Chương
Edit + Beta: Vịt
.
Sau khi khúc mắc giữa hai người giải khai, chuyện phát sinh phía sau một cách tự nhiên.
Sau khi ăn xong đồ Nhật, Dư tiên sinh gửi tin nhắn cho cha mẹ nói tối nay không về nhà, bảo bọn họ đừng để cửa mình.
Đây không phải lần đầu tiên Dư tiên sinh tới nhà trọ của Giang tiên sinh, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi cậu xác lập quan hệ với Giang tiên sinh đi vào.
Nhà trọ vẫn không thay đổi gì, nhưng bản thân Dư tiên sinh cảm giác có biến hóa rất lớn, cậu có chút khẩn trương, trong tiềm thức biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, cậu vừa hưng phấn vừa sợ.
Có lẽ mỗi xử nam đều như vậy đi. Đối với lần đầu tiên mình sắp dâng ra mong đợi lại sợ hãi. Dư tiên sinh nhớ tới trước kia cậu ở nơi nào đó nhìn thấy một câu, ý tứ đại khái là, lần đầu tiên tốt nhất hiến tặng cho một người kinh nghiệm phong phú, như vậy mới có thể ở trên giường nhận được vui sướng lớn nhất.
Lần đầu tiên của Dư tiên sinh đương nhiên không chút nghi ngờ không phải cho một người kinh nghiệm phong phú. Nhưng kỳ thực cậu chưa bao giờ đồng ý câu nói kia, nếu chỉ theo đuổi vui thích thân thể, vậy có khác gì động vật chứ. Làm loại chuyện này quan trọng nhất chẳng lẽ không phải cùng với người ở cùng một chỗ với bạn sao?
Mặc dù Giang tiên sinh cũng là lần đầu tiên, nhưng Dư tiên sinh tin Giang tiên sinh nhất định sẽ cho cậu trải nghiệm không giống vậy.
Giang tiên sinh nhất định sẽ ôn nhu.
.
Trong căn hộ của Giang tiên sinh không có quần áo thích hợp với Dư tiên sinh, thế là Dư tiên sinh sau khi tắm xong đành phải mặc quần áo có chút dài rộng của Giang tiên sinh.
Dư tiên sinh ngồi ở trên giường Giang tiên sinh, trong phòng tắm truyền ra âm thanh Giang tiên sinh tắm.
Trên giường này hiện đầy mùi vị của Giang tiên sinh.
Dư tiên sinh vùi đầu vào trong gối, dùng chăn bọc mình.
Cậu hiện tại mặc quần áo của Giang tiên sinh, nằm ở trên giường của Giang tiên sinh, trái tim vì Giang tiên sinh đập không có quy tắc......
Cậu cảm giác mình giờ khắc này dường như chính là vì Giang tiên sinh mà sống.
"Lạch cạch!"
Cửa phòng tắm mở ra, Dư tiên sinh nằm ở trên giường nghe tiếng bước chân của Giang tiên sinh từ từ tới gần.
Tiếp theo, cậu cảm giác giường hơi lõm xuống. Một cánh tay ấm áp lại ướt át bắt đầu đụng vào khuôn mặt cậu.
Dư tiên sinh mở mắt, nhìn tóc Giang tiên sinh ướt nhẹp, khóe miệng câu lên: "Muốn em sấy tóc giúp anh không?"
.
Trời đã tối xuống lâu rồi, đèn đường năng lượng mặt trời trên đường đứng lặng trong bóng tối.
Mọi người đều dần dần bắt đầu trở lại trong nhà mình, hưởng thụ ấm áp trong gia đình.
Dư tiên sinh vuốt tóc Giang tiên sinh, xô ra hai bên, gió ấm thuận theo da đầu rót vào cổ Giang tiên sinh.
Giang tiên sinh cảm thấy ngứa, hơn nữa tay Dư tiên sinh còn ở phía trên ôn nhu khẽ vuốt.
Giang tiên sinh một cái cầm lấy tay Dư tiên sinh, tắt máy sấy trong tay cậu, xoay người, đè Dư tiên sinh phía dưới.
Dư tiên sinh ở phía dưới Giang tiên sinh cười trầm thấp ra tiếng.
Giang tiên sinh cau mày, nhéo cằm Dư tiên sinh, hỏi cậu: "Em cười cái gì?"
Dư tiên sinh dùng tay sờ lồng ngực Giang tiên sinh, mắt theo tay ở trên thân thể cường tráng tràn đầy năng lượng kia vuốt ve qua lại.
"Em đang nghĩ, anh hiện giờ gấp như vậy, đợi sau khi chúng ta cởi hết anh không biết nên làm thế nào......"
Nói tới đây, Dư tiên sinh lại không khống chế được nở nụ cười.
Giang tiên sinh chịu đựng cảm giác ngứa ngáy Dư tiên sinh ở ngực anh vuốt ve, thấp người xuống, đè Dư tiên sinh, nắm lấy hai tay cậu, đè trên đầu Dư tiên sinh.
Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: "Anh đã nghiên cứu qua, đừng lo lắng, mấy cái em nghĩ sẽ không phát sinh."
Cậu cọ cọ mặt Giang tiên sinh gần trong gang tấc, cảm thụ nhiệt độ nóng lên trên da, lộ ra nụ cười: "Vậy thì...... Xin người thương tiếc......"
.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm, chiếu vào trên hai thân thể chặt chẽ ôm lấy nhau trên giường.
Dư tiên sinh bị ánh mặt trời kích thích mở mắt, tia sáng chói mắt khiến cậu mù một hai giây.
Chờ sau khi mắt một lần nữa khôi phục năng lực của nó, đập vào mắt chính là căn phòng xa lạ. Sau đó đầu óc cũng bắt đầu vận chuyển, truyền lại tin tức tới trong trí nhớ.
À, đây là phòng của Giang tiên sinh.
Phía sau cũng là lồng ngực rộng rãi của Giang tiên sinh.
Dư tiên sinh nhớ tới các loại xúc cảm trên thân thể đêm qua, sờ sờ thân thể gầy yếu của mình.
Thở dài.
Đồng dạng đều là nam, vóc người và thể lực sao khác biệt lớn vậy chứ.
Tại sao người khác chính là eo chó đực cơ bụng tám múi, cả đêm lần cũng không xi nhê. Mà mình mỗi miếng cơ bụng, mềm nhũn nhùn.
Cho nên...... Mình trời sinh chính là thụ đi.
Dư tiên sinh trở mình, mặt hướng Giang tiên sinh, mặt tràn đầy hâm mộ sờ thân thể hoàn mỹ của người này tối qua hành hạ mình.
Giang tiên sinh chính là kiểu vóc người hoàn mỹ mặc quần áo lộ vẻ gầy, cởi quần áo có thịt a.
Từ cơ ngực phồng lên đến từng miếng cơ bụng rõ ràng, ngón tay xoẹt qua lõm xuống giữa cơ bụng, hướng xuống ấn ấn, khỏe mạnh lại cứng rắn.
Lúc Dư tiên sinh còn muốn tiến hành tiếp xuống, tay liền bị tóm lấy.
Giọng nói trầm thấp của Giang tiên sinh từ đỉnh đầu truyền đến: "Đừng làm rộn."
Dư tiên sinh nghĩ thầm: Em mới không làm rộn đâu.
Tiếp tục ở trên cơ bụng kia chọt chọt.
Giang tiên sinh rầu rĩ một tiếng, âm thanh cảnh cáo vang lên: "Ngư Ngư, đừng làm rộn, tối qua đều bị em ép khô rồi."
Dư tiên sinh nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.
Người này, nói chuyện sao vậy chứ! Cái gì gọi là bị em ép khô hả! Rõ ràng...... Rõ ràng là người này......
Dư tiên sinh mãnh liệt đẩy Giang tiên sinh một cái: "Rõ ràng chính là anh......"
Giang tiên sinh cười khoái trá, túm lấy tay đẩy mình, từ từ tới gần Dư tiên sinh, nghiêng mặt hôn gò má phiếm hồng của Dư tiên sinh.
Trong thanh âm tràn đầy sủng nịch và thỏa mãn: "Phải phải phải, chính là anh...... Đều tại anh...... Ngư Ngư chúng ta nên rời giường rồi."
.
Sau khi ồn ào, Dư tiên sinh vừa nhìn điện thoại, phát hiện đã sắp h, đây không phải sắp trễ!
Nhưng cậu sau đó nghĩ, hôm nay hình như mình trống mà, đi với chả làm gì hả.
Nhưng người nào đó không may mắn như vậy.
Dư tiên sinh tựa vào trên gối đầu hả hê nhìn Giang tiên sinh vội vàng chỉnh đốn bản thân, chuẩn bị đi làm.
Mắt thấy Giang tiên sinh đã sắp ra cửa, ai ngờ anh lại đột nhiên vòng lại, hôn Dư tiên sinh một cái.
"Ngư Ngư anh đi làm đây, em nếu muốn về cũng có thể về, em nếu muốn ở đây thì ở lại chờ anh về. Bất quá, anh vẫn hi vọng em có thể ở đây chờ anh, anh sẽ về sớm chút."
Dư tiên sinh mỉm cười đưa mắt nhìn theo anh rời đi.
Dư tiên sinh ngược lại muốn về, nhưng mà......
Xoa xoa eo và mông mình.
Mỏi chết đi được, tối qua bị lăn qua lăn lại hồi lâu. Rõ ràng ngoài mặt một bộ cấm dục chính trực, ai biết ở trên giường hành hạ người như vậy.
Sshh ~
Vẫn phải bò dậy tìm đồ ăn, thật sự sắp chết đói rồi.
Thiệt cho Dư tiên sinh, hôm sau tỉnh dậy đã không có chăm sóc tỉ mỉ và bữa sáng tinh mĩ của hoàn mỹ công, còn phải tên bán tàn phế tui đây tự nấu đồ ăn.
.
Dư tiên sinh cả ngày đều là ở trên giường của Giang tiên sinh trải qua, bữa sáng và bữa trưa chỉ tùy tiện nấu ít cháo trắng uống.
Cậu vốn muốn về ăn đồ ngon mẹ nhà mình nấu, nhưng cậu căn bản không muốn rời khỏi nơi tràn đầy mùi vị của Giang tiên sinh.
Cậu mặc đồ ngủ mà Giang tiên sinh tối qua mặc lên người mình, trong ngực ôm gối mà Giang tiên sinh tối qua ngủ, nằm ở trên giường tối qua bọn họ phiên vân phúc vũ.
Trên giường hình như đã có mùi trên người hai người.
Dư tiên sinh cảm giác mình giống như tên biến thái, tham lam hấp thu hơi thở có liên quan tới Giang tiên sinh.
Giang tiên sinh của em à, anh phải về sớm chút nhé!