Edit: Pinkie
Trong hai lần gặp mặt gần đây, Ngôn Trăn và Ôn Ngôn đều náo loạn rồi tan rã trong không vui. Mặc dù bà không chắc là cô có thể tới hay không, nhưng mà vừa nghĩ tới Lục Nguyên Khải, tâm tư do dự của Ngôn Trăn lại trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết.
Ôn Ngôn không cảm thấy ngoài ý muốn khi Ngôn Trăn gọi điện cho mình, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi bà ấy vì Lục Nguyên Khải mà gọi điện cho mình. Nhưng mà lần này, ngoài ý muốn chính là Lục Nguyên Khải muốn gặp cô.
“Con không tin lời mẹ nói, gần đây con cũng bận rộn nhiều việc, con sẽ về trước khi phẫu thuật một tuần.” Cảm giác đầu tiên của Ôn Ngôn chính là Ngôn Trăn đang nói dối.
“Ôn Ngôn, mẹ cũng thực sự không còn cách nào, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó khóc lóc nói với mẹ là ăn không vô, cứ khóc mãi. Nó nói trong nhà các anh không thích nó, hỏi mẹ có phải chị cũng không thích nó hay không. Ôn Ngôn, coi như mẹ cầu xin con, qua đây gặp nó một chút được không?” Ngôn Trăn nói đến đây thì nghẹn ngào bật khóc.
Ôn Ngôn im lặng nghe tiếng khóc ở đầu bên kia điện thoại, trong đầu thoáng hiện bộ dáng khi còn bé của Lục Nguyên Khải. Khi đó, cô còn đi theo Ngôn Trăn ở đó, cho nên cũng thường xuyên gặp mặt hơn. Về sau, ấn tượng về Lục Nguyên Khải trong cô càng mơ hồ, có mấy lần gặp mặt, cô đã cảm giác được thằng bé thành thục hơn so với bạn bè cùng trang lứa, hơn nữa cũng không thân thiết với cô cho nên mỗi lần đều dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
“Con biết rồi, con sắp xếp xong công việc, tìm một ngày rảnh rỗi sẽ qua đó.” Cuối cùng, Ôn Ngôn vẫn đáp ứng với lời thỉnh cầu của Ngôn Trăn.
Cho dù người lớn có thế nào đi chăng nữa thì trẻ con cũng vô tội. Hơn nữa, thằng bé còn nhỏ như vậy đã mắc bệnh, Ôn Ngôn nghĩ tới đây, trong lòng cũng hơi khó chịu. Đặc biệt, một đứa trẻ bảy tuổi, sau khi chịu đựng đau đớn về thể xác thì không biết tâm tình sẽ như thế nào, hơn nữa còn nói ra câu kia, quả thực làm cho người ta không đành lòng.
Thật ra, bảy tám mươi phần trăm tương thích cũng không phải rất lý tưởng, đến lúc đó cũng sẽ có phản ứng thải trừ (). Ôn Ngôn đã hỏi ý kiến bác sĩ về những vấn đề này. Sau khi thay đổi tủy xong thì Lục Nguyên Khải còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa, có vượt qua được hay không phải dựa vào chính bản thân của thằng bé, có thể chịu bao lâu cũng là một vấn đề.
() Phản ứng thải trừ trong ghép tạng hay còn gọi là phản ứng thải ghép cấp, là tình trạng mô cấy ghép bị hệ thống miễn dịch của người nhận từ chối và phá hủy mô cấy ghép đó. (Nguồn: vinmec.com)
Nếu như Ngôn Trăn thực sự vì muốn tốt cho Lục Nguyên Khải, Ôn Ngôn chỉ hy vọng bà ấy có thể buông dã tâm của mình xuống, sống cho thật tốt. Bà ấy liều mạng tranh đoạt mọi thứ vì Lục Nguyên Khải, cũng không phải chính thằng bé muốn như vậy. Mà nói bà ấy vì Lục Nguyên Khải, chẳng bằng nói bà ấy vì thỏa mãn chính mình.
Giang Thiếu Đình còn chưa kịp tìm Tô Khê, thì không nghĩ tới cô ta đã tìm tới cửa trước. Ngược lại thế này thì làm cho anh bớt việc.
“Giang Thiếu Đình, hôm nay em tới tìm anh không phải vì chuyện công việc, mà là có việc riêng.” Lúc nói chuyện, ánh mắt Tô Khê một mực khóa chặt trên người anh.
Mặc dù Giang Thiếu Đình không thích ánh mắt này, nhưng vẫn khẽ gật đầu với cô ta như cũ, mặt không đổi sắc, mắt không chớp, khó hiểu mở miệng, “Không biết cô Tô đang ám chỉ việc riêng gì nhỉ?”
“Cô Tô, cô Tô, lần nào cũng như vậy. Chẳng lẽ trong lòng anh, em là một người xa lạ sao? Anh biết rõ tâm ý của em mà.” Đột nhiên mắt Tô Khê đỏ hoe.
“Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng đi. Nhưng mà tôi đã có bạn gái, cho nên những lời này vẫn không nên nói nữa thì hơn.” Đối mặt với bộ dáng thâm tình của cô ta, Giang Thiếu Đình hơi im lặng, nhưng vẫn không chút động lòng như cũ.
“Bạn gái? Nói chứ, sao anh lại coi trọng loại phụ nữ như Ôn Ngôn kia chứ, em có chỗ nào thua kém chị ta?” Tô Khê hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
“Khi nói chuyện, cô Tô nên chú ý cách dùng từ.” Mặt Giang Thiếu Đình trầm xuống, giọng điệu rõ ràng rất sắc bén.
“Giang Thiếu Đình, em thích anh, từ lần đầu tiên gặp em đã thích anh, em không tin anh không nhìn ra. Em cho là mình lặng lẽ đối tốt với anh, em cho rằng mình lẳng lặng chờ đợi thì sẽ có một ngày, anh sẽ ngoái đầu lại nhìn và nhận ra em tốt. Thế nhưng, khi vừa quay đầu, anh lại ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, chị ta dựa vào cái gì cơ chứ?” Tô Khê vừa nói vừa sụt sùi khóc.
Khóc đến lê hoa đái vũ (), nếu không biết rõ tình hình, thì thật sự cho là Giang Thiếu Đình đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô ta.
() Lê hoa đái vũ: Là thành ngữ Trung Quốc mô tả vẻ đẹp của người con gái khi khóc cũng kiều diễm, vốn để miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý phi, tựa như hoa lê dính hạt mưa.
Giang Thiếu Đình bất đắc dĩ, người phụ nữ này tới đây nói chuyện hay là tới đây để khóc cơ chứ?
“Cô Tô, sau này đừng lãng phí thời gian với chuyện này nữa. Không đáng, một nửa của tôi sau này chỉ có thể là Ôn Ngôn.” Dù sao cô Tô cũng là thiên kim nhà họ Tô, Giang Thiếu Đình không muốn gây chuyện thị phi, giọng điệu cũng không quá cứng rắn.
“Làm sao mà anh cứ tuyệt tình với em như vậy, một câu không đáng là muốn đuổi em đi sao? Được rồi, anh cảm thấy chị ta tốt đúng không? Em cho anh nghe một chút, để anh xem thử trong mắt chị ta, anh là cái gì.” Tô Khê trực tiếp mở đoạn ghi âm ngày đó nói chuyện cùng với Ôn Ngôn lên.
Hai người đều không nói chuyện, toàn bộ căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Giọng nói của Ôn Ngôn từ trong file ghi âm từ từ phát ra, Giang Thiếu Đình cũng không để ý Tô Khê nói cái gì, trong đầu anh cứ vang vọng giọng nói của Ôn Ngôn. Nghe được câu cuối cùng, khóe miệng của anh không khỏi giật giật, cô nói mình không dễ chọc, đúng là như thế thật.
“Trong mắt chị ta, anh chẳng khác gì một chiếc cầu để leo lên, chị ta cũng không phải một lòng một dạ yêu anh. Anh nghe đi, ý của chị ta là anh dây dưa với chị ta. Loại con gái như chị ta, em đã gặp rất nhiều, có được anh coi như chị ta may mắn, nếu như không phải là anh thì những người có tuổi tác như bố em hoặc đã có gia đình, các cô ấy cũng leo lên, không chút do dự tiếp cận. Bởi vì điều mà các cô ấy muốn là cải thiện cuộc sống bây giờ.” Giọng điệu nói chuyện của Tô Khê mang theo ý trào phúng vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt Giang Thiếu Đình vốn đã rất tệ, nhưng vẫn một mực giữ im lặng, muốn để cô ta nói hết một lần cho xong.
“Giang Thiếu Đình, em thực sự đã suy nghĩ cho anh, em không muốn anh bị lừa. Chẳng lẽ anh không thể liếc mắt nhìn em một cái sao, thử tìm hiểu rõ em một chút?” Tô Khê đã buông xuống tất cả, gần như cầu khẩn.
Tô Khê cho rằng cô ta đã từng buông bỏ mọi thứ nhưng mà chưa từng hèn mọn như thế này. Nhìn dáng vẻ im lặng của Giang Thiếu Đình, tim cô ta đập thình thịch, đôi mắt vẫn đỏ bừng, nhìn anh đầy mong đợi.
“Cảm ơn tình cảm của cô Tô. Nhưng vẫn nói câu kia, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, tôi không có tình cảm nam nữ gì với cô Tô cả.” Giang Thiếu Đình đã rất rõ ràng, anh nói như vậy cũng là cân nhắc đến Ôn Ngôn, cố gắng không nhắc tới Ôn Ngôn, chủ yếu là không muốn Tô Khê lại tìm cô ấy gây phiền phức.
Tô Khê nghe anh nói như vậy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ảm đạm, sau đó đổi giọng hỏi: “Giang Thiếu Đình, chuyện Tô Thị hợp với với anh cũng không đáng lo sao?”
“Chuyện công là chuyện công, việc tư là việc tư.” Giang Thiếu Đình vốn đã khó chịu với người phụ nữ này, không biết trợn mắt bao nhiêu lần.
“Vậy nếu như em muốn công tư nhập làm một thì sao?” Giọng điệu của Tô Khê trở nên lạnh lùng.
“Vậy thì xin cứ tự nhiên, đi thong thả.” Giang Thiếu Đình đứng dậy, một ánh mắt cũng chẳng muốn cho cô ta.
“Anh thật sự không biết tốt xấu gì. Để tôi nhìn xem nếu như Tô Thị rút vốn, hạng mục Thành Đông của anh làm sao để tiếp tục. Để xem anh với Thịnh Phi có thể sống sót được bao lâu.” Tô Khê cảm thấy nhu không được, vậy thì cô ta phải cương lên.
Giang Thiếu Đình đã đem toàn bộ Thịnh Phi ra đánh cược vào hạng mục Thành Đông kia. Cô ta cũng đã vì Giang Thiếu Đình mà năn nỉ bố mình, bảo ông giao chuyện hợp tác với Thịnh Phi cho cô ta.
“Nếu như Tô Thị muốn chấm dứt hợp đồng, lúc nào tôi cũng sẽ theo cùng.” Giọng điệu của Giang Thiếu Đình trở nên lạnh lẽo.
“Vậy thì cứ chờ xem. Tôi có thể thuyết phục để bố tôi giao chuyện hợp tác với Thịnh Phi cho tôi thì tôi cũng có thể thuyết phục ông rút vốn. Vi phạm hợp đồng thì đơn giản phải bồi thường thiệt hại. Chừng đó bồi thường, Tô Thị vẫn có thể bồi thường nổi, nhưng mà không biết Thịnh Phi có thể cầm cự tới ngày nhận được tiền bồi thường hay không.” Tô Khê như thể vò đã mẻ không sợ rơi, thứ cô ta không có được, thì cho dù phá hủy cũng không muốn đưa cho người khác.
Thấy anh vẫn không nói gì như cũ, Tô Khê cho là Giang Thiếu Đình đã có một chút dao động, cái gì nhẹ cái gì nặng anh vẫn còn có thể nhận định rõ ràng, khóe miệng cô ta khẽ cong, giọng nói cũng mềm mỏng hơn: “Em cho anh thời gian ba ngày để cân nhắc.”
“Không cần.” Giang Thiếu Đình nói chắc như đinh đóng cột, nhấc điện thoại cố định, gọi vào số nội bộ: “Thư ký Lưu, tiễn khách.”
“Giang Thiếu Đình, vậy thì anh đợi đến khi Tô Thị rút vốn đi. Tôi ngược lại muốn xem thử anh và Thịnh Phi có thể chịu được bao lâu.” Tô Khê bị hành động này của anh làm cho tức giận hoàn toàn.
Thư ký Lưu mở cửa thì thấy Tô Khê đang nổi giận đùng đùng, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, rồi nhìn lại ông chủ nhà mình, hình như cũng không có chuyện gì, đang thản nhiên ngồi trên ghế làm việc của mình, cúi đầu không biết đang chơi đùa cái gì, dáng vẻ như thể hoàn toàn không liên quan gì đến anh.
Thư ký Lưu giật giật khóe miệng, vẫn lấy hết dũng khí, tiến lên, mang theo nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Cô Tô, xin mời!”
Tô Khê trừng mắt nhìn anh ta một cái, vừa giận cái người đàn ông xem cô như không khí kia, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi đùng đùng đi ra ngoài.
Trong lòng thư ký Lưu bồn chồn, mấy thiên kim đại tiểu thư này thật không dễ hầu hạ, bình thường trông như những cô nàng có học thức, nhưng khi thay đổi sắc mặt cũng chẳng khá hơn mấy người chợ búa chút nào.
Tô Khê vừa đi, Giang Thiếu Đình mới ngẩng đầu. Anh cau mày, mắt đen thẳng nhìn máy tính, trong lòng như đã có dự định.
“Thư ký Lưu, đặt cho tôi chuyến bay muộn nhất đến Mỹ của ngày hôm nay.”