Giáng Tuyết Huyền Sương

chương 23: cửa sinh tử trong tử vong cốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi mới vào trong Minh Nhạc, Tiêu Dao Tử đã thấy ông ta giao đấu với người áo đen tay cầm cây phướn dài, biết ông ta thần lực kinh người, cây thiền trượng là loại binh khí nặng, không kém binh khí trong tay kẻ địch, cho nên lách qua một bên, chừa ra một lối. Đại Phương thiền sư bước vội tới, vừa vượt qua Tiêu Dao Tử, hai đại hán cao lớn ấy đã áp sát tới. Chợt nghe người bên trái lạnh lùng hự một tiếng, cây gậy khóc tang trong tay đánh ra một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh giáng từ trên đầu xuống.

Cây thiền trượng trong tay Đại Phương thiền sư dài hơn tám thước, trong cốc hẹp như thế này thật khó thi triển, chỉ đành nắm ở giữa cây thiền trượng làm thành một cây côn ngắn, múa trái phất phải chống lại hai người ấy.

Hai đại hán cao lớn lực tay hơn người, lực đạo đánh xuống rất mạnh mẽ, ba cây gậy bằng sắt chạm vào nhau phát ra tiếng động nhức tai.

Đại Phương thiền sư cảm thấy rất ngạc nhiên, nhủ thầm:

“Không biết ả yêu phụ đã tìm đâu ra người sức lực vô cùng thế này”.

Chợt nghe sau lưng hai đại hán giọng nói trong trẻo:

“Đừng đánh nữa, mau dừng tay!”.

Chợt thấy thiếu nữ mặc áo lam xuất hiện ở trước mặt hai đại hán, mặt cười rạng rỡ mà nói rằng:

“Lão hòa thượng, ma chột mắt, hãy nghe ta nói hết mấy câu đã ...”.

Tiêu Dao Tử nói:

“Không biết có gì chỉ giáo?”.

Thiếu nữ áo lam nói:

“Nơi này nhỏ hẹp, động thủ cực kỳ bất tiện, nếu không quen đường này, dù có mười phần võ công cũng khó thi triển ...”.

Tiêu Dao Tử nhủ thầm:

“Nghe cũng đúng”. Nhưng miệng thì lạnh lùng đáp:

“Không biết cô nương muốn sao?”.

Thiếu nữ áo lam nói:

“Võ công của hai vị tuy cao, nhưng muốn vượt qua đoạn đường này có lẽ không phải chuyện dễ”.

Tiêu Dao Tử lạnh lùng nói:

“Cô nương đừng nói lòng vòng nữa, rốt cuộc có chuyện gì hãy mau nói!”.

Thiếu nữ áo lam cười rằng:

“Hai vị nếu muốn qua nơi này, xin trước tiên hãy lui về chỗ cũ, đợi ba người chúng tôi đi trước dọn đường cho các vị ...”.

Nàng nói lòng vòng một hồi, té ra là muốn Tiêu Dao Tử và Đại Phương thiền sư hãy lui về ...

Tiêu Dao Tử cười lạnh:

“Tốt nhất cô nương hãy lui về, để chúng tôi đi trước!”.

Đại Phương thiền sư chợt cao giọng nói:

“A di đà Phật! Phật tổ xin thứ cho đệ tử mở rộng sát giới”. Thế rồi ngầm vận chân lực bước về phía trước, cây thiền trượng trong tay đánh ra một chiêu Trực Đảo Hoàng Long điểm tới đại hán ở bên vách núi bên trái. Đại hán ấy đang đứng dựa sát lưng vào vách núi, thấy Đại Phương thiền sư điểm tới, lập tức múa cây gậy khóc tang trong tay gõ vào cây thiền trượng.

Đại Phương thiền sư là một bậc cao tăng, võ công và nội lực đều đã đến mức thâm hậu. Người bình thường không thể bì kịp, lúc này lại đang lo lắng cho sự an nguy của Sử Mưu Độn, cho nên cú đánh lúc nãy đã tập trung tám thành công lực. Đại hán ấy gõ cây gậy khóc tang xuống mà vẫn không thể đánh bật ra cú điểm của Đại Phương thiền sư. Cây thiền trượng đánh bật cây gậy khóc tang ra, điểm vào be sườn của đại hán ấy. Chỉ thấy đại hán ấy há mồm phun ra một bụm máu, còn thân người thì bị chấn động bay lên, rơi xuống ở phía sau thiếu nữ áo lam đến tám chín thước.

Đại Phương thiền sư trong đời ít khi hạ độc thủ với người như thế, thấy người ấy mất mạng dưới trượng của mình, không khỏi đọc một tiếng Phật hiệu rồi nói:

“Hai vị nếu không nhường đường, đừng trách lão nạp ra tay độc ác!” nói xong giơ cây thiền trượng giở về phía đại hán phía bên phải.

Ông ta lòng dạ từ bi, cho nên chỉ dùng có năm thành chân lực trong trượng này, đại hán ấy thấy đồng bọn mất mạng dưới trượng của Đại Phương thiền sư, trong lòng tựa như rất kinh hãi, nhưng lại không dám không đưa gậy lên đỡ trượng thế của Đại Phương thiền sư. Vì thế y đẩy ngang cây gậy trong tay vào cây trượng của Đại Phương thiền sư, còn người thì vọt thối lui hai bước. Đại Phương thiền sư tựa như không nỡ ra tay đả thương, cây thiền trượng trong tay lại giơ lên cao, có tiếng kim khí giao vào nhau, cây gậy khóc tang trong tay đại hán ấy lập tức rơi xuống.

Lúc này, cây trượng của Đại Phương thiền sư đã điềm vào hông trái của đại hán ấy. Đại hán ấy kêu ối chao một tiếng, ngã xuống đất. Thiếu nữ áo lam thấy hai đại hán ấy không chống nổi một đòn của Đại Phương thiền sư, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng miệng thì vẫn cười tươi:

“Hòa thượng chùa Thiếu Lâm quả nhiên danh đồn không ngoa”.

Đại Phương thiền sư nhíu mày lạnh lùng nói:

“Nếu cô nương không chịu tránh đường, đừng trách lão nạp không chịu ra tay nữa!” chợt nghe có tiếng áo quần bay trong gió, Tiêu Dao Tử đã vọt lên, quát lớn:

“Lão thiền sư hãy ngừng tay chốc lát, giao ả nha đầu này cho lão hủ!” lời vừa nói ra thì người đã phóng vọt lên trên không, màn kiếm quang trong tay sáng lấp lánh chụp xuống đầu thiếu nữ áo lam. Ông ta được người đời gọi là Kiếm Thánh, lúc này ra tay quả nhiên uy thế phi phàm. Thiếu nữ áo lam ấy vung món binh khí trông giống như sừng hươu trong tay, lập tức một bước màn màu đỏ bao phủ lấy thân. Chợt nghe tiếng binh khí giao nhau, sắc đỏ ánh trắng đồng thời thâu lại.

Thiếu nữ áo lam thối lui ba bước, còn Tiêu Dao Tử thì đứng ở chỗ nàng đã đứng, rõ ràng Tiêu Dao Tử đã chiếm được ưu thế. Sau khi thiếu nữ áo lam thối lui ba bước, cổ tay phải chợt lật lại, rút thanh bảo kiếm ở sau lưng, tay trái giở ngang món binh khí quái lạ, tay phải cầm kiếm thủ thế đợi Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử hít sâu một hơi, vung cổ tay, thanh trường kiếm vẽ ra ba đóa kiếm hoa đâm thẳng vào ba đại huyệt của thiếu nữ áo lam. Thiếu nữ áo lam dùng món binh khí quái lạ chặn kiếm thế của Tiêu Dao Tử, còn thanh kiếm trên tay phải thì đánh ra một chiêu Thiên Nữ Huy Qua, chiêu kiếm này vừa như chém vừa như điểm. Đoạn u cốc mà họ đang đứng rất hẹp, người bình thường khi ra tay tuy khó thi triển, nhưng hai người này đã giao đấu với nhau bằng kiếm thuật thượng thừa, tình thế lại khác hẳn.

Hai người đứng ngay tại chỗ, múa tít thanh kiếm đánh địch, nhưng chân thì không rời nửa tấc. Trong khoảnh khắc, hai người đã đổi nhau tám chiêu, sau khi thiếu nữ áo lam rút thanh kiếm ở sau lưng ra, tựa như uy thế đã tăng lên không ít, nàng không hề thối lui ra sau, Tiêu Dao Tử đánh liền mấy kiếm mà không ép thiếu nữ áo lam lui ra phía sau được, tựa như đã nổi lửa giận, ông ta hú dài một tiếng, kiếm thế đột nhiên tăng tốc, chỉ thấy ánh máu trắng lấp lánh, trong khoảnh khắc đã liền ra bảy nhát kiếm. Bảy nhát kiếm này không những nhanh chóng mà thay đổi cũng rất khó lường, nội lực của nhát kiếm mạnh mẽ vô cùng, thiếu nữ áo lam ấy tuy tiếp được bảy kiềm này nhưng đã bị thối lùi đến bốn bước. Chợt nghe giọng nói trong trẻo truyền đến:

“Đại sư tỷ hãy mau ngừng tay để bọn họ vào thôi!”.

Thiếu nữ áo lam và Đại Phương thiền sư, Tiêu Dao Tử nghe tiếng gọi dịu dàng ấy thì lập tức thâu thanh bảo kiếm lại. Thiếu nữ áo lam cười rằng:

“Ma chột mắt, lão hòa thượng, nếu các ngươi đã muốn vào, tiểu muội cũng không cản nữa!” đang nói thì đã chậm rãi lui ra sau, chẳng thèm nhìn đến hai đại hán đang nằm ở dưới đất.

U cốc này chỉ dài có mấy trượng, trong chốc lát đã đến đoạn cuối. Đi qua một ngã rẽ, trước mắt lại xuất hiện một cánh cửa đá đang mở rộng, thiếu nữ áo lam ấy bước vào trước, cười rằng:

“Xin mời vào!”.

Tiêu Dao Tử cầm kiếm bước vào trong cánh cửa đá. Đại Phương thiền sư tay cầm ngang thanh thiền trượng bước vào sau. Thiếu nữ áo lam không cản hai người nữa, đợi hai người vào trong cánh cửa thì cao giọng kêu:

“Hai vị cứ tự nhiên, tiểu muội không đưa nữa”. Giọng nói dịu dàng vô cùng, khiến cho ai nghe cũng phải dộng lòng.

Sau cánh cửa đá là một bãi cỏ rộng khoảng một mẫu, cỏ xanh mơn mởn như nhung, nhưng chẳng thấy cây cối gì cả, Tiêu Dao Tử hơi nhíu mày, nhủ thầm:

“Bãi cỏ này hình như không có điều gì khác lạ, cũng chẳng thấy bóng dáng kẻ địch, ả dẫn chúng ta đến đây, không biết có ý gì ...” đang nghi hoặc thì thiếu nữ áo lam chợt nói:

“Ở cuối bãi cỏ này có lối vào, nếu hai vị không sợ thì xin mời cứ tiếp tục đi về phía trước!”.

Đại Phương thiền sư hỏi:

“Lão nạp có lời muốn hỏi cô nương!”.

Thiếu nữ áo lam điềm nhiên cười:

“Được thôi, ông cứ hỏi!”.

Đại Phương thiền sư nói:

“Sử đại hiệp đuổi theo lệnh sư không biết có ở đây không?”.

Thiếu nữ áo lam nói:

“Có phải ông bảo lão tiều phu đoạn tử tuyệt tôn ấy hay chăng? Hai vị cứ bước vào cửa Sinh Tử, tự nhiên sẽ gặp được ông ta”.

Đại Phương thiền sư quay mặt lại, hạ giọng nói với Tiêu Dao Tử:

“Sử huynh một mình vào đấy, e rằng khó chống lại nỗi ả yêu phụ, Tiêu huynh hãy ở đây tiếp ứng quần hào, lão nạp đi trước vào một bước tiếp ứng cho Sử huynh”.

Tiêu Dao Tử nói:

“U cốc tuy nhỏ, nhưng không có mai phục, chắc là họ không thấy chúng ta quay về thì sẽ đuổi theo, nay chỉ có hai người chúng ta, không nên phân tán thực lực, theo ý của lão hủ chi bằng cứ cùng đi vào xem thử cho biết”.

Đại Phương thiền sư nhủ thầm:

“Cũng không sai”. Đang suy nghĩ thì cất bước tiến về phía trước.

Ở cuối bãi cỏ quả nhiên có một cánh cửa đá, phía trên có đề ba chữ Sinh Tử môn. Ở đó có nàng Mai Giáng Tuyết toàn thân mặc đồ trắng, tay cầm ngọc xích, mặt mũi lạnh lùng như băng tuyết đang đứng ở đấy. Cánh cửa đá này ẩn ở sau một vách núi cho nên không đến gần thì vẫn chưa thấy. Tiêu Dao Tử vốn muốn tìm chút manh mối từ vẻ mặt của Mai Giáng Tuyết, nhưng nào ngờ nàng vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, cho nên ông ta chẳng biết được điều gì cả. Đại Phương thiền sư nheo mắt nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong lầu gác trùng trùng, tựa như là một vùng trời đất khác, thế rồi mới nhủ thầm:

“Nơi này e rằng có lẽ có kẻ mai phục, Mai Giáng Tuyết đương nhiên không tiện để lộ lòng bỏ tối đến sáng của nàng”. Ông ta vốn là người từ bi, luôn nghĩ cho kẻ khác, thế rồi mới cầm ngang cây thiền trượng trong tay, giả vờ không biết Mai Giáng Tuyết, cao giọng quát:

“Cô nương hãy tránh ra!” nói xong giở cây gậy đánh ra một chiêu Ngũ Đỉnh Phách Sơn, giáng xuống đầu Mai Giáng Tuyết. Mai Giáng Tuyết rê ngang qua, đột nhiên bước về bên trái ba bước, lạnh lùng nói:

“Xin mời hai vị!” không ngờ Mai Giáng Tuyết không hề cản trở.

Đại Phương thiền sư cao giọng nói:

“A di đà Phật!” rồi cầm cây thiền trượng hộ thân, sải bước vào trong. Bước vào cửa Sinh Tử, lại một cảnh sắc khác hiện ra.

Chỉ thấy hai bên có rất nhiều quái nhân mặt bôi màu lòe loẹt, có người trong tay cầm dụng cụ tra tấn, có người trong tay cầm binh khí. Đám quái nhân ấy thấy hai người bước vào tựa như chẳng hề hay biết, cũng chẳng hề nhìn đến hai người. Tiêu Dao Tử đưa mắt nhìn quanh, thấy đám quái nhân này có khoảng ba bốn mươi người, lòng thầm kinh hãi nhủ rằng:

“Nếu đám người này đều là cao thủ, hai người chúng ta chắc chắn sẽ rất nhọc sức”. Tuy là nghĩ thế, nhưng cũng bất giác từ phía sau Đại Phương thiền sư tiến ra phía trước. Đại Phương thiền sư thì vẫn nghiêm trang, tựa như không hề thấy đám quái nhân này, vẫn cầm cây thiền trượng bước về phía trước. Một căn đại điện trên nền đá màu xanh đã chặn đường của hai người, ở cửa hông của đại điện có tám thiếu nữ đi chân không mặc đồ trắng, mỗi người trong tay đều cầm trong tay một thanh nhuyễn đao sắc bén. Hai cánh cửa màu đen của căn đại điện khép chặt, trên cánh cửa có viết tám chữ lớn:

“Vào đây một bước, luân hồi vạn kiếp”. Đại Phương thiền sư đưa mắt nhìn tám thiếu nữ ấy rồi hỏi:

“Nhạc chủ của quý Nhạc có trong điện không?”.

Tám thiếu nữ áo trắng đồng thời mỉm cười, thối lui ra sau ba bước, chừa ra sau một lối. Hai cánh cửa màu đen đột nhiên kéo sang hai bên, nhưng chỉ mở ra rộng khoảng hai thước, rồi ngừng lại, khoảng cách ấy chỉ đủ một người chen vào. Đại Phương thiền sư nheo mắt nhìn vào trong chỉ thấy tối mịt, lòng nhủ rằng:

“Ả yêu phụ ấy nấp trong bóng tối, không biết đã bày trò ma quỷ gì ...” đang suy nghĩ, chợt nghe trong đại điện vọng ra giọng nói dịu dàng vô cùng:

“Lão hòa thượng, ông lưỡng lự không tiến tới nữa, phải chăng đã sợ?”.

Đại Phương thiền sư nhủ thầm:

“Phái Thiếu Lâm được người ta kính trọng, nếu mình không tiến vào trong điện, chỉ e làm trò cười cho kẻ khác”. Đang định bước vào, đột nhiên có luồng kình phong lướt qua người, Tiêu Dao Tử đã chen lên lao về phía trước. Tám thiếu nữ áo trắng thấy có người xông vào trong đại điện, đột nhiên nhìn nhau cười. Đại Phương thiền sư ấy thấy tám thiếu nữ mỉm cười, trong lòng tức giận, nhủ rằng:

“Những ả nha đầu này chắc chắn cười mình không dám tiến vào trong điện nữa”. Đang suy nghĩ thì cao giọng nói:

“Tiêu huynh, đừng nên một mình bước vào chốn nguy hiểm, đợi lão nạp một lát ...” rồi ngầm vận chân lực, giơ cây trượng đánh lên cánh cửa màu đen. Công lực của ông ta thâm hậu, kình đạo của trượng này rất mạnh, nghĩ bụng cánh cửa đen dù cho được đóng bằng gỗ tốt cũng sẽ vỡ tan. Nào ngờ sự việc không như thế, chỉ nghe ầm một tiếng, cánh cửa ấy vẫn không hề suy suyển, té ra cánh cửa đen này được chế bằng sắt. Trong điện vọng ra tiếng gọi của Tiêu Dao Tử:

“Đại sư hãy mau đi tiếp ứng quần hào ở phía sau, thực lực chúng ta rất mỏng, chỉ e khó ứng phó đại chiến”.

Đại Phương thiền sư nhủ rằng:

“Lời này cũng đúng, cánh cửa sắt có thể tự động mở, chắc cũng tự động đóng lại, đừng nói bên trong không có mai phục, dù cho có, chỉ hai cánh cửa sắt này cũng đủ nhốt chúng ta vào trong điện, chi bằng hãy tìm cách đón quần hào đến đây, rồi phá hai cánh cửa sắt hẵng tính tiếp!” ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta cao giọng nói:

“Tiêu huynh hãy lui ra, đây không phải là lúc tranh danh ...” nhưng trong điện vọng ra tiếng cười lanh lảnh, chẳng nghe thấy tiếng trả lời của Tiêu Dao Tử nữa. Tiếng cười này nghe rất êm tai, nhưng trong tình cảnh ấy cứ giống như ma kêu quỷ khóc, kinh dị vô cùng. Sau một tràng cười thì căn đại điện yên tĩnh trở lại.

Tám thiếu nữ áo trắng, mười sáu con mắt trong veo như nước không biết từ lúc nào đều nhìn lên người Đại Phương thiền sư, không ngừng mỉm cười. Đại Phương thiền sư thấy nụ cười của tám thiếu nữ ấy xinh xắn lạ thường, trong lòng kinh hãi, nhủ rằng:

“Tám ả thiếu nữ có nụ cười xinh xắn như thế thật hiếm có”. Đang nghĩ thì thầm đọc hai tiếng Phật hiệu, lạnh lùng nói:

“Lão nạp không muốn đả thương kẻ vô tội, nhưng nếu các người toan dùng quỷ kế, đừng trách lão nạp ra tay độc ác”.

Tám thiếu nữ áo trắng nghe Đại Phương thiền sư nói như thế, chợt múa tít thanh nhuyễn đao trong tay, bước chân đi uyển chuyển, chỉ nghe tiếng áo quần phất phới, đao quang lấp lánh, động tác của các nàng dần dần tăng nhanh, chân ngọc tay phấn kẹp trong đao quang, trông rất đẹp mắt.

Đại Phương thiền sư từ nhỏ đã xuất gia, rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, trong đời chưa bao giờ thấy cảnh như thế này, nhìn một hồi thì cảm thấy mắt hoa lên. Nhưng ông ta rốt cuộc vẫn là một vị cao tăng, lòng phượng vừa mới động, ý mã vừa mới dâng thì đã bừng tỉnh.

Thế rồi ông ta quát lớn một tiếng, múa cây thiền trượng đánh ra một chiêu Lực Tảo Ngũ Nhạc, quét thẳng về phía tám thiếu nữ ấy, tiếng gió của cây thiền trượng kêu vút lên, uy thế rất cương mãnh. Tám thiếu nữ áo trắng đồng thời kêu ối một tiếng, thối lui ra sau, tránh được cây trượng của Đại Phương thiền sư, nhưng vừa thối lui đã tiến lên, vung đao đánh tới tiếp. Đại Phương thiền sư hừ lạnh một tiếng, cây thiền trượng đánh trái múa phải, trong chớp mắt đã liên tục tung ra hai mươi trượng, mà trượng nào cũng cương mãnh như nhau, tám thiếu nữ áo trắng bị trượng thế đánh lui hơn cả trượng, không thể nào vọt lên nữa.

Chợt nghe một người cười lên khanh khách, tay trái phất lên, lớp áo trắng trên người lập tức tuột xuống, để lộ ra chiếc áo con màu hồng phấn nhỏ nhắn, làn da trắng ngần cũng lộ ra. Bảy thiếu nữ còn lại cũng đều làm như thế, trong chớp mắt tám người đều đã cởi hết áo, tất cả đều ở trạng thái một nửa lõa lồ, thanh nhuyễn đao trong tay lại từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Đại Phương thiền sư chưa bao giờ thấy cảnh này, không khỏi ngẩn người ra, thầm nhủ:

“Tám ả này thoát y như thế, thật sự không biết đến hai chữ xấu hổ của nhân gian”. Tâm vừa phân, trượng thế trong tay chậm lại lập tức bốn thiếu nữ áo trắng áp sát tới. Bốn thanh nhuyễn đao chia nhau đánh vào bốn nơi yếu huyệt của Đại Phương thiền sư. Đại Phương thiền sư thầm thất kinh, vội vàng lấy lại tinh thần, quét ra vù vù hai trượng, đánh lùi bốn thiếu nữ ấy ra. Nhưng tám thiếu nữ vừa rồi lại thay phiên nhau tiến lên, đao quang và chân ngọc cùng lướt tới, thanh nhuyễn đao trong tay ra đòn liên tục.

Lúc mới ra tay, Đại Phương thiền sư vẫn chưa nhận ra điều gì cả, sau khi đánh đến hơn mười hiệp, ông ta mới cảm thấy có điều gì không hay. Đao pháp của tám thiếu nữ này không những biến hóa quái dị, mà mỗi lần ra tay đều phối hợp với một điệu múa tuyệt đẹp, khiến cho Đại Phương thiền sư dần dần cảm thấy mắt hoa thần loạn, trượng thế càng lúc càng chậm lại.

Tám thiếu nữ đánh một hồi thì đao pháp và điệu múa càng thanh thục hơn, lại thêm nụ cười với tiếng thở trong nhất thời khiến cho Đại Phương thiền sư đức cao vọng trọng hơi giao động tinh thần, ông ta vội vàng cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu, nhắm hai mắt lại thi triển mười tám chiêu La Hán trượng pháp.

Bộ La Hán trượng pháp này là tuyệt học trong phái Thiếu Lâm, khi thi triển thì uy thế như dời núi lấp biển, không ai có thể đỡ được. Ông ta nhắm hai mắt, trong lòng thầm đọc kinh Kim Cương, tinh thần lập tức ổn định, trượng thế bắt đầu dữ dội vô cùng. Tám thiếu nữ lõa lồ ấy thấy Đại Phương thiền sư nhắm mắt mà giao đấu, không khỏi nhìn nhau cười, lòng thầm nhủ trong vòng mười chiêu chắc chắn sẽ thắng được ông ta.

Nào ngờ sự thực lại không giống như suy nghĩ của họ. Chỉ thấy đối phương không những giữ môn hộ thật chặt, không thể nào đánh vào được, mà trượng thế càng lúc càng mạnh, mỗi trượng đều ẩn chứa một luồng tiềm lực như bão táp, khiến cho các nàng chỉ có thể đứng cách xa ông ta một trượng chứ không thể nào tiến tới nữa.

Lại đánh thêm hơn hai mươi hiệp nữa, Đại Phương thiền sư đã cảm thấy tinh thần của mình đã bình tĩnh, đột nhiên mở hai mắt ra quát lớn một tiếng, đánh ra một chiêu Thần Long Điêu Thủ, gạt bay thanh nhuyễn đao trong tay của thiếu nữ ở phía Đông. Thanh nhuyễn đao ấy tuy sắc bén đến nỗi có thể chặt sắt nhưng vì binh khí trong tay Đại Phương thiền sư nặng nề, lại là sắt đã luyện qua một trăm lần, cứng rắn lạ thường cho nên thanh nhuyễn đao chẳng hề làm gì được.

Đại Phương đánh một chiêu đắc thủ, tinh thần phấn chấn, lật tay lại, đánh ra một trượng Đảo Chuyển Âm Dương, đánh bật thanh nhuyễn đao trong tay thiếu nữ ở phía Tây Nam, ông ta thừa thế đánh tiếp ra ba trượng nữa, lập tức làm rối loạn thế bao vây của tám thiếu nữ. Chỉ cần ông ta đánh thêm vài chiêu, tám thiếu nữ ấy sẽ bị thương dưới trượng ông ta. Ngay lúc này, trong đại điện âm u vọng ra tiếng nói trong trẻo:

“Các ngươi không phải là đối thủ của lão hòa thượng ấy, hãy mau lui ra!”.

Tám thiếu nữ nghe tiếng gọi thì đều thối lui ra một bên.

Tiếng nói lúc nãy lại vọng ra:

“Có thắng tám tên tỳ nữ của ta cũng chẳng hay ho gì, nếu ngươi không sợ thì hãy vào Luân Hồi điện của ta xem thử!”.

Đại Phương thiền sư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mai Giáng Tuyết trong tay cầm ngọc xích đứng ở cửa, còn quần hào ở ngoài cốc thì không hề có động tĩnh gì, trong lòng lo lắng lắm. Ông ta thầm nhủ:

“U cốc ấy rất hẹp, nếu người trong Minh Nhạc phái cao thủ giữ ở bên ngoài, quần hào muốn xông vào cũng không phải chuyện dễ.

Còn Tiêu Dao Tử sao không thấy tăm hơi gì cả ...” đang suy nghĩ, trong điện lại vọng ra tiếng cười khanh khách:

“Lão hòa thượng, ngươi đã sợ ư?”.

Đại Phương thiền sư cảm thấy khó xử trước lời nói khích của đối phương, nếu không vào trong điện, không những bị người ta chê cười mà uy danh của Thiếu Lâm cũng sẽ bị tổn thương, nếu vào trong điện là sợ trúng quỷ kế của đối phương.

Lúc này ông ta đang lương lự, không biết quyết định thế nào ... Trong điện lại vang lên tiếng cười:

“Lão hòa thượng, nếu cảm thấy sợ thì đừng vào nữa, hãy ở ngoài điện quỳ lạy ta ba lạy ...”.

Đại Phương thiền sư nổi giận nói:

“Lão nạp là người thế nào mà đấu khẩu với người, Luân Hồi điện dù là núi đao rừng kiếm, lão nạp cũng chẳng sợ”. Đại Phương thiền sư nói xong, tay cầm thiền trượng phóng thẳng vào trong điện. Vừa mới vào trong cửa, chợt nghe sau lưng kêu ầm một tiếng, hai cánh cửa sắt đã đóng chặt lại.

Trong điện tối om, giơ tay chẳng thấy năm ngón, Đại Phương thiền sư một mặt vận công hộ thân, một mặt chăm chú nhìn xung quanh. Chỉ trong chốc lát đã thấy được mọi vật ở trong điện. Ở vách sau của căn đại điện có một cái giường ngọc bích, trên giường là một phụ nữ mặt che vải đen, người mặc tơ màu đen, nhưng Tiêu Dao Tử và Tụ Thủ Tiều Ẩn thì chẳng thấy đâu cả. Ở bốn góc điện, mỗi nơi có một châu hoa tỏa ra mùi u hương nhàn nhạt. Ngoài ra chẳng có thứ gì cả. Đại Phương thiền sư nhìn thấy tình thế trong điện xong, trong lòng càng kinh hãi hơn. Ông ta nhủ thầm:

“Trong điện chẳng có ai cả, người đàn bà đang ngồi kia tựa như không phải đã động thủ với người ta, không biết bọn Tụ Thủ Tiều Ẩn đã bị đưa đến đâu?” trong lòng nghĩ thế, ông ta xoay mặt nhìn người phụ nữ ngồi trên giường ngọc hỏi:

“Cô nương có phải là chủ của nơi này chăng?”.

Người phụ nữ ấy chậm rãi kéo mảnh vải đen trên mặt xuống, căn đại điện tồi om lập tức sáng bừng. Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân hiện ra dưới ánh sáng. Té ra thiếu phụ này đội trên đầu một cái mũ bằng minh châu kết thành, hàng chục viên minh châu lấp lánh, tỏa sáng cả một vùng.

Viên minh châu ở hai tay mặt to như hạt long nhãn, ánh sáng cũng mạnh hơn, chiếu sáng khuôn mặt đẹp như hoa mùa xuân của người phụ nữ ấy, chỉ thấy môi nàng mấp máy, một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Đúng vậy”. Tuy chỉ có hai chữ, nhưng tiếng nói dịu dàng vô cùng, nghe rất êm tai. Đại Phương thiền sư tuy có định lực thâm hậu, nhưng cũng không khỏi giật thót mình, vội vàng hít dài một hơi, cố gắng đè nén lòng hươu ý vượn của mình rồi hỏi:

“Người lúc nãy vào điện đã đi đâu rồi?”.

Thiếu phụ ấy nói:

“Luân Hồi điện muôn kiếp luân hồi, đã vào trong điện này làm sao có thể an toàn bước ra, hai vị bằng hữu của ông đã sớm chìm vào biển khổ, trải qua muôn ngàn kiếp, cho đến khi họ tỉnh ngộ ra, đầu hàng Minh Nhạc chúng tôi thì mới có thể bước ra khỏi biển khổ ...”.

Đại Phương thiền sư tức giận nói:

“Thuyết nhân quả luân hồi là Phật ta thương xót người đời, khuyên người đi theo đại pháp hướng thiện, ngươi làm sao ...”.

Thiếu phụ ấy không những không giận mà còn mỉm cười:

“Điện này tuy lớn, nhưng chẳng có gì cả, nếu ông không tin thì hãy xem đồng bọn của ông hiện giờ đang ở đâu?”.

Ông ta nhủ thầm:

“Tụ Thủ Tiều Ẩn có ở trong điện này hay không, mặc kệ ông ta, nhưng mình chính mắt thấy Tiêu Dao Tử phóng vào trong, sao lại chẳng thấy tăm hơi gì cả?..”. Ông ta là một bậc cao tăng, tài trí hơn người, chỉ hơi suy nghĩ thì chợt hiểu ra, thế rồi cười lạnh một tiếng:

“Nếu Nhạc chủ bày cơ quan cạm bẫy ở trong đại điện, nhân lúc người ta không đề phòng, bất ngờ ra tay ...”.

Chợt thấy thiếu phụ ấy bất cười, cánh tay vung lên, miếng lụa đen quấn trên người đột nhiên rơi xuống, một cơ thể lõa lồ xinh đẹp hiện ra trước mắt.

Đại Phương thiền sư từ nhỏ đã vào chùa, bình sinh chưa bao giờ gần nữ giới, đã mấy lần thấy cảnh tượng này, thế rồi cao giọng niệm Phật hiệu:

“A di đà Phật!” rồi quay đầu đi, cao giọng nói:

“Nhạc chủ mời quần hào đến đây, dù thế nào cũng là bậc tông sư của một phái, nay lõa lồ như thế chẳng phải mất thân phận hay sao?”.

Chỉ cảm thấy một luồng gió thơm phả vào mặt, bên tai vang lên giọng nói êm dịu:

“Đại hòa thượng, người sống trên đời chẳng quá trăm năm ...” lời nói rất êm đềm, nhu mì, khiến cho tinh thần của Đại Phương thiền sư dao động, ông ta thầm thất kinh không dám nghe tiếp nữa quát lớn một tiếng, quét ngang cây thiền trượng ra. Một luồng kình phong phát ra từ cây trượng. Chỉ nghe tiếng cười khanh khách vang lên không ngớt trong tai, nhưng tiếng cười ấy đang dần xa. Đại Phương thiền sư không khỏi quay đầu lại, trong chớp mắt người đàn bà lõa lồ ấy đã không biết ẩn thân ở nơi nào. Căn đại điện lại tối om. Đại Phương thiền sư định thần, thầm nhủ rằng:

“Căn đại điện này không biết có bao nhiêu cơ quan, bản lĩnh của mình dù có lớn hơn cũng không thể đề phòng nổi, chi bằng trước tiên mở cánh tay sắt ra rồi đón quần hào đến hẵng tính tiếp”. Ý nghĩ ấy lướt qua, tung mình vọt một cái đã ra đến cửa, ông ta giơ cây trượng trong tay bổ vào cánh cửa sắt. Chỉ nghe ầm một tiếng vang lên trong tai, cánh cửa sắt vẫn không hề nhúc nhích, Đại Phương thiền sư cảm thấy hai tay chấn động, nhủ thầm:

“Cánh cửa sắt này kiên cố như thế, muốn ra khỏi điện cũng không phải chuyện dễ”.

Chợt nghe tiếng cười lại vang lên ở góc đại điện:

“Lão hòa thượng, sao ngươi còn chưa bó tay chịu trói trải qua kiếp nạn với hai đồng bọn của ngươi ...”.

Đại Phương thiền sư đã nổi lửa giận, ông ta thò tay vào áo lấy ra một cái kim bạt nhỏ, chú ý lắng nghe âm thanh phát từ nơi nào.

Ông ta vốn là bậc tôn sư của một phái, lúc bình thường không bao giờ dùng ám khí hay mang ám khí theo người. Nhưng chuyến đi này thì khác hẳn.

Đại Phương thiền sư định rằng nếu người phụ nữ lõa lồ ấy xuất hiện lần nữa thì sẽ lập tức phóng ra mảnh kim bạt. Chợt nghe tiếng cười vọng lại từ trong điện:

“Lão hòa thượng, ngươi định dùng ám khí?..”.

Đại Phương thiền sư đã sớm ngầm vận công lực, tay cầm mảnh kim bạt, vừa nghe tiếng nói vang lên thì lập tức phóng ra. Trong đại điện tối om vang lên tiếng xé gió. Mảnh kim bạt rít lên, bay tới góc điện cắm phập vào vách tường. Cây kim bạt nhỏ của Đại Phương thiền sư vốn được làm bằng sắt, bốn mặt đều sắc bén, những môn ngoại công như Kim Chung Trảo, Thiết Bố Sam không sợ đao kiếm, cũng khó chịu nổi mảnh kim bạt này. Sau khi phóng ra mảnh kim bạt, Đại Phương thiền sư lại mau chóng thò tay vào áo, lấy ra hai mảnh kim bạt nữa. Ở một góc đại điện truyền lại giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ ấy:

“Ngươi đã chấp mê bất ngộ, ta cũng không cần nhiều lời với ngươi nữa”.

Đại Phương thiền sư nheo mắt nhìn qua chẳng thấy gì, âm thanh ấy tựa như phát ra từ trong bức tường. Lần này ông ta không phóng ra hai mảnh kim bạt nữa mà đứng yên ngay tại chỗ, mắt cứ nhìn chăm chăm vào nơi vách tường có phát ra tiếng, chỉ cần người phụ nữ lúc nãy xuất hiện lần nữa thì sẽ lập tức phóng ra. Chợt nghe có tiếng cọt kẹt vang lên, cái giường ngọc ở gần bức tường đột nhiên chậm rãi xoay chuyển. Lúc cái giường xoay chuyển, một cái kim đỉnh từ trong cái giường nhô lên. Khi cái giường ngọc dừng lại, một cái kim đỉnh khoảng hai thước đã nằm trên cái giường, một làn khói màu trắng bốc lên từ cái đỉnh ấy.

Đại Phương thiền sư thấy thế thì lo lắng, nhủ thầm:

“Trong đại điện cơ quan trùng trùng, sắp xếp rất tinh xảo, nếu không tìm cách phá những cơ quan này, chỉ e không dễ ra khỏi đại điện”. Ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta ngầm vận công lực, chậm rãi bước về phía cái giường. Ông ta sợ dưới đất có cơ quan cho nên cất bước rất cẩn thận, đi rất chậm rãi,. Chợt nghe một mùi hương nồng nặc phả vào mặt. Lúc này, Đại Phương thiền sư lập tức cảm thấy choáng váng, lòng thất kinh nhủ rằng:

“Chả lẽ trong làn khói trắng có chất kịch độc?” ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta vội vàng vận khí nín thở.

Ông ta tuy nhanh nhạy nhưng cũng chậm một bước. Đại Phương thiền sư chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân hình lảo đảo như muốn ngã xuống. Lúc này bên tai lại vang lên tiếng cười:

“Hãy mau bỏ binh khí xuống, vẫn còn có một con đường sống, ngươi đã trúng Thất Độc hương ...”.

Đại Phương thiền sư định lên tiếng, chợt nhủ rằng:

“Nếu mình mở miệng lên tiếng, chất độc sẽ thừa cơ xâm nhập vào nội phủ”. Thế là giả vờ không nghe, cũng chẳng nói lời nào, vừa nín thở vừa ngầm vận khí toan đẩy chất độc trong người ra.

Lại nói quần hào ở ngoài cốc thấy Đại Phương thiền sư và Tiêu Dao Tử xông vào trong cốc, lập tức cất bước tiến lên, Thần Chung đạo nhân múa kiếm dẫn đầu.

Bọn họ đi được khoảng hai trượng, đột nhiên một tiếng cạch vang lên, ở hai vách đá có hai tấm sắt vươn ra hợp lại với nhau, chặn đường tiến tới của mọi người. Thần Chung đạo nhân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tấm sắt ấy cao khoảng bảy, tám trượng, tính rằng khinh công của mình có thể vọt lên được.

Thế rồi ông ta đề chân khí lên Đan Điền, vung cây kiếm trong tay một vòng, người đột nhiên phóng vọt lên, hạ xuống ở trên hai tấm sắt ấy. Ông ta nheo mắt nhìn, thấy trước mặt chẳng có ai cản trở, thế rồi mới giơ cây trường kiếm trong tay nói:

“Phía trước không có người cản trở, các vị hãy nhảy qua tấm sắt”. Nói xong thì phóng người xuống, sải bước tiến về phía trước.

Hai tấm sắt này không đến nỗi quá cao, nhưng vì trơn tuột, không có chỗ đặt chân mượn lực, cho nên không thể dựa vào tu vi nội lực mà chỉ nhờ vào một ngụm khí ở Đan Điền. Không phải khinh công của ai cũng đều đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh, có rất nhiều người không thể vượt qua tấm vách sắt ấy. Chỉ thấy bóng người tung bay như én lượn, trong khoảnh khắc đã có hơn quá nửa người phóng qua tấm sắt, nhưng vẫn còn hai mươi người bị tấm sắt cản lại. Những người này đa số có sở trường công phu ngoại môn, binh khí trong tay đa phần là nặng nề.

Thế rồi những người này múa tít binh khí trong tay, phóng tới chém vào bức tường sắt, tiếng kim khí giao nhau đinh tai nhức óc.

Thần Chung đạo trưởng nhảy vọt xuống đất, lập tức co giò phóng vọt về phía trước. Khi sắp ra đến cửa đột nhiên có một tiếng quát, một thiếu nữ toàn thân mặc áo đỏ, lưng cắm bảo kiếm, tay cầm phất trần bất ngờ hiện ra. Nàng chẳng nói lời nào, đứng chắn ngang ở cửa cốc, thanh kiếm trong tay múa tít, vẽ ra ba đóa kiếm hoa đánh thẳng vào ba đại huyệt trên người Thần Chung đạo trưởng.

Thần Chung đạo trưởng đang phóng về phía trước rất nhanh, thiếu nữ áo đỏ xuất hiện bất ngờ như thế, hai bên chưa kịp nhìn thấy rõ nhau, thiếu nữ áo đỏ đã đâm kiếm tới. Lúc này Thần Chung đạo trưởng vội vàng múa tít thân kiếm vẽ ra một mảng kiếm quang đánh bạt kiếm thế của thiếu nữ áo đỏ ra, rồi thuận tay trả lại hai kiếm. Thiếu nữ áo đỏ nhoẻn miệng cười:

“Kiếm pháp của lão đạo sĩ cũng khá lắm!”.

Thần Chung đạo trưởng là bậc tôn sư của một phái, đương nhiên kiếm thuật có chỗ độc đáo. Kiếm thế tấn công của thiếu nữ áo đỏ tuy lợi hại, nhưng không thể nào buộc ông ta thối lui, cho nên chỉ đành chống đỡ. Hai người giao nhau mấy kiếm, quần hào đều đã đuổi tới, nhưng vì trong cốc nhỏ hẹp, kiếm quang của hai người loang loáng, chặn cửa cốc lại, quần hào không thể nào xen vào được. Thiếu nữ áo đỏ ấy vừa giao đấu với Thần Chung đạo trưởng vừa nhìn quần hào cười rằng:

“Các vị hãy nhẫn nại đợi một lát, chết sớm hay chết muộn cũng như nhau cả, lúc này đang đợi chết, có thể nhớ lại những chuyện phong lưu năm xưa để khỏi khi chết ...”.

Thần Chung đạo trưởng đột nhiên quát lớn một tiếng:

“Yêu nữ vô sỉ, toàn nói những lời vớ vẩn!” vừa nói thì kiếm thế đột nhiên tăng nhanh, thế công càng mãnh liệt hơn. Chỉ thấy một luồng kiếm ảnh màu trắng mang theo cả tiếng gió rít tỏa ra, quần hào ở phía sau đều cảm thấy một nguồn tiềm lực trong làn kiếm phong ép tới.

Thiếu nữ áo đỏ lập tức bị màn kiếm quang của Thần Chung đạo nhân chụp xuống, nàng cảm thấy áp lực trên kiếm tăng lên, mà mỗi nhát kiếm của đối phương đều chứa đựng thần lực ngàn cân, trong lòng kinh hãi, nhủ rằng:

“Lão lỗ mũi trâu này không những kiếm thuật tinh thâm mà nội lực cũng hơn người, xem ra hy vọng thắng của mình không lớn”. Nàng vừa đề tụ chân khí, múa kiếm chống đỡ, giữ ở phía trước nghiêm ngặt, nhưng miệng thì vẫn cười nói không ngớt:

“Lão đạo sĩ, ngươi muốn liều mạng với ta ư?”.

Thần Chung đạo nhân không thèm để ý đến nàng, chỉ chăm chú dồn tinh thần lên kiếm. Thiếu nữ áo đỏ lại cố gắng chống đỡ được bảy, tám nhát kiếm nữa, dần dần đã cảm thấy rã rời, vòng kiếm quang đột nhiên thu nhỏ. Đang lúc kịch đấu, chợt nghe Thần Chung đạo nhân quát lên một tiếng:

“Rơi!” thanh trường kiếm của ông ta vung lên rồi bổ xuống đầu đối phương. Thế công của nhát kiếm ấy rất ác liệt, kiếm thế cứ như thái sơn đè xuống đầu. Thiếu nữ áo đỏ nếu không tiếp lấy kiếm ấy chỉ đành thối lui, bởi vì hai bên đều là vách núi cho nên không thể né trái hay tránh phải được. Chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, hai thanh kiếm đột nhiên dính sát vào nhau. Thiếu nữ áo đỏ hạ eo thối lui ra sau hai bước, bàn tay phất lên trên hai lần nhưng không thể nào đánh bật kiếm thế của Thần Chung đạo trưởng. Thần Chung đạo trưởng tựa như đã nổi sát cơ, cười lạnh rồi đột nhiên hạ thanh kiếm xuống ba tấc. Nét mặt tươi như hoa mùa xuân của nàng thiếu nữ ấy đột nhiên trắng bệch, mấy giọt mồ hôi từ hai bên má rơi xuống.

Lúc này những người có khinh công kém trong quần hào đều được người khác giúp đỡ, dùng dây cột lên trên rồi trèo qua bức tường bằng sắt ấy.

Thanh kiếm trong tay thiếu nữ áo đỏ chậm rãi hạ xuống, khi còn cách đỉnh đầu khoảng một thước, mồ hôi trên đầu nàng tuôn ra như mưa, thấm ướt cả áo. Còn Thần Chung đạo trưởng thì mặt mũi trang nghiêm, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện mồ hôi.

Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương đứng sánh vai bên nhau, thấy thiếu nữ áo đỏ sắp mất mạng dưới kiếm của Thần Chung đạo trưởng, đột nhiên sau lưng thiếu nữ áo đỏ có một bóng người hiện ra, một người phóng vút tới như chim én. Trần Huyền Sương hạ giọng nói:

“Ả đã có người giúp đỡ ...” nói xong thì vung tay phóng lên. Té ra lối đi này rất nhỏ hẹp, chỉ có thể đủ cho hai người sánh vai bước qua, Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương đi sát sau lưng Thần Chung đạo nhân, đứng ở hàng đầu cho nên thấy rất rõ.

Trần Huyền Sương phóng vút lên, quần hào mới nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người lộn nhào trên không trung, trong khoảnh khắc đã ở trên đầu thiếu nữ áo đỏ và Thần Chung đạo nhân.

Trần Huyền Sương phóng đi rất nhanh, vừa đúng đi tới đỉnh đầu của hai người, chạm phải bóng người đang bay tới. Chợt nghe hai tiếng quát lanh lảnh đồng thời vang lên, rồi hai người ấy lộn ngược trở lại hạ xuống đất. Đến khi hai người hạ xuống đất, quần hào mới nhìn thấy rõ kẻ vừa mới chạm một chiêu với Trần Huyền Sương chính là thiếu nữ người mặc áo lam. Phương Triệu Nam vội vàng bước tới phía trước mấy bước đến gần Trần Huyền Sương hỏi:

“Sư muội có bị thương không?”.

Trần Huyền Sương xoay đầu liếc Phương Triệu Nam, mỉm cười:

“Không có!”.

Thiếu nữ áo lam hạ xuống đất thì hơi điều tức nói:

“Sư muội hãy tạm lui một lát, để tỷ tỷ chặn bọn chúng”.

Lúc này thiếu nữ áo đỏ đã bị kiếm thế của Thần Chung đạo nhân dồn vào chỗ nguy hiểm. Thanh trường kiếm của Thần Chung đạo nhân cứ dần dần hạ xuống, sự sinh tử tồn vong chỉ còn cách đỉnh đầu của nàng thiếu nữ áo đỏ nửa thước. Thiếu nữ áo lam thấy sư muội gặp nguy hiểm, nàng đột nhiên lách người, vung món binh khí quái dị màu đỏ trong tay giúp thiếu nữ áo đỏ chặn kiếm thế của Thần Chung đạo nhân. Kiếm thế đang dần hạ xuống của Thần Chung đạo nhân lập tức bị cản lại.

Thiếu nữ áo đỏ ấy thở phù một hơi:

“Đại sư tỷ, có đủ thời gian không?”.

Thiếu nữ áo lam cười rằng:

“Không còn bao lâu nữa, chúng ta từ từ thối lui!”.

Quần hào tuy nghe rất rõ ràng lời đối đáp của hai người, nhưng không hiểu họ đang nói gì.

Thần Chung đạo nhân thấy kiếm thế của mình bị hai người ấy đẩy lên, mà nội lực của đối phương dần dần gia tăng. Ông ta thầm nhủ:

“Nội lực của hai ả này rất mạnh, nếu cứ giằng co mãi thì mình cũng rất khó thắng, vả lại cũng không thể kéo dài được bao lâu. Ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta lập tức vận lực vặn cổ tay, ba món binh khí đang chạm vào nhau lập tức bật ra. Thiếu nữ áo đỏ mượn thế lướt ra sau lưng thiếu nữ áo lam. Lúc này mọi người chỉ còn cách cửa cốc bảy tám thước, quần hào đều xong tới. Thần Chung đạo nhân vặn cổ tay vung ra một luồng kiếm quang hộ thân, quay đầu nhìn quần hào, lòng nhủ:

“Hiện nay Đại Phương thiền sư đã vào trong cốc, mình đã trở thành người lãnh đạo tạm thời của quần hào ...” khi nghĩ đến đây, tinh thần ông ta phấn chấn, thanh trường kiếm trong tay thi triển ra ba chiêu liên hoàn trong Thái Cực Tuệ kiếm, tuyệt học của phái Võ Đang, kiếm thế như sấm bay chớp giật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio