Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng họp gồm ba vị giám khảo và hai thành viên của tổ chế tác, tuyên truyền sự kiện. Gương mặt bọn họ căng thẳng, và nhất là Khánh - người phụ trách trực tiếp của cô ta - lại càng tỏ ra nghiêm khắc hơn nữa. Ngọc Hà cảm thấy hơi sợ hãi, mồ hôi đã túa ra đầy lưng cô ta rồi. Nhưng trong lòng vẫn thầm nguyện cầu ở hiền gặp lành, cô ta hi vọng điều xấu nhất sẽ không xảy ra.
"Mời cô ngồi!" Giọng Khánh mềm mại hơn hẳn thường ngày nhưng điều này khiến cô ta giật mình. Anh ta cứ lạnh nhạt như bình thường mới tốt, tự dưng thay đổi không làm cô ta vui vẻ đâu. % không phải vì cô ta làm tốt mà bọn họ mời cô ta tới đây trao đổi gì đó đâu. Có lẽ..
"Chúng tôi có chuyện cần trao đổi với cô, cô Ngọc Hà!"
"Dạ.." Ngọc Hà ngồi xuống chiếc ghế được chỉ định, nó nằm ở vị trí đắc địa, gần như đối diện với tất cả mọi người trong phòng. Bỗng dưng cô ta thấy nặng nề, khổ sở, tựa như đang phải một mình chống chọi với toàn bộ thế giới.
Mọi người trong phòng im lặng thêm một lúc nữa, không khí căng thẳng, nặng nề vô cùng. Ngọc Hà cúi đầu không nói bất kì lời nào, đến cả thở mạnh cũng không dám nữa. Cô ta nhìn đầu gối của mình, tay đặt lên đùi, xiết chặt vạt váy đang buông xuống. Đợi tới khi áp lực đã hình thành đủ, vị giáo sư A mới liếc đểu Khánh một cái rồi lên tiếng: "Không hổ danh có chống lưng to, bảo sao ngay từ đầu người ta cứ nhất quyết chọn anh Khánh!"
"Anh nói gì vậy?" Khánh cười nhạt, giả như không hiểu sự xách mé của người này. Giáo sư A cũng khá đẹp trai, nhưng ai bảo nhan giá trị của Khánh đây cao thế làm gì chứ, giáo sư A chỉ xứng xách dép mà thôi! Không những ghen tị với gương mặt của anh, còn ganh ghét cả tài năng, gia sản, sự xuất sắc.. của anh nên luôn nhắm vào anh. Tiếc là Khánh lúc nào cũng hoàn mỹ, muốn chọc ngoáy được anh đâu có dễ. Cả sự kiện mười mấy ngày, đây chính là lần đầu tiên giáo sư A được thỏa mãn vậy đó.
Ha ha, mang tiếng giáo sư mà thiển cận dữ, Khánh đại nhân đang vui nên không thèm chấp tiểu nhân đâu à ~
"Hiện tại đã có đủ bằng chứng, chúng ta đều thống nhất ngồi đây chứ có ai bao che cho ai đâu mà anh nói như thể thí sinh này đủ năng lực một tay che trời vậy?"
"Thôi nào!" Giáo sư B ôn tồn can ngăn, làm sao giáo sư B không nhận ra mùi thuốc súng đơn phương của giáo sư A chứ. Nhưng ông là người đã trải đời, kinh nghiệm phong phú, dù ghen tị với người ta đến mấy cũng không thể hiện ra đâu.
Hơn nữa.. Lúc này thí sinh tiềm năng nhất của người ta chuẩn bị xuống đài rồi, "gà" nhà ông phần trăm cao sẽ đoạt thứ hạng cao nhất, tội gì ông phải mất công gây xích mích nội bộ chứ? Hihi, chương trình này ăn khách như vậy, cát xê còn cao, danh tiếng ông cũng lên như diều gặp gió. Năm sau ông vẫn còn muốn tham gia đấy, nên nịnh nọt, nên bênh vực!
"Hiện tại là giờ nào còn gây chuyện thế anh A? Điều quan trọng là phải giải quyết cho xong những vấn đề lùm xùm này, đừng để nó ảnh hưởng tới sự kiện và những người khác!"
"Hôm qua thì Hòa Bình, hôm nay lại Ngọc Hà!" Giáo sư A thấy vậy chỉ bĩu môi một cái rồi không nói thêm gì nữa. Dĩ nhiên, trước khi ngậm miệng giáo sư A vẫn phải chốt thêm câu cuối để bắt trend "Like idol like fan!"
"Chuyện của Hòa Bình chắc cô cũng biết!" Khánh chỉ liếc qua giáo sư A một cái rồi giả như chưa nghe thấy gì. Anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt xanh như tàu lá của cô ta, cảm thấy không hiểu nổi tâm lý giới trẻ. Vì sao không muốn tự cố gắng mà cứ thích ăn sẵn chứ? Nhàn hạ là điều ai cũng hướng đến, nhưng trước khi đạt được nó thì phải phấn đấu.
Chính anh cũng phải phấn đấu rất lâu, trải biết bao khó khăn gian khổ để gây dựng cơ đồ. Hiện tại cũng luôn cố gắng mới giữ vững được thế này..
"Hôm qua cảnh sát đã chính thức hạ lệnh tạm giam cậu ta, Hòa Bình đã không còn là thí sinh của sự kiện lần này nữa!"
"Dạ.." Ngọc Hà run rẩy lên tiếng. Cô ta cố gắng hết sức để bày ra dáng vẻ đáng thương, não động liên tục để tìm cách thoát tội nếu bị vạch trần.
Thứ gì cũng được, miễn là cô ta có thể lợi dụng được. Gia cảnh bần hàn, số kiếp nghèo khó, không chỗ nương tựa..
"Em đã được nghe tin từ trưa nay rồi ạ!"
"Vậy có nghĩa là cô biết vì sao chúng tôi mời cô tới đây rồi?" Khánh nhướn mày, anh đoán ra ngay người này bắt đầu nhập diễn rồi. Ái chà, ảnh hậu có khác, điềm đạm đáng yêu cái lập tức các vị giới tính nam đều tỏ vẻ thương cảm.
"Cô còn gì để nói nữa không?"
"Thực ra.. Thực ra.." Ngọc Hà nước mắt lã chã, quyết định tiên hạ thủ vi cường "Thực ra em hoảng lắm, nhưng mọi người đều đã biết rồi thì tốt quá.. Chính là như vậy.. Anh ta sợ em có anh Dũng hậu thuẫn trong vòng thi thứ ba nên ép buộc em.. Anh ta ép em phải nói.. Em.. Em.."
"Cái gì?"
"Hòa Bình ép cô?"
Tiếng thảo luận xôn xao cả lên, một câu nói cộng thêm khả năng diễn xuất cực kì đỉnh cao của Ngọc Hà làm mọi thứ xoay chiều rồi.
Mọi người trong phòng nhận được tố cáo của Hòa Bình rằng Ngọc Hà ăn trộm ý tưởng, kế hoạch của Trung Dũng. Thế nhưng hôm nay cô ta lại nói một chuyện ngược lại hoàn toàn và có vẻ.. khá là đúng với sự thật và con người Hòa Bình nữa chứ. Ngọc Hà là thí sinh tiềm năng gần như nhất trong cuộc thi này, ai cũng biết các phần thi đầu cô ta đều giành được những thứ hạng cao chót vót, đứng ở đầu sóng ngọn gió, ai cũng muốn chĩa mũi dùi vào. Đỉnh điểm, ở phần thi phụ trước vòng số ba Khánh có đưa ra một phần thưởng lớn cho ai đủ năng lực vượt qua phần thi đó đầu tiên. Không ngoài dự đoán Ngọc Hà là thí sinh đạt được nó, "cướp" được Trung Dũng. Có được sự tư vấn hết lòng của một người được xem là tài năng ngang bằng Khánh giai đoạn trước, Ngọc Hà từ kẻ nổi bật biến thành sự uy hiếp khủng khiếp.
Thất phu vô tội song hoài bích có tội, một cô gái nhỏ lấy đâu năng lực tự bảo vệ khi sở hữu quá nhiều điều lợi thế như vậy? Vậy nên khả năng rất cao Ngọc Hà bị Hòa Bình lừa gạt hoặc ép buộc phải giả như trộm kế hoạch của người khác. Nhưng.. Gã làm thế nào để ép được Ngọc Hà làm điều đó? Gã nắm được cái đuôi nào của cô ta để khiến cô ta tự mình đâm mình như vậy?
"Cô nói Hòa Bình ép buộc cô?" Khánh đợi mọi sự xôn xao qua đi rồi mới tiếp, gương mặt anh tràn đầy vẻ trào phúng đơn giản vì.. anh biết tỏng mọi thứ rồi. "Vì sao cậu ta phải làm vậy? Với năng lực của Hòa Bình nếu như cậu ta không làm bậy thì khả năng đạt giải của cậu ta còn cao gấp mấy lần cô!"
"Anh ta.. Anh ta bẫy tôi.." Ngọc Hà nhăn mặt, lúng túng "Ngày đó anh ta nói bên tổ chức làm một phần thi phụ buổi tối, nhắn cho tôi địa điểm và lịch trình.."
Cô ta nuốt nước bọt, nhanh chóng vẽ ra được một cốt truyện phù hợp hết sức: "Khi tôi đến địa điểm còn đưa cho tôi một tờ giấy bảo là kịch bản để chút nữa vào đối thoại với nhân vật trong phòng. Lúc ấy thấy mỗi Hòa Bình nên tôi đã nghi nghi, nhưng bên cạnh anh ta có cả cameraman, anh ta bảo có mấy địa điểm thi nên tôi mới tạm yên tâm học kịch bản. Khi vào phòng thấy là anh Trung Dũng nên càng tin tưởng hơn, tôi diễn theo đúng kịch bản đó.. Tôi không hiểu sao anh Trung Dũng lại nói vậy, lại xuất hiện ở đó.. Sau ngày ấy tôi đã hỏi thăm và biết rằng không có vòng thi phụ thêm nào cả.. Tôi.. Tôi.."
"Anh Khánh.." Giáo sư B nhìn anh nhằm mục đích hỏi ý kiến. Dù sao thì Trung Dũng cũng là lính trực tiếp dưới trướng anh nên hỏi anh là chuẩn rồi. "Hiện tại Trung Dũng còn ở đây không?"
"Anh ta ra nước ngoài rồi, có khả năng sẽ không về nữa!" Khánh xoay xoay cốc nước trước mặt, không nhìn Ngọc Hà mà chỉ trầm giọng xuống "Cô vẽ chuyện hay thật, vì Trung Dũng kể với tôi kiểu khác đấy!"
"Anh ấy.. Anh ấy nói gì?" Trung Dũng tuyệt đối không dám phản bội cô ta, anh ta chỉ là con chó cô ta nuôi, gọi là đến đuổi liền đi làm sao dám ý kiến ý cò. Chắc chắn Khánh đang nói dối!
Dù sao chỗ này cũng chỉ có một mình cô ta, không Hòa Bình, không Trung Dũng, không thể ba mặt một lời.
May quá, trong cái rủi có cái may. Dù là bọn họ quay được video, nghe được phần đối thoại kia cũng làm gì được cô ta chứ?
"Anh ấy có giải thích lí do vì sao tối hôm đó lại nói vậy với tôi không?"
"Anh ta công nhận cô lấy trộm kế hoạch đó!" Khánh tiếp tục "Mà dù anh ta có không công nhận thì hôm nay cô cũng nhất định phải bị loại khỏi cuộc thi!"
"Tại.. Tại sao chứ?"
"Vì cô dám đi cửa sau với các nhà đầu tư khác.." Anh chốt hạ câu cuối cùng "Và cũng vì.. thực chất kế hoạch đó một phần là của tôi!"