Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng cửa mở làm hai người trong phòng giật nảy mình, rời nhau ra ngay tắp lự. Hải Anh nhìn thấy hết những hành động ám muội của họ nhưng cô vờ như đang đặt hết tâm trí vào con trai, chả biết gì. Hjhj ~
Nhưng Đức Anh lại không hề giống mẹ chút nào, thằng bé nhìn thấy hết, và vốn ghét Ngọc Hà nên nó cáu tiết lắm, ngay lập tức xông vào chen giữa hai người họ mà quát lên: "Cái đồ xấu xa này, tránh xa bố ra!"
"Đức Anh, con nói gì vậy?" Hải Anh ngại ngùng đuổi theo thằng nhóc, ánh mắt áy náy chuyển sang hướng Ngọc Hà. Cô ta làm ra vẻ sững sờ và trốn tránh, ngay lập tức đứng lên né xa Đức. Ông chồng hờ của Hải Anh bỏ qua sự sợ hãi vì bị bắt gặp ban đầu, thấy con trai dám hỗn như vậy thì lập tức cau mày giận dữ.
"Em đừng để ý nhé, trẻ con không hiểu chuyện!"
"Không có nghĩa là người lớn cũng không biết gì!" Đức trách cứ, đôi mắt không mấy vui vẻ hướng lên nhìn Hải Anh. Cô gãi đầu ngại ngùng, nắm lấy tay con trai hàm ý bảo bọc. Thằng bé thấy bố không những không bênh mình mà còn mắng mẹ thì thất vọng lắm, tròn mắt nhìn hai người thân cận nhất với mình "Trẻ con vô tri làm sao biết nói mấy câu này, chắc chắn là người lớn dạy nó!"
"Để mai em hỏi mấy cô trên lớp xem sao.." Hải Anh đá quả bóng sang chân người khác. Cô không chấp một kẻ liệt giường đâu, nhất định không.
Mẹ kiếp cả nhà mày, trước Hải Anh nhất định ăn combo vừa mù vừa ngu rồi, rước loại cặn bã này về nhà làm gì không biết?
"Ngọc Hà đừng giận nhé!"
"Em.. Em không đâu!" Ngọc Hà hơi buồn bã, viền mắt đỏ lên nhưng cúi đầu, cắn môi không trách cứ. Ầy, diễn mãi một vai em gái nhỏ dễ tổn thương như vậy không mệt sao? Chắc không đâu nhỉ, vì Đức thích kiểu này mà, hắn đang sốt ruột muốn chết kìa!
"Em sẽ cố gắng gần gũi với Đức Anh hơn, trẻ con thích tình cảm mà. Khi em ấy hiểu em sẽ không nói em như vậy nữa đâu!"
"Đúng đấy!" Đức tán thành ngay. Sau này sẽ là người một nhà, nếu Đức Anh thân thiết hơn với Ngọc Hà sẽ tốt. Hắn có thể từ bỏ vợ nhưng nhất quyết không bỏ con đâu. Thế nên mặc kệ sau này Ngọc Hà có sinh thêm cho hắn mấy đứa thì hai người vẫn phải nuôi cả Đức Anh. Đối xử tốt với nó là việc Ngọc Hà cần làm! "Nên gần gũi nhiều hơn, sau hôm nay em nhớ đưa Đức Anh tới đây thường xuyên biết chưa?"
"Con không thích.." Thằng bé còn chưa nói hết câu đã bị bố lườm một cái. Bình thường Đức Anh có bao giờ bị đối xử như vậy đâu, giờ bị bố lườm nó lập tức sợ rúm.. co người lại trốn sau lưng mẹ. Dĩ nhiên, điều ấy làm nó càng ghét Ngọc Hà hơn nữa. Chỉ vì đồ xấu xa đó mà bố như vậy với nó, hơn nữa.. bố đúng là hết thương nó thật rồi, bố bênh người ngoài chứ đâu bênh mẹ con nó?
"Không muốn đâu.."
"Anh vội gì vậy?" Hải Anh nhìn Đức một cái đầy ý nhị, sau đó quay sang phía Ngọc Hà, phân tích một cách đầy thấu hiểu "Hiện tại Ngọc Hà bận rộn việc sự kiện, chỗ này lại là bệnh viện con đến nhiều đâu có tốt. Chờ một vài ngày nữa anh xuất viện về nhà rồi Ngọc Hà thường xuyên tới chơi cũng không muộn!"
"Nhà mình chẳng phải có hai phòng sao?" Đức chợt nghĩ ra điều gì, lên tiếng đề nghị "Chỗ của Đức Anh vẫn trống, hay là.."
"Anh nói gì vậy?" Hải Anh lập tức dập tắt ánh mắt lấp lánh của Ngọc Hà. Nhà tôi hai người đã biến nó thành động x một cách lén lút rồi chưa đủ hay sao? Giờ còn muốn công khai? Muốn tôi tự tay mở cửa mời cô ta vào? Hừ, sao không trèo lên đầu lên cổ người ta luôn đi? "Đức Anh ngủ riêng lâu rồi, con đã lớn chứ đâu bé bỏng gì? Với lại Ngọc Hà còn có việc học hành của em ấy, ở lại nhà ta không tiện cho Ngọc Hà chút nào!"
"Ở với cô em nhất định sẽ học tốt hơn.." Ngọc Hà di di chân xuống mặt đất, nhỏ giọng "..Cô chỉ bài cho em là được, lúc ấy em đảm bảo sẽ lấy được học bổng cho xem!"
"Vậy à?" Hải Anh dài giọng, ai cũng nhận ra cô không vui nên tuyệt nhiên không nhắc đến điều này nữa. Hải Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, thản nhiên chuyển chủ đề "Con và em qua chơi một lát, nếu anh còn gì cần mua cứ bảo, chút nếu không bận em mang sang cho!"
"Còn chứ!" Đức nhìn qua Ngọc Hà một cái rồi tiếp "Em về gửi con ông bà ngoại rồi vào đây, tối anh có chuyện này muốn bàn riêng với em!"
"Anh nói luôn bây giờ cũng được mà.." Hải Anh cười kiểu hoa hậu thân thiện, có lẽ Đức tính bàn chuyện đó, nhưng sao lại chỉ muốn nói với riêng mình cô? Chả lẽ là vì chưa thực sự tin tưởng Ngọc Hà % hoặc.. tiên nhân của hắn không nên dính vào chuyện tiền bạc? Hài dữ luôn! Nhưng dù là thế nào thì cũng là cơ hội của Hải Anh, cuối cùng thứ cô mong chờ cũng tới rồi. "..Ở đây làm gì có người ngoài!"
"Vấn đề không phải là người ngoài hay không!" Đức bị khịa liền không vui, nhìn Ngọc Hà trở về trạng thái ủ dột u sầu mà hắn muốn điên cái đầu. Hải Anh điên hay sao vậy? Nói những câu đó trước mặt Ngọc Hà là muốn ép hắn vào đường cùng hay gì đây? "Đây là chuyện công việc, có Đức Anh ở đây không tiện bàn rõ! Tối em cứ qua đây đi, khoảng tiếng là xong hết!"
"Em hiểu rồi!"
Bốn người ngồi trong phòng gượng gạo trò chuyện. Mỗi người một suy nghĩ khác biệt, còn đang ngầm đối địch nhau nên chẳng ai thấy vui vẻ hết. Vì không muốn Đức Anh chán đến nỗi ngủ gật nên Hải Anh xin phép về trước. Ngọc Hà lấy cớ bận việc khác đường nên không về cùng Hải Anh, mặc kệ cô có nói sẽ cho cô ta đi nhờ dù cô ta đi đường nào. Thực ra Hải Anh chẳng ham hố gì chở Ngọc Hà về đâu, chả qua cô lạ thừa cô ta muốn ở lại bán thảm với Đức nên cố ý đề nghị vậy thôi. Nhìn cô ta quanh co tìm lý do Hải Anh thấy cũng thú vị lắm đó. Như phim hài!
Hai mẹ con vừa rời đi Ngọc Hà đã lao xuống ngồi ngay bên cạnh Đức, mặt lo lắng hỏi: "Này anh, anh có nghĩ cô Hải Anh biết chuyện gì rồi không?"
"Biết chuyện gì?" Đúng là thái độ của Hải Anh đợt này có nhiều điều lạ lùng nhưng chắc cô chỉ đoán lờ mờ chứ chưa chắc chắn điều gì cả. Dù sao cũng là phụ nữ nên dự cảm kiểu gì cũng có, lại thêm tần suất hắn và Ngọc Hà ở cạnh nhau cao như vậy Hải Anh không nghi ngờ hắn mới thấy lạ đó. Có thể những biểu hiện lạ của Hải Anh đợt này là sự cảnh cáo dành cho hắn. Bắt hắn hứa, đến công ti làm việc, thể hiện thái độ không mấy vui vẻ với Ngọc Hà.. điều ấy chứng tỏ Hải Anh đang ghen, và vì yêu quá nên cô mới ghen như vậy. Nhưng Hải Anh rất có học thức, thế nên cô ghen rất lịch sự, thể hiện một cách ngấm ngầm mà thôi. Hoặc cái ghen đó chưa có bằng chứng cụ thể nên Hải Anh không dám làm tới gì hết..
"Em đừng lo, Hải Anh không nhận ra đâu. Với lại.. chúng ta còn chưa đi tới bước nào đó, em sợ gì chứ?"
"Anh.. Em.." Ngọc Hà đỏ mặt quẫn bách "Em làm sao mà biết được? Anh Đức, em không đùa đâu!"
"Anh cũng đâu có đùa với em!" Đức nhếch môi cười, đưa tay chạm lên cằm Ngọc Hà, ép cô ta quay mặt về phía mình "Trời sập đã có anh lo, em không cần nghĩ!"
"Thật sao.."
"Làm phiền rồi!" Hai người đang tính bước vào giai đoạn cao trào thì cửa lại mở ra lần nữa. Hộ Sĩ lạnh mặt bước vào, còn kéo theo một cái xe đẩy có chứa thuốc thang, bông băng các loại. Ngọc Hà bị bắt gặp lần hai xấu hổ muốn chết, cô ta đứng phắt dậy, không từ mà biệt ôm túi xách chạy ào ra khỏi phòng. Hộ Sĩ nhìn vẻ mặt mất mát của Đức, gương mặt điển trai không cảm xúc mà rằng "Thế nào? Anh có cần chạy theo người ta không?"
"Anh nghĩ tôi đủ năng lực à?" Chân hắn treo thế này.. trêu ngươi nhau vừa thôi chứ!
"Vui quá ha!" Hộ Sĩ khoanh tay, nhếch môi cười nhạt "Anh có vẻ thích thú mấy mối quan hệ ngoài luồng kiểu này, nhưng nói thật, trông cô nàng cũng được lắm đó!"
"Đàn ông mà, có ai không thích ăn vụng đâu chứ?"
"Cũng đúng.." Hộ Sĩ đẩy xe tiến lại gần giường, anh ta liếm môi một cái rồi thì thầm rất nhỏ, tựa như đang nói với chính mình "..Ăn vụng hiển nhiên là ngon.."