Edit: Pinkie
“Vậy là rất gần.” Ôn Ngôn gượng cười nói.
Chu Thần cũng không dám nói đùa nữa, nếu không thì cái tên quỷ hẹp hòi Giang Thiếu Đình kia sẽ bạo kích anh.
Ôn Ngôn rời khỏi công ty, cũng không trực tiếp về nhà mà chuẩn bị đến cửa hàng bên cạnh mua hai bộ quần áo thích hợp để mặc đi làm. Thế là cô gửi tin nhắn hẹn Nghiêm Vãn Vãn. Nghiêm Vãn Vãn không tới nhanh như vậy, cho nên cô tìm một quán cà phê ngồi chờ cô ấy, thuận tiện gửi tin nhắn cho Giang Thiếu Đinh, nói chuyện cô đã vượt qua phỏng vấn cho anh biết.
Giang Thiếu Đình đã đi công tác được hai ngày, vừa xử lý xong chuyện, chuẩn bị trở về Lâm Thành. Lúc này anh đang ở trong phòng chờ sân bay, lúc đầu đang híp mắt nghỉ ngơi thì điện thoại bỗng rung lên, anh mở ra xem thì ra là Ôn Ngôn gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Ôn Ôn: Anh Thiếu Đình, hôm nay em đã vượt qua phỏng vấn rồi, ngày mai bắt đầu đi làm. Chừng nào thì anh có thời gian rảnh, em mời anh bữa cơm, cảm ơn anh nha! (Đằng sau bổ sung thêm hai icon mỉm cười đáng yêu)
Hai ngày này, hầu như Giang Thiếu Đình không chút nghỉ ngơi, lúc đầu rất mệt mỏi, nhìn thấy Ôn Ngôn gửi tin nhắn tới thì lập tức thanh tỉnh.
Giang Thiếu Đình: Được! Hai ngày nay anh đi công tác, hôm nay trở về!
Ôn Ngôn nhanh chóng nhận được tin nhắn của anh, thì ra là ra ngoài, trong lòng cô thầm nghĩ.
Ôn Ôn: Vất vả rồi ạ! Hôm nay lúc nào thì về ạ?
Giang Thiếu Đình: Đang đợi lên máy bay!
Ôn Ôn: Vâng! Vậy chờ anh về, đến lúc đó định thời gian, lúc nào thuận tiện thì gửi tin nhắn cho em nhé.
Giang Thiếu Đình: Được! Bây giờ em đang làm gì đấy?
Ôn Ngôn không nghĩ tới Giang Thiếu Đình sẽ hỏi cô đang làm gì, không hiểu sao mặt cô có chút nóng lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình, khóe miệng cũng khẽ cong.
Ôn Ôn: Đang ở trong quán cà phê chờ Nghiêm Vãn Vãn, chuẩn bị chút nữa đi mua hai bộ quần áo mới để mặc đi làm.
Giang Thiếu Đình: Được rồi! Anh chuẩn bị lên máy bay, trở lại sẽ gửi tin nhắn cho em!
Ôn Ôn: Vâng! Thuận buồm xuôi gió!
Lúc Nghiêm Vãn Vãn đi vào quán cà phê thì nhìn thấy Ôn Ngôn đang cúi đầu, nghiêm túc nhìn điện thoại.
“Cô gái, có chuyện gì tốt thế, nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý của cậu kìa.” Nghiêm Vãn Vãn ngồi xuống, lập tức trêu ghẹo.
“Cái gì mà xuân phong đắc ý, chính là tìm được việc làm nên vui vẻ thôi.” Ôn Ngôn hờn dỗi trừng mắt nhìn Nghiêm Vãn Vãn một chút.
“Tớ nhìn thấy bộ dáng của cậu giống như không chỉ như thế.” Nghiêm Vãn Vãn tiếp tục mồm mép nói. Hai ngày trước, Giang Tiểu Noãn đã gửi cho cô ấy một tin tức gây sốc.
“Tớ chỉ đang nghĩ đến chuyện phải mời anh của Tiểu Noãn ăn bữa cơm. Dù sao nếu không có anh ấy giới thiệu, khẳng định tớ sẽ không vào được Tín Thành. Vừa mới gửi tin nhắn cho anh ấy xong.” Ôn Ngôn đơn giản nói rõ chuyện này với cô ấy một chút.
“Có thể nha, cái người Giang Thiếu Đình này từ lúc nào đã trở nên nhiệt tình như vậy, trước kia cũng không phát hiện ra. Đoán chừng, Tiểu Noãn cũng không có được đãi ngộ này.” Nghiêm Vãn Vãn tiếp tục chế nhạo Ôn Ngôn.
“Tiểu Noãn là em gái của anh ấy, đãi ngộ khẳng định sẽ không giống với người khác.” Ôn Ngôn tiếp lời.
“Nhưng mà nói thật, Giang Thiếu Đình thực sự không tệ. Bề ngoài nhìn có chút lạnh lùng một chút, nhưng mà các phương diện khác đều không có gì để bới móc.” Nghiêm Vãn Vãn mang theo nhiệm vụ mà Giang Tiểu Noãn giao phó, nhưng mà trong lòng cô ấy cũng đồng ý rằng Giang Thiếu Đình là người như thế, cho nên mới nhận lấy nhiệm vụ này.
“Càng nói càng xa.” Ấn tượng của Ôn Ngôn với Giang Thiếu Đình cũng rất tốt. Mặc dù anh giúp đỡ mình, nhưng cô vẫn không dám nghĩ tới phương diện kia. Tuy nhiên cô cũng không thể không thừa nhận, trong lòng cô nhiều ít cũng có chút chờ mong.
“Xa chỗ nào, hai người đều độc thân, tất cả các phương diện đều tương đương nhau. Kết đôi thế này không có chỗ nào tốt hơn nữa.” Đối với việc thúc đẩy quan hệ này, Nghiêm Vãn Vãn rất nhiệt tình.
“Cậu cũng biết tình huống của tớ. Trước mắt, bên Hải Thành kia còn chưa giải quyết gì cả. Thực ra tớ rất lo lắng, nếu như bây giờ tớ lựa chọn yêu đương, khẳng định sẽ mang đến phiền toái cho đối phương.” Mỗi lần nghĩ tới chuyện kia, Ôn Ngôn lập tức đau đầu.
Nghiêm Vãn Vãn biết, lúc trước, Ôn Ngôn đến tìm cô để giúp đỡ thì cô ấy đã kể hết tất cả mọi chuyện cho cô biết. Những năm qua, Ôn Ngôn không nói chuyện yêu đương, vẫn luôn một mình chịu đựng, chính là muốn thoát khỏi lồng giam kia.
“Gần đây mẹ cậu có liên lạc với cậu không?” Nói những lời này, vẻ mặt Nghiêm Vãn Vãn cũng đầy vẻ lo lắng.
“Bà ấy muốn tìm tớ, sao mà dễ như thế được. Tớ không dám hy vọng xa vời rằng bà ấy sẽ vì tớ mà suy nghĩ, chỉ hy vọng bà ấy đừng lại có ý đồ với tớ nữa.” Ôn Ngôn biết, cái hy vọng này rất xa vời.
Cho dù lúc trước lấy cái chết ra để bức bách thì vì lợi ích của bà ấy và con trai, bà ấy vẫn không động lòng, chỉ cho cô thời gian tự do một năm.
“Từ từ sẽ đến, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.” Nghiêm Vãn Vãn cũng bất lực, ngoại trừ ở bên cạnh cổ vũ cô thì những chuyện khác cũng không giúp được gì.
“Đi thôi, chuyện này sau này lại nói.” Ôn Ngôn cố nở nụ cười, ngược lại còn an ủi Nghiêm Vãn Vãn để cô ấy yên tâm.
………….
Lúc đầu Chu Thần không muốn đem chuyện của Giang Thiếu Đình bát quái với Tiết Tử Ngang và Đoàn Phi. Nhưng mà, sau khi Ôn Ngôn đi, anh cũng bận rộn, tới buổi chiều nhàm chán lướt điện thoại thì mới chú ý tới chuyện hôm nay đã thêm Wechat của Ôn Ngôn, thế là vào một vòng bạn bè của cô xem, kết quả lại phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Tốt, cái tên Giang Thiếu Đình này còn thực hiện thao tác này à. Xưa nay cậu ấy không đăng bài lên vòng bạn bè, cũng không thích bài đăng của người khác, thậm chí bọn anh còn nghi ngờ có phải cậu ấy chưa từng lướt vòng bạn bè hay không.
Lần này, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không còn chỗ nào để cậu ấy có thể phản bác nữa rồi.
Giang Thiếu Đình vừa xuống máy bay thì nhìn thấy trong nhóm chat của bốn người, Chu Thần gửi ảnh chụp màn hình tới còn @ anh.
Chu Thần: @Giang Thiếu Đình, thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị.
Đoàn Phi: Mẹ nó, đây là Giang Thiếu Đình sao, lão Chu, người này là ai vậy?
Tử Ngang: Đm, chúng ta đã bỏ qua cái gì thế này.
Giang Thiếu Đình: Người tớ thích.
Giang Thiếu Đình căn bản không thèm giải thích, câu trả lời này đủ đơn giản, đủ thô bạo, làm cho đám người trong nhóm chat kêu gào. Anh cũng không thèm để ý, trực tiếp gửi tin nhắn cho Ôn Ngôn.