Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lấy lí do Khải mắc vệ sinh, Khánh dứt khoát giao thằng bé lại cho cô rồi hỏi số nhà Hải Anh. Tuy không biết ý đồ của anh ta nhưng khu này trật tự trị an tốt có tiếng, thêm nữa.. giờ đã hơn h, theo đúng lịch trình thì "chồng" cô sắp về nhà rồi. Nghĩ đến người này trán Hải Anh nhăn lại, thôi thì mặc kệ anh ta, lợi dụng Khánh làm kì đà một chút cũng không vấn đề.
Quả nhiên Khánh không theo ba người lên nhà ngay mà xoay người bỏ đi đâu đó. Anh ta đánh xe phóng vút đi không lời giải thích, may là Khải rất ngoan, thấy vậy cũng không ý kiến gì mà háo hức theo cô lên nhà.
Nó nắm tay Đức Anh nhìn qua nhìn lại khắp chốn, nhảy chân sáo mà chẳng hề có tí phòng vệ nào cả. Hai bố con nhà này thật kì lạ, người bé tin cô đã đành, sao người lớn cũng nghĩ cô không có gan bỏ mặc Khải hoặc bán quách nó cho người khác vậy? Hay anh ta đủ khả năng nắm cô trong lòng bàn tay, hiểu rõ về cô nên chẳng để ý điều đó?
Nghĩ tới đây tự dưng Hải Anh thấy không vui. Trước đây chuyện này chưa từng xảy ra, cô không quen bố Khải, cũng không thân thiết với thằng bé đến vậy. Theo cô nhớ thì hết năm nay Khải sẽ chuyển trường, sau đó con trai cô cũng lớn dần, quên luôn sự xuất hiện của một anh chàng từng dính với nó như Sam. Tự dưng quay lại năm, mọi chuyện giống như thay đổi, khác lạ hẳn. Bắt đầu từ vụ tai nạn đó, dường như tất cả trệch hẳn khỏi bánh ray kiếp trước.
Nhưng.. Đây mới là điều Hải Anh mong muốn còn gì. Cô không muốn sống cuộc sống như kiếp trước, vĩnh viễn không muốn!
"Nhà Đức Anh đẹp ghê, chả bù cho nhà anh!" Khải thấy cô mở cửa lập tức lao vào nhà ngó nghiêng khắp nơi. Đức Anh thấy thế cũng vui vẻ hẳn lên, bỏ qua thái độ kì lạ của mẹ, nó nhanh chóng dẫn bạn đi thăm quan một vòng quanh ngôi nhà nhỏ. "Nhà anh đi mỏi chân không hết, chả ấm áp gì! Đây này, nhà này mới là nhà này!"
"Mẹ em sắp xếp đồ lại chả đẹp, đi, cho anh xem mô hình khủng long của em.."
"Ha ha ha.."
Tiếng cười của trẻ xa khuất rồi mà Hải Anh còn chưa thoát khỏi trạng thái thất thần.
Đã bao lâu cô không trở lại đây, căn nhà nhỏ ấm cúng, chứa đầy sự hoài niệm và vui vẻ này?
Hải Anh không nhớ rõ.. Mọi thứ chỉ vừa qua mà đã là một đời. Ngắn hay dài, quả thực cô không thể nhận định nổi nữa.
Căn nhà này là quà tặng của anh trai nhân ngày cô kết hôn, một căn hộ ấm cúng đúng tiêu chuẩn dành cho một gia đình thượng lưu bốn người. Diện tích không quá lớn nhưng bày trí trong phòng vô cùng tinh tế, từng thứ đồ đạc nhỏ cũng là công sức của rất nhiều nhà thiết kế hàng đầu. Anh trai cô vắt óc suy nghĩ nhiều ngày mới lựa chọn được một nơi địa thế đẹp lại bảo an tốt. Chính vì những lí do này mà Hải Anh và chồng mới quyết định ở đây giữa vô vàn lựa chọn. Một phòng khách kết hợp với gian tiểu cảnh đọc sách, một phòng bếp thông ra ban công trồng đầy hoa tươi và khu phơi quần áo luôn đón gió, đón nắng. Ba phòng ngủ khép kín một lớn hai nhỏ, phòng lớn là của cô và chồng, phòng nhỏ dành cho Đức Anh và đứa con sau vĩnh viễn không được ra đời.
"Em về rồi à?" Giọng nói nửa quen nửa lạ pha chút dịu dàng vang lên phía sau Hải Anh. Cô cứng người, chậm chạp xoay mặt lại, quả nhiên, người cô không muốn đối diện nhất đã vui vẻ ở đó.
Đức - chồng cô - với gương mặt trẻ hơn tuổi đang nở nụ cười tươi rói, ngọt ngào bước lên muốn ôm lấy cô chào mừng sau một ngày làm việc dài dằng dặc. Hải Anh không né tránh cái ôm đó, nhưng hắn ta cũng không thực hiện được việc ấy vì ngay lúc Đức giang tay, hai đứa trẻ phía trong đã chạy ào ra ngoài.
"Con nhà ai thế này?"
"Một người bạn!" Hải Anh cười gượng gạo, dẫn đầu đi vào nhà. Khải và Đức Anh chào hắn ta một tiếng rồi tiếp tục công cuộc khám phá thế giới, không để ý gì tới hai người lớn nữa. Cô giống như cái máy, cứng ngắc đi về phía bàn phòng khách, thẳng lưng ngồi xuống.
Đức không vội vàng, hắn bỏ cặp tài liệu của mình xuống, lúc này mới nhìn kĩ Hải Anh rồi nói: "Trán em sao vậy? Va vào đâu à?"
"Không sao!" Hải Anh nhìn khoảng cách quá gần giữa hai người, chỉ thấy lồng ngực nghẹn đặc.
Mười mấy năm yêu thương nồng cháy chắc chắn không phải giả trang. Ấy vậy mà ngay khi Ngọc Hà ra tay hắn ta lại không ngần ngại đập vỡ mọi chướng ngại vật, nhanh chóng đầu hàng, đem trái tim trao lại cho cô ta. Không những vậy còn cấu kết cùng Ngọc Hà làm chuyện xấu, liên hợp hủy thanh danh của cô, vì đạt mục đích li hôn với cô mà không ngại việc tự cắm sừng lên đầu mình. Hải Anh nhớ rõ ngày hôm đó, cô mệt mỏi vì quá nhiều việc xảy ra nên ngã bệnh. Đức chăm sóc cô nhiệt tình hơn hẳn mọi hôm, còn lấy nước lấy thuốc cho cô uống. Cô tin tưởng hắn biết bao, ngờ đâu hắn lại cho cô dùng thuốc ngủ, bán cô lên giường của người khác!
Trong lúc cô mê man vấy bẩn cô không nói, còn quay chụp, còn gọi người tới bắt quả tang. Tàn nhẫn hơn, việc xấu xa đó còn để cho Đức Anh thấy, khiến nó vĩnh viễn nhận định mẹ mình là đồ dơ bẩn, không bao giờ nó thèm gặp mặt cô nữa.
Thế nào là vô cùng tàn nhẫn?
Tước đoạt mọi thứ của cô, thế còn không phải tàn nhẫn hay sao?
Đứng trước con người này, trái tim Hải Anh không còn chút yêu thương nào cả. Cô biết, cô hận anh ta. Mặc dù những chuyện kia kiếp này chưa xảy ra, nhưng bản chất của con người không thay đổi, cô hiểu rõ trước sau gì Đức cũng sẽ biến thành con người như vậy. Không từ thủ đoạn loại trừ thứ mình không yêu thích, trải đường cho người mình để tâm. Nhưng "tâm" đó của anh ta có phải thực hay không, thì Hải Anh đâu thể biết được, cô tin rằng Ngọc Hà cũng sẽ không thể biết. Thứ hào hoa như Đức, chẳng có gì trói buộc được đâu!
"Vết thương nhẹ thôi!"
"Em đi siêu thị chưa?" Đức gật đầu, thấy cô nói vậy cũng không truy vấn thêm gì nữa "Đứa nhóc này là con nhà ai vậy? Bao giờ người nhà nó tới đón?"
"Cũng không biết nữa!" Hải Anh lắc đầu, cô đứng dậy tránh né cái nhìn kì quái của Đức.
Gương mặt của hắn ta vốn dĩ rất đẹp, thêm sự giàu sang quyền quý tô điểm càng khiến khí chất trở nên đặc biệt. Nếu Khánh đẹp kiểu hoang dã, tựa như loài săn mồi vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm. Thì Đức lại giống ngọc thạch, vừa ôn nhuận vừa thánh khiết, khiến người ta vô thức muốn lại gần. Sức sát thương và khả năng tẩy trắng của người này rất cao, Hải Anh không muốn mình bị lung lay bởi anh ta thêm một lần nào!
"Bây giờ em đi, đưa bọn trẻ con đi chơi luôn cũng được. Khi nãy không cầm tiền theo nên không tiện rẽ vào siêu thị! Chút nữa nếu bố nó tới đón anh cứ mời anh ta vào nhà chờ một chút nhé!"
"Sao em không để chúng ở nhà, nếu người ta đón thì cho nó về luôn?" Đức tò mò hỏi, Hải Anh không muốn nói rằng cô muốn tách Đức Anh khỏi hắn ta. Cô không thể nói, ít nhất là vào thời điểm này. "Em hết tiền tiêu à? Sao không bảo anh?"
"Không hết, quên thôi!" Đức đưa tới tay cô một số tiền, Hải Anh không dùng tiền của chồng bao giờ nên dĩ nhiên lúc này cô cũng không nhận. Trước nay đều thế, có bao nhiêu cô tiêu bấy nhiêu, kinh tế chồng làm ra chưa bao giờ cô hỏi đến. Hắn ta tự nguyện trích ra một khoản đưa cho Hải Anh để lo cho con, còn đâu đều để quay vòng vốn trong việc kinh doanh cả.
Nhưng có vẻ việc ấy không được ổn lắm thì phải, nếu như hắn giữ tiền trong người thì bao nuôi gái trẻ là điều quá dễ. Hải Anh không muốn mọi chuyện đơn giản như vậy đâu, cô quyết định từ bây giờ sẽ "giúp" anh ta giữ tiền, tích lũy cho con trai cô!
"Hôm nay em gặp một người bạn, nói chuyện với cô ấy làm em vỡ ra nhiều thứ lắm!"
"Gì vậy?" Đức có vẻ hứng thú, ngước mắt chăm chú nhìn. Cái nhìn của hắn làm người ta có ảo giác rằng bản thân mình là đặc biệt nhất, là duy nhất.. đáng ghét vô cùng! "Điều gì khiến Hải Anh công chúa nhà mình phải suy nghĩ thế?"
"Về vấn đề tài chính thôi! Em với anh đều đã sắp ba mươi, chúng ta nên tính đến tích lũy về sau cho Đức Anh là được rồi!" Hải Anh khơi mào "Em cũng muốn giúp anh trong việc kinh doanh nữa, anh đi làm vất vả còn em nhàn nhã thế này cũng không hay lắm.."
"Anh không muốn em vất vả!"
"Đừng lo, em đủ khả năng!" Cô gạt đi, quả quyết "Làm kế toán không phải điều khó khăn với em, thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn, anh phải tin em!"
"Vậy.."
"..."
"Được rồi!"