Tiếng hét của Ngọc Hà vang vọng khắp nơi, ngay sau đó cô ta dừng bặt lại, thay đổi chiến thuật. Thái độ của Ngọc Hà biến chuyển chỉ trong một giây, cô ta tức giận xé bỏ một phần giấy tờ, lớn tiếng: "Chắc chắn không phải ngài Y nào cả, cô Hải Anh thấy em và anh hạnh phúc nên cố ý làm giả mấy thứ này để chia rẽ chúng ta!"
"Làm giả thứ gì?" Đức nhìn tờ giấy trên tay mình, lại nhìn đống giấy vụn vừa bị Ngọc Hà xé bỏ mà cau có. Hắn quát "Để yên, cô không làm sợ gì bị người bôi nhọ? Còn xé thêm tờ nào nữa thì cầm đồ đạc cuốn gói khỏi căn nhà này cho tôi!"
"..." Ngọc Hà bị sự hung dữ của Đức làm cho hoảng sợ, thực ra thời gian này hắn thi thoảng lại khùng lên với cô ta nhưng không đến mức như vậy. Bình thường Ngọc Hà còn tự bào chữa cho hắn rằng vì khiếm khuyết thân thể và suy nghĩ căng thẳng nên mới như vậy. Nhưng hôm nay, khi chính cô ta rơi vào tình thế nguy hiểm này cô ta mới thấy hắn đáng sợ.
Nếu không phải còn đứa bé trọng bụng, cô ta..
Không!
Cô ta yêu Đức cơ mà? Đúng vậy, cô ta yêu hắn, cô ta yêu hắn, cô ta đã làm tất cả vì hắn, cũng bởi hắn mà mất sạch không còn gì. Số phận đã định hai người phải trói buộc vào nhau, tuyệt đối không thể tách rời.
"Được rồi, nhưng trước khi em và anh xem hết một lượt những thứ này, anh hãy nghe em nói một chuyện trước đã.."
"Chuyện gì?" Đức nhặt nhạnh tất cả những giấy tờ còn lành lặn rồi ngồi xuống chiếc ghế dài cho đỡ mỏi. Ngọc Hà thấy hắn bình tĩnh trở lại cũng sấn tới ngồi cạnh, chớp mắt lấy lòng hắn ta. "Mau nói đi."
"Trước tết.. Có một lần em vô tình gặp cô ta ở quán cafe.." Ngọc Hà nhanh chóng vẽ chuyện. Một nửa sự thật, một nửa giả dối, xem xem Đức phân biệt thế nào? "Hôm anh muốn uống ấy, anh nhớ không?"
"Nhớ, nói đi!"
Ngọc Hà nói với giọng buồn khổ, tựa như bản thân mình là người bị hãm hại. Cô ta kể rằng hôm đó cô ta vô tình gặp được Hải Anh ở quán cafe khi xếp hàng tính tiền. Nhìn thấy Ngọc Hà một cái, Hải Anh liền lớn tiếng châm chọc, khi thấy bụng cô ta lớn Hải Anh còn giả bộ ngã hòng khiến cô ta ngã theo. Cũng may lúc đó Ngọc Hà đứng vững, được mọi người xung quanh giúp đỡ nên không xảy ra vấn đề gì. Cô ta tức đến phát khóc, chất vấn một câu: 'Hai người đã li thân rồi, tự do yêu đương là quyền của anh Đức. Cô làm như vậy thật quá đáng, đừng để em phải coi thường cô!'
"Sau đó Hải Anh nói gì?" Đức cảm thấy diễn biến này rất hợp lý, con người chứ không phải con thú mà không cảm xúc. Hơn nữa, con giun xéo lắm cũng quằn, Ngọc Hà yêu hắn, yêu đứa bé trong bụng nên nếu Hải Anh muốn làm hại chắc chắn cô ta sẽ giận dữ.
Có trách, là trách Hải Anh kia quá đáng. Đã muốn dây dưa với hắn còn muốn hại đứa con còn chưa ra đời của hắn. Tiếp đến.. Hắn liếc qua mấy tờ giấy này, cô ta còn tính chia rẽ hắn với Ngọc Hà?
"Sao hôm đó em không kể với anh?"
"Cô ấy nói con tôi không có bố, con của cô cũng đừng mơ hạnh phúc.." Ngọc Hà rất hợp tình hợp lý rớt nước mắt. Cô ta bưng mặt khóc huhu, dáng vẻ run rẩy đáng thương cực độ "..Em chỉ nghĩ cô ấy dọa dẫm, ai ngờ cô ấy lại dùng giấy tờ này bôi xấu em. Cô ấy muốn anh nghi hoặc em, muốn tách em khỏi anh, em không muốn, Đức, em chỉ yêu anh, em không muốn.."
"Không ngờ cô ta lại nói như vậy.." Đức nghiến răng, tự dưng cảm thấy chán ghét vợ cũ vô cùng. Khéo khi hôm đó chính Hải Anh đã dạy Đức Anh trốn vào góc, nhìn thấy hắn liền khóc òa lên để đổ lỗi cho Ngọc Hà ấy chứ. Cũng may hắn không nhìn thấy Ngọc Hà vì cô ta bận đi chợ, nếu không hắn kiểu gì cũng trách oan Ngọc Hà ghen tị.
Ra người ghen tị thực sự là Hải Anh. Con tiện tì cố chấp!
"Được rồi, những cái này không cần quan tâm, đều là loại phế thải!"
"Vậy.. Vậy em dọn nhé." Ngọc Hà mừng như bắt được vàng, tích cực đề nghị "Dọn nhanh không bọt xốp bay lung tung cả mất!"
"Được rồi!" Đức gật đầu đồng ý, Ngọc Hà nhanh nhẹn đi lấy máy hút bụi, còn hắn ta rảnh rỗi xem qua mấy tờ giấy lộn này.
Khám bệnh phụ khoa, xét nghiệm bệnh xã hội các loại.. đều rất bình thường mà ta. Nếu muốn hãm hại cũng nên tìm cái gì có tính giật gân hơn chứ? Tựa như.. à, đây rồi, hóa đơn tiểu phẫu vá màng trinh. Xì, Ngọc Hà hàng thật giá thật hắn đã thử mà dám bôi nhọ cô vá màng? Có nhà cô vá màng thì có, ăn nói bậy bạ! Gì nữa đây? Ảnh chụp ban công nhà Ngọc Hà, hai thân hình trần truồng quấn lấy nhau làm chuyện bậy bạ? Photoshop cũng được đó, nhìn mặt Ngọc Hà rõ phết..
"Em dọn xong rồi.." Ngọc Hà nhìn chằm chằm vào tay Đức, hàm ý muốn vứt rác "Cái đó có bỏ đi luôn không? Anh đọc à? Anh sẽ không tin chứ?"
"Có gì đáng tin?" Đức cười khẩy, ném cho Ngọc Hà để cô ta vứt rác "Đốt hết đi, đừng để người khác thấy rồi hiểu nhầm. Em ở cạnh anh suốt, em thế nào anh lại không biết hay sao?"
"Vâng.."
Cô ta nhanh chóng cầm đống giấy lộn xộn kia ra ngoài, đúng vậy, đốt hết, đốt sạch để không ai còn nắm giữ được bất kì chứng cứ phạm tội nào của cô ta nữa. May mắn Đức tin tưởng cô ta tuyệt đối, cũng dễ lừa nếu không có khi ngay mùng tết cô ta đã bị đuổi khỏi nhà mất.
Trong lúc Ngọc Hà ra vườn, Đức nghếch chân lên tiếp tục xem tivi. Vừa tầm Hộ Sĩ gọi điện đến, hắn đang vui vẻ nên tiện tay nhấn nghe luôn. Hai người nói vài câu chuyện chúc mừng năm mới sau đó Hộ Sĩ thông báo tình hình bố hắn như thường lệ. Đêm qua các bác sĩ ở bệnh viện gần như về hết nên Hộ Sĩ bắt buộc phải ở lại, nhưng sang đến mùng anh ta sẽ được về nghỉ, Hoàng Nam sẽ qua thay thế. Vậy nên Hộ Sĩ rất mặt dày đề nghị: 'Không muốn về nhà, có thể qua gặp em không?'
"Qua nhà tôi để làm gì?" Chưa bao giờ hai người làm ở đây cả, mà nói thật, phải hai ba tuần nay rồi hai người không gặp riêng để này nọ vì quá bận rộn. Nghĩ tới cảm giác kích thích ấy tự dưng Đức bé rục rịch đứng dậy, hắn nhớ cảm giác được đâm vào, đến điểm G đầy thăng hoa kia.. Sự sung sướng đó quả là không người phụ nữ nào có thể đem đến cho hắn được. "Nhà có người già người trẻ, anh về nhà anh đi!"
"Không muốn!" Hộ Sĩ cố chấp, anh ta dứt khoát "Chỉ một lần này thôi, nhé.."
Màn hình ti vi vốn đang chiếu hài kịch tự dưng nhảy trắng xóa như bị hỏng. Đức vốn đang tập trung nói chuyện bị động thái này làm mất tập trung. Hắn hướng mắt về phía đó, quên cả đáp lời. Phía bên kia Hộ Sĩ bị ai đó gọi nên nhanh chóng cúp máy kèm theo lời khẳng định tối nay nhất định sẽ tới 'thăm' hắn. Đức không để tâm, thực ra không đủ sức để tâm, vì lúc này, trên màn hình vốn trắng bóc đã hiện ra một đoạn 'Quà tết' thứ hai mà người nào đó dày công nhờ hacker gửi tặng cho hắn.
Trên tivi màn hình lớn, hai người một nam một nữ không một mảnh vải cùng nhau xuất hiện trên một chiếc giường. Đức tuy chưa từng được 'làm gì' trên đó nhưng hắn vĩnh viễn không quên được: đó là giường trong phòng trọ trước đây của Ngọc Hà!
Vậy thì người trên giường kia là ai?
Còn có thể là ai ngoài Ngọc Hà và Hòa Bình?
Hắn tối mắt tối mũi, đoạn video càng phát càng khiến hắn tức giận tới nộ khí công tâm. Ngọc Hà - con đàn bà hắn luôn nghĩ là trinh tiết liệt nữ, yêu hắn như mạng - đang nằm dưới thân thằng đàn ông khác, vẻ mặt dâm đãng rền rĩ kêu than. Hai kẻ đó thay đổi tư thế liên tục, tựa như chuyện này đã làm thành thói quen trăm ngàn lần rồi.
Trinh nữ?
Trinh nữ?
Cô ta vậy mà dám nói dối hắn!
Khốn nạn!
Đức đập bàn đứng dậy, cảm xúc dâng trào làm hắn muốn lấy dao giết người. Đúng lúc đó, Ngọc Hà từ ngoài đi vào, sự thoải mái vì vừa tiêu hủy chứng cứ lập tức biến mất không dấu vết..
() Ui đã hết ngày xuân rồi các tình yêu ơi, thời gian trôi qua nhanh quá thể ~