Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khung cảnh trong phòng bệnh y như những gì Hải Anh tưởng tượng trong đầu. Một căn phòng nhỏ ấm cúng, mẹ chồng nằm trên giường, bố chồng ngồi bên phải, tay nắm lấy tay bà. Ngọc Hà ngồi bên trái, ánh mắt nhìn bà đầy lo lắng và yêu thương. Đức đứng ngay phía sau cô ta, bàn tay lớn để sau lưng, khe khẽ và lén lút vuốt ve..
Vừa thấy cánh cửa mở bật, tay Đức giãy nảy như phải bỏng, hắn ta hoảng hồn lui lại một bước, tựa như sự kiên định và trách cứ trong giọng nói khi nãy là của một người khác không phải hắn vậy. Bố chồng cũng nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, chỉ duy có Ngọc Hà là tỉnh táo, tựa như chủ mà đứng lên mỉm cười: "Cô Hải Anh đến rồi!"
"Con giải quyết bên kia xong rồi, cậu ta cũng bị thương hiện tại đang cấp cứu nên tới hơi muộn mẹ ạ!" Hải Anh chào mọi người sau đó tiện cơ hội vả mặt ngay "Cũng may lúc ấy Ngọc Hà đi ngang, nếu không.. mẹ, lần sau lúc con thanh toán mẹ đừng ra ngoài trước, mẹ đợi con một chút được không? Con sợ.."
"Ơ.." Mẹ chồng thấy nước mắt lăn dài trên mặt cô thì lập tức ngây ra. Mọi thắc mắc của hai người đàn ông đều được giải đáp, bố chồng áy náy ra mặt, còn Đức.. ai da, IQ của người đang chìm trong tình yêu đừng ai hỏi đến!
"Mẹ.. Mẹ.. Lúc đó.."
"Con nghe nói có người đẩy mẹ?" Hải Anh nhíu mày "Con sẽ nhờ bên cảnh sát giao thông trích xuất camera đường phố, kiểu gì cũng phải tìm cho ra kẻ đã hại mẹ!"
"Người gây tai nạn là học sinh cũ của em?" Đức ngắt lời cô, chuyển chủ đề "Sau khi xong còn cao giọng với mẹ? Hải Anh, em dạy học sinh kiểu gì thế?"
"Kìa anh Đức.." Ngọc Hà thấy hắn ta thẳng thắn liền ngăn lại, sao đúng lúc này Đức lại dở chứng thế? Mẹ hắn ta vẫn an toàn yên vị trên giường kia mà? Bênh cô ta cũng có lúc thôi chứ hiện tại mà làm vậy là hỏng hết bánh kẹo đó!
"Cô Hải Anh đã dạy qua bao nhiêu người, mỗi người đều có chủ ý riêng cô ấy đâu thể quản nổi hết chứ?"
"Cảm ơn Ngọc Hà!" Hải Anh tri kỉ mà gật đầu "Nhưng đúng là nếu sinh viên của cô đi giật chồng người ta hoặc làm trộm cướp gì đó thì cô thấy cô cũng có lỗi lắm.. Dù sao giáo viên cũng là người định hướng.."
"Ý em là gì?" Đức liếc qua Ngọc Hà một cái, cứng giọng. Hắn ta còn có xu thế đứng hẳn ra trước mặt Ngọc Hà để bảo vệ cho cô ta khỏi con ác thú Hải Anh - aka cô!
Nhân loại khó hiểu!
Thế nên Hải Anh quyết định.. từ chối hiểu!
"Sao anh lạ vậy?" Hải Anh không chấp người IQ thấp, cô ngồi xuống cuối giường vì chẳng ai nhường chỗ cho mình cả. Ánh mắt hòa ái nhìn mẹ chồng mà rằng "Bố mẹ yêu nghệ thuật nên chắc biết cậu ta đấy, cậu ta là Hoàng Nam!"
"Hoàng Nam!" Mẹ gần như reo lên, trong nhà bà còn một bức tranh của cậu ta kìa! Bức tranh treo chính giữa phòng khách, được bà nâng niu ngày đêm như vật báu!
Vậy mà không ngờ hiện tại bà lại được gặp tác giả của nó ngoài đời thực. Hoàng Nam! Hoàng Nam! Không ngờ lại trẻ như vậy, còn đẹp trai nữa chứ..
Nghĩ tới đây tự dưng bà cảm thấy những lời khi nãy Hoàng Nam nói hay lắm. Bà bị kẻ gian đẩy ra đầu xe, cậu không những không đòi tiền đền mà còn quan tâm gọi xe cho bà, còn khuyên bà không nên tự tử! Thần tượng thật soái, thật ấm áp, trái tim năm chục trong ngực trẻ ra bốn mươi tuổi rồi, phải làm sao?
"Là Hoàng Nam thật à? Tôi.. Tôi phải đi tìm cậu ấy để xin lỗi!"
"Là tác giả bức tranh đó?" Bố nghiền ngẫm chút ít rồi thở dài "Bảo sao cậu ta phản ứng mạnh như vậy, bà cũng nên xem lại mình đi! Tôi đọc báo thấy cậu ta nói ghét nhất người tự tử, lại hiểu nhầm bà tự tử nên mắng là đúng rồi!"
"Hoàng Nam.. Là ai ạ?" Ngọc Hà nhìn gió đổi chiều liền trợn mắt, lẽ nào là con cái nhà giàu nào đó, không những thế còn rất có năng khiếu hội họa? Trẻ hơn, chưa có gia đình, giàu có.. hmm, Ngọc Hà thấy đối tượng này hình như ngon ăn hơn nè!
"Là họa sĩ nổi tiếng, cháu không quan tâm nghệ thuật nên có lẽ không biết đâu!" Bố chồng không giải thích với người ngoại đạo, chậm rãi nói với đứa con trai của mình "Đức, con lại lỗ mãng với vợ rồi! Mẹ Hoàng Nam chết vì mấy người tự tử, cậu ta phản ứng như vậy với mẹ con là điều bình thường thôi!"
"Bố bênh người ngoài!"
"Con thì không hay sao?" Bố hắn ta hắng giọng, quay sang nhìn Hải Anh đầy ẩn ý "Hải Anh là vợ con, nó từng dạy trăm ngàn học trò, có người xuất sắc như Hoàng Nam dĩ nhiên cũng có không ít kẻ ti tiện. Những trường hợp đó không phải điều vợ con quản được, lần sau con không được phép nói thế!"
"Hoàng Nam bị thương có nặng không?" Mẹ nhoài người xuống gần chỗ Hải Anh, níu tay cô hỏi "Cậu ấy phải cấp cứu à? Có người thân nào bên cạnh chưa?"
"Con đã để lại số điện thoại, khi nào xong xuôi y tá sẽ báo!" Hải Anh từ tốn giải thích, bóc từng lớp vỏ một, người chồng cặn bã của mình sẽ hiện nguyên hình rất nhanh.
Chán thật, càng nghĩ càng thấy mắt nhìn người của bản thân trước đây tồi tệ. Hải Anh sầu lòng đến nỗi sắp héo rồi!
"Khi ấy con sợ mẹ xảy ra vấn đề nên vội sang bên này. Thật ra con cũng không biết cậu ta vì con không trực tiếp dạy, chẳng hiểu sao Hoàng Nam lại nhớ con nữa!"
"Cậu ấy ra nước ngoài mấy năm rồi còn gì!" Mẹ gật đầu, lấy tâm thái một fan girl mà bình luận "Mẹ còn nghĩ cậu ấy sẽ định cư bên đó!"
"Con và Hoàng Nam nói được mấy câu thì cậu ta ngất.." Hải Anh tiếp tục "Xe cậu ta đâm thẳng vào cột đèn như vậy chắc chắn người cũng bị thương, ấy vậy mà lúc đó lại vờ như không xảy ra chuyện gì, gọi xe cứu thương cho mẹ trước.."
"Hải Anh à, mẹ thấy áy náy quá!" Mẹ chồng càng nghe càng thương tiếc đứa nhỏ đáng thương này, bố chồng cũng vậy, ông đã đứng lên luôn rồi "Thôi, mẹ bị thương không nặng, để mẹ sang đó xem Hoàng Nam thế nào!"
"Bà đi có ích gì?" Bố chồng xua tay ngăn lại "Để tôi, hiện tại bà ở đây tĩnh dưỡng đi! Con dâu, Hoàng Nam nằm ở chỗ nào?"
"Dạ.."
Ngọc Hà và Đức ngây ra nhìn vạn sự chuyển biến, không ngờ đúng không, đôi khi chỉ một chi tiết nhỏ cũng đủ thay đổi rất nhiều thứ đó! Hiện tại Hoàng Nam được tẩy trắng, không những thế cô cũng chẳng bị bôi đen chút nào. Đôi cẩu nam nữ này còn bị vạch ra là bênh nhau, để xem bọn họ còn vui được tới bao giờ!
Bố chồng bước ra khỏi cửa chưa lâu, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa. Một giọng nói quen thuộc vọng lại làm Hải Anh mừng húm: "Bà thông gia có ở đây không?"