Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

gặp mặt.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau bác Khánh đưa "ông trùm" đến gặp như đã hẹn. Ông trùm này là một thanh niên trẻ, nhìn có đến tám phần giống ông ta. Hải Anh thực sự nghi ngờ đây là con trai hoặc cháu trai của ông ấy, và người đứng sau phi vụ này chính là ông ấy. Chả qua bác Khánh không muốn làm rùm beng mới giả vờ làm người môi giới sau đó đẩy một con tốt thí ra ngoài.

Định giá các thứ xong xuôi thì % trên giấy kia cũng thế chấp thêm được một khoản kha khá. Cộng với tiền Hải Anh thế chấp đất, chung cư, bán trang sức các loại đã thừa đủ số tiền trả tiền đất do Đức mua. Cô để toàn bộ tiền mặt cần dùng vào đầy một vali, còn thừa chút ít liền lấy cớ thanh toán viện phí các loại cất riêng vào túi xách của mình. Đức vì sốt ruột mua đất nên số tiền Hải Anh cất đi hắn chẳng thèm để ý, cứ liên tục nhấn gọi điện cho người bán, giục tới bệnh viện tìm mình. Hắn lo lắng như vậy vì từ hôm qua mấy người bán này đã có dấu hiệu giãn không muốn bán cho hắn nữa. Mấy ngày trước bọn họ gọi điện giục tiền như đòi mạng, hôm nay lại im hơi lặng tiếng như vậy hắn không lo sợ mới là lạ đấy.

Trong lúc chờ đợi Hải Anh mời luật sư của bố chồng tới giúp sức. Cô không muốn mọi việc bị lộ tẩy nhưng cũng phải cố làm cho giống thật chút. Giấy tờ của đám người bán đất kia chắc chắn đều là thật hoặc làm giả cũng y như thật để đảm bảo không ai nhận ra. Bọn họ lừa tiền lớn chứ đâu phải tiền nhỏ mà làm như đồ trẻ con. Hải Anh cứ yên tâm mà tiến, chắc chắn không cần lo cho công nghệ lừa đảo hiện đại.

Đến gần trưa thì đám người kia tới, tổng cộng có ba người đàn ông cao to lực lưỡng. Bọn họ đều sở hữu gương mặt hiền lành và cách ăn mặc chỉn chu toát ra vẻ thật thà đáng tin cậy. Nếu không phải Hải Anh biết rõ phi vụ này là đồ rởm thì chắc chắn cũng bị vẻ ngoài này thuyết phục ba phần rồi.

Thấy khách đến Hải Anh nhanh chóng lấy ghế, lấy nước. Bên kia, Đức và luật sư cũng đã ngồi chờ sẵn, đợi cô yên vị là thế cục ba - ba lập tức được hình thành. Vì đã có thỏa thuận từ trước nên việc trao đổi diễn ra nhanh chóng. Đám người bán đất đưa ra giấy tờ, hồ sơ, sổ đỏ.. các loại để luật sư kiểm định. Sau khi chứng nhận đồ thật xong xuôi hai bên làm giấy biên nhận, kí kết các loại và bàn giao tiền. Hải Anh bê vali tiền khổng lồ của mình ra, ba người kia không hổ danh lừa đảo chuyên nghiệp, thấy nhiều tiền vậy luật sư còn sốc vậy mà họ mắt không chớp một cái luôn. Đếm tiền là công cuộc tốn thời gian, thế mà đám người này ngồi đếm như thật, vừa đếm vừa nghe Đức huyên thuyên với luật sư về vụ làm ăn của mình. Hắn còn yêu cầu luật sư không được phép nói chuyện này ra ngoài, đây là bí mật nghề nghiệp cấm tiết lộ. Luật sư nghe xong cũng chỉ nhún vai, gật đầu đồng ý rồi xin phép ra về trước vì có việc. Đợi mãi, ba người kia mới đến xong số tiền khổng lồ, vẻ mặt ai nấy đều giãn ra, vui vẻ hẳn.

"Tiện đây rồi đi ăn bữa cơm mừng việc mua bán thuận lợi luôn!" Đức đề nghị "Hải Anh, em giúp anh làm đi, đừng rượu chè gì nhé!"

"Thôi, chúng tôi còn bận.." Cầm số tiền lớn vậy trong tay ai không sợ mất? Chưa kể đây còn là tiền mình lừa đảo có được nữa chứ. Đám người này đang muốn chạy nhanh nên đề nghị kia của Đức làm họ hốt muốn chết! "Ăn uống để lần sau đi!"

"Dù sao cũng đã trưa rồi, tôi mời ba anh đi ăn!" Hải Anh lên tiếng thuyết phục. Ba tên lừa đảo vừa cuỗm được số tiền to nên tâm lý khá thoải mái, lại thấy có mình Hải Anh nên có vẻ cũng chủ quan. Ờ, không chủ quan cũng không sao, dù bọn họ không đi, Hải Anh cũng chắc chắn bản thân mời được họ đi! "Chồng tôi phải ở lại viện nên không đi được, tôi mời ba anh một bữa coi như cảm ơn ba anh đã giúp chồng tôi!"

"Chuyện này.."

"Các anh chọn quán đi cho chắc!"

"Thôi được rồi!"

Bốn người bước ra khỏi phòng bệnh, tầm giữa trưa nên các phòng đều đã đóng cửa nghỉ ngơi. Bệnh nhân tới khám cũng đã vãn, không gian rộng lớn của bệnh viện trở nên thoáng đãng hẳn lên. Bốn người cùng nhau đi tới bãi đỗ xe, băng qua khoảng sân rộng với đầy những cây cối cao chót vót và bồn hoa um tùm. Sải chân ba người đàn ông rất rộng, bọn họ bước nhanh hơn Hải Anh mấy bước, hưng phấn bừng bừng mà bàn mấy chuyện vớ vẩn gì đó cô nghe không hiểu. Đúng lúc tới khu vực bồn cây lớn phía trong nhà xe vắng người, không hiểu ở đâu xuất hiện mấy thanh niên cao to lực lưỡng, bọn họ áp sát ba người đó, gần như vây họ vào trong một vòng tròn. Một trong ba người vừa định la lên đã thấy sau lưng lành lạnh, tiếng lạch cạch lên nòng của súng ngắn ép họ im như hến: "Đi như bình thường, chạy chúng tôi bắn chết."

Thấy Hải Anh ung dung bước lên, băng qua đám thanh niên mà không hề tổn thương lông tóc bọn họ lập tức vỡ lẽ. Một người lắp bắp hỏi trong tức giận: "Cô.. Cô muốn gì?"

"Đi ăn trưa!" Hải Anh mỉm cười nhìn mấy vệ sĩ đáng yêu của mình. Đúng là người đông và chuyên nghiệp làm gì cũng dễ như trở bàn tay "Nhưng quán là tôi chọn!"

"Áp tải" ba phạm nhân lên xe chỗ xong xuôi, Hải Anh tự lái xe của mình đến quán ăn đặt sẵn. Phòng cô bao ở cuối lầu một, có cách âm các loại hẳn hoi nên không phải lo sẽ có người rình nghe trộm. Một đám đàn ông vui vẻ bước vào không khiến người khác chú ý. Nhân viên quán cũng không vào đây làm phiền vì Hải Anh đã gọi món xong xuôi cả rồi. Cô ngồi ở ghế chủ, đợi ba người kia vào liền mời ngay: "Ăn trước hay nói chuyện trước?"

"Cô muốn gì?"

"Muốn ăn cả đất lẫn tiền? Có lý nào ngon như vậy?"

"Tin tôi nói lại với chồng cô không? Tôi kiện đấy!"

"Thôi im đi!" Hải Anh nhăn trán, ghét bỏ mà rằng "Các anh làm như ai cũng gà như các anh ấy!"

"Ý cô là gì?" Bọn họ nhao nhao lên mà hỏi dồn. Ai da, cái đám người này thấy vệ sĩ đứng dàn bên cạnh gan liền lớn rồi hả? Có tin Hải Anh cho mỗi người hai anh cao to kèm đỡ phải nhảy cồ cồ lên không? Ờ mà.. Bọn họ cũng lịch sự phết ha, suốt nãy giờ còn chưa chửi bậy câu nào nữa. Đúng là lừa đảo cũng có lừa đảo this lừa đảo that, mấy người này chắc chắn là lừa đảo có học thức.

Và thường thì nói chuyện với mấy người nhận thức tốt bao giờ cũng thích hơn đám trẻ trâu toàn máu liều.

"Giấy tờ đều là thật, luật sư của cô cũng đã chứng thực rồi cô còn muốn thế nào? Nếu không thì trả giấy tờ đây, chúng tôi bán cho người khác còn được giá gấp mấy lần thế này!"

"Thật à?" Cô chống tay vào cằm, nhìn bọn họ một cách thâm sâu. Đám đàn ông này không sợ gì Hải Anh vì cô không có uy áp tóe ra bốn phía giống các nữ cường khác. Nhưng bọn họ sợ những vệ sĩ Hải Anh thuê đứng nhung nhúc trong phòng. Họ không chỉ có dao mà còn có súng, đã thế hình thể còn to lớn, tùy ý một người cũng có thể đánh gục được ba!

Thế nên lúc này, khi Hải Anh lên tiếng cười nhạo không ai dám ho he nữa, im lặng nghe cô nói.

"Các người có vài tội to lắm đấy, có muốn nghe tôi kể không?"

"Thứ nhất, bán đất của nhà nước."

"Thứ hai, lừa đảo."

"Thứ ba, làm giả giấy tờ, chứng từ."

"Thứ tư, bôi nhọ danh dự và nhân phẩm của tôi."

"Cái.. Cái gì?" Một trong ba người bị vạch trần liền lắp bắp phản hồi "Chúng tôi bôi nhọ cô bao giờ? Cô nói ai lừa đảo? Ai làm giả giấy tờ? Nếu cô không mua.."

"Vẫn đòi trả giấy tờ?" Hải Anh nhăn trán "Tôi nói đều có bằng chứng, hay giờ mấy người thích cùng tôi đem đống giấy tờ đó lên gặp chính quyền? Ai da, thành phố mà biết mảnh đất ấy được bán chắc họ vui lắm ha!"

"Cô.. Cô.. Cô muốn gì?"

"Chẳng muốn gì!" Hải Anh nói thẳng "Số tiền trước đây hắn đưa các người cứ cầm, nhưng số tiền này phải để lại."

"Vậy.."

"Chuyện này tôi sẽ không vạch trần, các người tùy ý chạy.." Hải Anh cười nhạt "Nhưng nếu các người không thích chạy, tôi hoàn toàn có thể giúp các người ngồi khám vài năm chơi!"

"..."

"Người ngoài có thể không biết, nhưng tôi và các người đều biết, động tới mảnh đất đó không ai có kết cục tốt cả!"

"..."

"Hiện tại, mời ăn trưa. Sau đó, mời cút!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio