia với con.” Ôn Ngôn cắt ngang lời bà ấy còn đang muốn nói tiếp.
“Sao con lại cứng đầu như thế, cứ phải ép mẹ, như thế con sẽ vui vẻ sao? Con phải phân biệt rõ ràng, ai mới là người thực sự muốn tốt cho con, ai mới là người rắp tâm lừa con. Mẹ mới là người thân của con.” Ngôn Trăn cau mày, tận tình khuyên bảo, thuyết phục Ôn Ngôn.
“Con chỉ cần hộ khẩu, không cần nói thêm gì nữa, nói gì cũng vô dụng, trước đêm nay mẹ hãy cho con câu trả lời chắc chắn.” Đối mặt với Ngôn Trăn thế này, Ôn Ngôn đã vô cùng chán ghét.
“Còn có, Giang Thiếu Đình, anh ấy là bạn trai con, không phải là cái người rắp tâm gì đó.” Ôn Ngôn bổ sung, sau đó kéo Giang Thiếu Đình đi ra ngoài mà không thèm quay đầu lại nhìn, một chút cũng không muốn nói chuyện tiếp với Ngôn Trăn.
…………..
Giang Thiếu Đình gọi thức ăn bên ngoài, dẫn Ôn Ngôn về khách sạn nghỉ ngơi trước.
“Lần đầu tiên em phát hiện anh có khả năng làm lưu manh đó.” Ôn Ngôn ngồi phịch trên giường khách sạn, vừa nghĩ tới dáng vẻ kia của Giang Thiếu Đình lại muốn cười.
“Kịch bản cần, anh đây không phải vì muốn phối hợp với em đó sao.” Giang Thiếu Đình đi qua, ngồi xuống bên giường.
Ôn Ngôn xí một tiếng tỏ vẻ kháng nghị. Giang Thiếu Đình nhìn dáng vẻ khinh thường của cô thì nở nụ cười xấu xa.
“Giang Thiếu Đình.” Ôn Ngôn xích lại gần anh, cuộn tròn cả người trong ngực anh, thì thào gọi tên anh.
“Anh đây.”
“Anh có biết không, lúc anh không ở bên cạnh em, em luôn dễ dàng bị bà ấy chọc giận, sau đó sẽ không khống chế được cảm xúc của mình. Thế nhưng, vừa mới nãy, có anh ở đó, thực sự một chút em cũng không bị làm cho tức giận, trong lòng cũng rất bình tĩnh. Làm sao bây giờ, em thực sự sợ mình quá dính lấy anh, nhưng mà lại rất vui khi anh có thể ở bên cạnh em.” Ôn Ngôn cũng không biết mình làm sao lại mâu thuẫn như thế.
“Anh đã nói với em rất nhiều lần, đi cùng với em, anh muốn đi đến cả đời. Nếu như không phải sợ em cảm thấy chúng ta tiến triển quá nhanh, sợ em bị hù dọa thì đêm hôm đó, lúc em đồng ý, anh đã muốn cưới em về nhà.”
“Em kề cận anh, em cần anh, như thế anh mới cảm thấy mình còn có chút tác dụng. Anh còn sợ em sẽ tìm người khác nhờ hỗ trợ đó, như thế anh cũng sẽ hoài nghi chính mình.”
Giang Thiếu Đình biết cô lại không có cảm giác an toàn, anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm lý không xác định lặp đi lặp lại này của cô. Anh rất khó để tưởng tượng, trước đó, mỗi ngày Ôn Ngôn đã trải qua những gì, lại không dám tưởng tượng, nếu như mình không chủ động tới gần cô, như vậy bây giờ cô sẽ ra sao. Có lẽ cô sẽ càng bị áp chế thì càng bùng nổ dữ dội hơn, có lẽ cô sẽ đi theo hướng cực đoan mà anh không có cách nào tưởng tượng nổi.
May mắn, bây giờ cô có thể nói hết mọi tâm sự trong lòng cho anh, đây mới là một con người đang sống. Cô có những cảm xúc cơ bản nhất, cô sợ hãi khi mất đi đồ vật gì đó, cô cũng sẽ yếu ớt, cô có thể bày tỏ những gì cô cho là không thể chịu đựng được.
“Em đã biết, em sẽ cố gắng.”
“Dù sao em muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho dù gặp rắc rối thì anh cũng có thể giải quyết cho em.” Giang Thiếu Đình biết cần phải làm từng bước một, nhưng anh vẫn phải nói thẳng thắn với Ôn Ngôn, rằng cô không phải chỉ lẻ loi một mình, cô cũng có thể không cần phải nỗ lực quá sức.
“Được, vậy hôm nào em sẽ gây ra họa để anh luyện tay một chút.” Tâm tình của Ôn Ngôn lập tức thông suốt, cười hì hì nói.
“Lúc nào cũng hoan nghênh.” Giang Thiếu Đình cười theo nói.