Edit: Pinkie
Ôn Ngôn chưa nhận được tin nhắn của anh thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh từ từ đi tới. Hai người bèn nhìn nhau cười.
Hứa Vi nhận ra người đàn ông này là Giang Thiếu Đình, có một lần cô ấy đi theo Chu Thần qua công ty anh làm việc, đã gặp nhau một lần. Trước kia, cô ấy đã từng nghe nói, tổng giám đốc của Thịnh Phi không chỉ trẻ tuổi mà còn rất đẹp trai, hơn nữa còn đang độc thân. Hứa Vi biết được cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng mà khi đó cảm thấy người đàn ông này quả thực quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không dám chen vào bất kỳ đề tài nào, lại quá khó gần, cho nên cô cũng chỉ lưu lại ấn tượng trong đầu mà thôi.
Nhưng mà cô ta không nghĩ tới, Giang Thiếu Đình đứng trước mặt Ôn Ngôn lại là một người hoàn toàn khác. Anh nở nụ cười cưng chiều với Ôn Ngôn, một người thường không hay cười mà lại cười như vậy, mặc dù không phải cười với cô ấy nhưng mà nụ cười này quả thực làm cho Hứa Vi có chút ngây dại.
Nhưng mà cô ấy cũng phản ứng lại rất nhanh, mỉm cười hỏi Ôn Ngôn: “Ôn Ngôn, cậu có quen biết với anh Giang à?”
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu, nói: “Anh ấy là bạn trai mình.”
Ngay sau đó, cô giới thiệu Giang Thiếu Đình với Hứa Vi. Giang Thiếu Đình nhẹ gật đầu với cô ấy theo lễ tiết thông thường.
Trong lòng Hứa Vi xoay chuyển liên hồi, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Ôn Ngôn lại có quan hệ với Giang Thiếu Đình, khó trách sao cô ấy lại có thể dễ dàng tiến vào Tín Thành như vậy. Lần trước còn tự tin đứng trước mặt mình nói dựa vào chính mình, lời như thế mà cũng nói ra được.
Xe của Chu Thuần đã đưa đi bảo dưỡng, lúc đầu nghĩ là có thể lấy được nhưng mà rốt cuộc thì hôm nay anh ấy phải đi nhờ xe Giang Thiếu Đình. Giang Thiếu Đình muốn dẫn Ôn Ngôn đi trang điểm mà đúng lúc Hứa Vi cũng cần nên cùng nhau đi chung. Đến nơi, Ôn Ngôn và Hứa Vi được quản lý đưa tới phòng trang điểm. Chỉ trong chốc lát, năm sáu người tới chào hỏi các cô, sau đó bắt tay vào làm. Sau một hồi bận rộn, Ôn Ngôn cảm giác mặt mình đoán chừng sắp bị lột một lớp da. Cô cực khổ phát hiện, đến nơi đắt tiền này chính là bị tra tấn. Rốt cuộc cũng nghe được bên tai truyền đến một câu được rồi, cô có thể nói là đã thở phào một hơi.
“Tình trạng da của cô Ôn rất tốt, chỉ cần xử lý đơn giản một chút thì hiệu quả đã rất tốt.” Chuyên viên trang điểm nhìn người phụ nữ trước mặt có chút giật mình thì khen ngợi.
Lúc này Ôn Ngôn mới lấy lại tinh thần, người trong gương kia xinh đẹp đến mức không chân thực. Đây là mình sao? Cái này mà gọi là xử lý đơn giản một chút à?
“Là các cô quá lợi hại, làm sao có thể khéo tay đến như vậy nha!” Ôn Ngôn khiêm tốn nói.
Ôn Ngôn lại không khỏi nhìn qua Hứa Vi ở bên cạnh, đúng lúc cô ấy cũng xoay đầu nhìn lại. Đáy mắt hai người đều toát lên vẻ kinh ngạc.
“Được rồi, đi thay lễ phục thôi. Đến lúc thay lễ phục xong thì tiếp tục tán thưởng cũng không muộn.” Chuyên viên tạo hình vừa cười vừa nói.
Ôn Ngôn nhận lấy bộ váy mà cô ấy đưa qua, rồi đi vào phòng thay quần áo.
Vừa thay xong lễ phục, Ôn Ngôn còn chưa kịp nhìn chính một một cái thì hai người đã bị dẫn ra ngoài.
Hứa Vi mặc một một chiếc váy dài màu tím, như thế này, cả người trông cao quý hơn bình thường rất nhiều. Khi nhìn thấy Ôn Ngôn, cô ấy sửng sốt một chút, vốn tràn đầy tự tin với chính mình thì bây giờ lại cảm giác mình giống như làm nền. Hứa Vi không thể không thừa nhận, dung mạo của hai người không thể nào so sánh với nhau được.
Giang Thiếu Đình ngồi chờ ở phòng nghỉ bên ngoài với Chu Thần, nhìn thấy quản lý dẫn các cô tới thì anh lập tức đứng dậy. Cho đến khi nhìn thấy Ôn Ngôn thì trong đáy mắt của anh đầy vẻ tán thưởng.
“Như thế nào, có đẹp không ạ?” Ôn Ngôn nhìn thấy anh mỉm cười nhìn mình chằm chằm, nhưng lại không nói câu gì nên nhỏ giọng hỏi.
Giang Thiếu Đình nhìn cô gái trước mặt, bộ lễ phục màu đỏ, kinh diễm không gì sánh bằng, đôi mắt đẹp rạng ngời, mang theo vẻ mong đợi và chút thẹn thùng nhìn anh. Anh thực sự quá yêu thích bộ dáng này của cô, nếu không phải ở đây có quá nhiều người thì anh đã trực tiếp muốn ôm cô vào lòng.
“Thật sự quá xinh đẹp.” Giang Thiếu Đình cúi người xuống, nói nhỏ bên tai cô.
Bên tai Ôn Ngôn đột nhiên truyền đến hơi thở ấm áp của người đàn ông, có chút ngứa, cô cảm giác toàn bộ lông tơ trên người mình đều dựng đứng lên. Giang Thiếu Đình nói xong thì nhìn thấy cô đang xấu hổ, lại hờn dỗi trừng mắt với anh thì tâm tình của anh vô cùng tốt.
“Này, này, này, Giang Thiếu Đình, cậu kiềm chế một chút đi. Nhìn cậu như vậy, ách, đang ở nơi công cộng, chú ý một chút, bên cạnh còn có người đó.” Chu Thuần cũng nhìn Ôn Ngôn đầy vẻ tán thưởng nhưng mà đối với bộ dáng xuân phong đắc ý này của Giang Thiếu Đình thì thật sự rất khó chịu.