Giang Tiên Sinh Và Dư Tiên Sinh

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit + Beta: Vịt

.

Kỳ thực Dư tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn đặt Giang tiên sinh xuống. Bất quá cậu luôn luôn đối với người hoặc chuyện khiến mình khó chịu đều sẽ theo bản năng trốn tránh.

Giang tiên sinh bây giờ đối với cậu mà nói chính là người sau khi gặp sẽ khiến mình khó chịu.

Dù sao sẽ nghĩ tới tình yêu đơn phương cầu mà không được của mình.

Vì vậy, lúc sắp sắp xếp ca làm tháng sau, cậu đi tìm chủ nhiệm quản lý ca làm của bác sĩ, sau khi xem sắp xếp ca của Giang tiên sinh, cậu mới bắt đầu làm sắp xếp ca bên khoa hộ lý.

Cậu muốn tận lực tránh ca của mình và ca của Giang tiên sinh.

Có lẽ xuất phát từ tâm thái "Mắt không thấy tâm không phiền" đi.

Lúc bảng sắp xếp ca làm ra, Giang tiên sinh thay đổi vẻ đạm mạc gần đây, dẫn đầu xem bảng sắp xếp ca của bác sĩ dán ra, sau đó làm bộ như lơ đãng nhìn sang bảng sắp xếp ca của hộ sĩ bên cạnh.

Anh ngây ngẩn.

Cũng không để ý mình hình tượng với chả không hình tượng gì cả, lấy điện thoại ra, chụp bảng sắp xếp ca của hộ sĩ.

Chờ lúc anh quay về đối chiếu bảng sắp xếp ca của bác sĩ và sắp xếp ca của bên hộ sĩ, anh càng thêm khó chịu.

Dư tiên sinh quả nhiên bắt đầu tránh anh.

Vốn xếp ca của hai người hai tháng trước cơ hồ đều cùng một ngày, chỉ có - ngày không cùng một ngày.

Mà trên bảng xếp ca mới, anh đếm, phát hiện bọn họ chỉ có ca ngày là trùng.

Những ngày khác căn bản là tình huống mình sắp tan làm, Dư tiên sinh đi làm, hoặc là Dư tiên sinh tan làm mình đi làm.

Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng anh hiểu.

Đối với chuyện Dư tiên sinh bắt đầu tránh mình, anh thật sự rất khó chịu.

Chẳng lẽ thật sự phải như vậy, để anh bị loại bỏ bên ngoài tương lai của Dư tiên sinh sao?

.

Giang tiên sinh rất buồn rầu, nhưng anh rất muộn tao.

Anh giấu trong lòng.

Cho dù trong lòng vừa chua vừa đắng, trên mặt cũng là một mảnh lạnh nhạt.

Vì vậy, Dư tiên sinh lúc làm việc có thể thỉnh thoảng gặp anh nhìn thấy Giang tiên sinh đối với hành động mình rời xa anh không có bất kỳ biến hóa nào, Dư tiên sinh đương nhiên cho rằng đây là Giang tiên sinh muốn.

Cứ như vậy ngoài mặt thoạt nhìn hai người đều không có gì biến hóa, đã qua nửa tháng, Dư tiên sinh rốt cục không nhịn được.

Cậu hẹn Đường Nhuế Bạch ra ngoài uống rượu.

Vừa vặn ngày mai nghỉ, là lúc thật sự vì sự thất bại yêu đơn phương lần này cẩn thận sau một trận.

.

Đường Nhuế Bạch là một người rất có ý thức an toàn và đề phòng.

Hắn biết tửu lượng của mình và Dư tiên sinh đều kém, nếu đi bar, đều uống say e là sẽ bị mấy người kỳ quái nhặt đi, sau đó phát sinh vài chuyện mà hôm sau tỉnh dậy mông sẽ đau.

Thế là hắn đặt một quán cơm nổi tiếng.

Bên dưới là phòng ăn có phong cách, bên trên là khách sạn.

Bản thân hắn nghĩ vô cùng tốt đẹp, uống rượu say thì thực tiếp lên ngủ, nếu ói ra gì đó, ói ở khách sạn mà thôi, người trong khách sạn sẽ quét dọn.

Hơn nữa bọn họ ở dưới phòng ăn uống say, làm người đã đặt phòng ở đây, nhân viên chắc chắn sẽ không mặc kệ bọn họ, như vậy liền sẽ tránh được tình huống bị mấy người lộn xộn nhặt đi.

Suy nghĩ vì an toàn và hai người có thể chăm sóc nhau, hắn chỉ đặt phòng. Hắn nghĩ, nếu trong hai người ai hơi tỉnh chút, có thể chăm sóc người kia.

Hắn cảm giác mình nghĩ cực kỳ chu đáo, Dư tiên sinh cũng hết sức đồng ý.

Thế là hai con người này, vào ngày đó, mặc chính trang, giống như hẹn hò (Trong khách sạn cơm Tây yêu cầu chính trang).

Rượu đỏ liền giống như không cần tiền mà uống!

Dư tiên sinh và Đường Nhuế Bạch hai người kể khổ với nhau.

Một nói mình yêu đơn phương.

Một kể ông chủ kỳ quái của mình.

Sau đó hai con người này quả nhiên uống say, đứng cũng không vững. Nhưng hai người vẫn cự tuyệt nhân viên đỡ, víu lên người nhau, lung la lung lay đi đến ấn thang máy khách sạn.

Bất quá bọn họ vừa ra phòng ăn liền gặp Giang tiên sinh.

Giang tiên sinh là cùng bạn đi ra, người bạn kia gần đây coi trọng cấp dưới của mình, nhưng vị cấp dưới này giống như cây du, gã nhiều lần ám hiệu đều làm như không thấy.

Gã nghĩ tới người bạn tốt của mình ở nước ngoài nhiều năm, nhất định có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, muốn hẹn ra ngoài thỉnh giáo chút.

Mà Giang tiên sinh nghĩ người bạn ngày của mình hồi cấp chính là một tình thánh, nhất định hết sức am hiểu đối với chuyện yêu đương, muốn kể khổ, nếu như có thể đề xuất một vài kiến nghị giải quyết phiền não của mình thì càng tốt.

Hai người mang theo tâm tình xin đối phương giúp đỡ tới đây định ăn một bữa.

Vừa vào đã thấy hai người Dư Chi và Đường Nhuế Bạch ôm nhau, còn có khuynh hướng muốn lên thuê phòng.

Sắc mặt Giang tiên sinh và Tịch Tư Tây nhất thời đen.

Giang tiên sinh gắt gao nhìn chằm chằm Dư tiên sinh vịn một người khác, hai gò má phiếm hồng, mắt chứa sóng thu.

Tịch Tư Tây nhìn Đường Nhuế Bạch ôm eo một người, hai mắt mê ly, cười như không cười.

Còn chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, hai người kia đã lên thang máy.

Tịch Tư Tây dẫn đầu kịp phản ứng, gã vọt tới trước lễ tân khách sạn, mặt mỉm cười: "Mỹ nữ chào cô, chúng tôi là bạn của đám Đường Nhuế Bạch, tôi vừa phát hiện hai người bọn họ không chờ chúng tôi đã lên, uống say khướt, vốn hẹn nhau. Có thể giúp tôi xem xem bọn họ ở phòng nào không?"

Tiểu cô nương lễ tân nhìn bọn họ một cái: "Xấu hổ quá tiên sinh, để bảo vệ riêng tư của khách hàng, khách sạn chúng tôi có quy định không thể tiết lộ tin tức phòng với người lạ."

Tịch Tư Tây sửng sốt chút, rất nhanh kịp phản ứng: "Mỹ nữ chúng tôi thật sự là cùng với bọn họ, tôi còn nhớ số căn cước của cậu ấy, lần trước tôi còn đặt giúp cậu ấy, hai tên vong ân phụ nghĩa này lần này chỉ đặt của mình, cũng không đặt cho chúng tôi. Số căn cước của Đường Nhuế Bạch là:......"

Lễ tân kiểm tra chút, phát hiện số căn cước tiên sinh này nói hoàn toàn giống với của Đường tiên sinh. Ý thức được khả năng thật sự cùng nhau, bèn cũng không kiên trì quá lâu, dưới mấy lời hay nhờ vả và cố ý dụ dỗ của Tịch Tư Tây nói cho bọn họ.

Tịch Tư Tây cười híp mắt với tiểu cô nương lễ tân nói tiếng "Cám ơn" quay đầu biểu tình lập tức thay đổi.

Cũng mặc kệ hôm nay là tìm Giang tiên sinh tố khổ, lập tức chạy tới chỗ thang máy ấn thang máy.

Giang tiên sinh cũng lập tức theo sau.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)

.

Trong đầu Giang tiên sinh còn nghĩ có cần cũng cầm số phòng của Dư tiên sinh giống như Tịch Tư Tây hay không, nhưng anh lại không thuộc số thẻ căn cước của Dư tiên sinh, thế là tiếp tục theo Tịch Tư Tây, muốn chờ sau khi gã giải quyết xong chuyện của mình, cũng có thể chỉ dạy mình là thể là cầm được số phòng của Dư tiên sinh.

Tịch Tư Tây nhịn xuống tính khí gõ cửa, chờ cửa vừa mở ra liền nhanh chóng chống chế Đường Nhuế Bạch mở cửa. Siết hắn vào trong ngực, tức giận nói: "Tôi kiềm chế tính khí theo đuổi cậu lâu như vậy, cho rằng cậu thật sự là tiểu bạch thỏ đơn thuần, kết quả một giây trước làm bộ như không biết tôi theo đuổi cậu, một giây sau đã tới thuê phòng với người khác. Xem ra cậu đối với tôi tốt quá nhỉ!"

Đường Nhuế Bạch vừa mở cửa Giang tiên sinh liền ngẩn người, anh nhìn bạn mình vững vàng chế trụ người vừa mới "khinh bạc" Dư tiên sinh, trong miệng nói mấy lời khiến đầu anh hỗn loạn.

Trong đầu anh hiện tại một đống ý nghĩ, vừa căm tức vừa khó chịu.

Lúc anh nhìn thấy Dư tiên sinh trên người trần truồng nằm trên giường, anh cảm giác mình sắp không khống chế được bản thân.

Thật muốn tóm lấy cậu quất một trận!!!

Nửa tháng trước còn theo đuổi mình, đảo mắt đã hẹn chịch với người khác!!!

Chỉ có mình buồn rầu và xoắn xuýt.

Giang tiên sinh vừa kéo chăn lên đắp cho Dư tiên sinh, Tịch Tư Tây phẫn nộ lao tới, trong miệng gào thét: "Tôi muốn xem xem là tên đàn ông không biết xấu hổ nào câu dẫn người tôi coi trọng, xem tôi xé hắn không!"

Đường Nhuế Bạch cả người không có chút sức lực nào căn bản không ngăn được Tịch Tư Tây đang tức giận, mặc dù hắn hết sức giải thích đây là bạn mình, bạn tốt, không phải như gã nghĩ. Nhưng Tịch Tư Tây vẫn một bộ không tin, phải cẩn thận thu thập bộ dạng Dư tiên sinh một trận.

Giang tiên sinh nhìn thằng bạn không có chút lý trí nào, đồng thời cũng nghe thấy lời của Đường Nhuế Bạch, lý trí dần dần trở lại.

Anh ý thức được, mình và Tịch Tư Tây khả năng hiểu lầm một vài chuyện. Hơn nữa, cũng tuyệt không thể để Tịch Tư Tây tổn thương Dư Chi.

Thế là anh hô lên một câu chôn giấu sâu trong nội tâm.

"Em ấy là người của tôi!"

Tiếp đó, ba người Giang tiên sinh, Tịch Tư Tây cùng với Đường Nhuế Bạch hơi có chút ý thức ngồi trong phòng, tốn hơn một tiếng mới hiểu được chân tướng sự thật.

Thật là một trận hỗn loạn.

.

Tịch Tư Tây mang Đường Nhuế Bạch đi, trước khi đi nói với Giang tiên sinh nhất định phải chăm sóc Dư tiên sinh cẩn thận, giữa hai người phải giải thích rõ.

Rõ ràng đều thích nhau, tán gẫu là có thể giải quyết, trị được không thoải mái trong lòng hai người.

Giang tiên sinh vuốt khuon mặt phiếm hồng của Dư tiên sinh, âm thầm trách cứ.

Đúng thế, rõ ràng tôi thích em như vậy, nhưng tôi lại luôn cho rằng mình chỉ là có chút thích em.

Khiến chính mình khó chịu, em cũng khó chịu.

Dư tiên sinh khả năng mơ tới cái gì, lẩm bẩm một câu, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.

Giang tiên sinh nhìn hành động đáng yêu này của Dư tiên sinh, cười khẽ một tiếng.

Cúi người, ở trên trán Dư tiên sinh ấn xuống một nụ hôn.

Tôi thực ra, thích tới mức, đã muốn tiếp xúc tứ chi với em.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio