Trong đình viện, dưới tán cây xanh biếc.
Tần Hoài Phong lười biếng mà ngồi dựa trên ghế mây, một tay cầm sách, một tay cầm chén, vừa đọc sách vừa uống trà, thoạt nhìn thật sự rất nhàn nhã, nhưng thực sự trong lòng tuyệt không an ổn.
Loại việc hồn phách dịch thể quái lực loạn thần này bên trong, không phải bệnh, bên ngoài, không phải tai ương. Sau khi sư đệ nói bọn họ khổ tâm suy nghĩ đã hết hy vọng, Tần Hoài Phong thì sau khi tự mình nghĩ cho rõ ràng cũng hết hy vọng. Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể chờ, nhưng về phần cụ thể muốn chờ cái gì, Tần Hoài Phong cũng không nói nên lời, sư đệ sư phụ sư thúc sư bá là những người duy nhất biết rõ tình hình cũng không nói nên lời, có thể nói ra chính là thần linh ngẩng đầu ba lần.
Nếu là việc thần linh, tự nhiên phải hỏi đạo sĩ hòa thượng giao tiếp cùng với thần linh, nhưng trong mười người, sư phụ đuổi đi ba tên lừa gạt, sư đệ đuổi đi ba phần tử nguy hiểm, sư thúc sư bá đuổi đi ba tên tên quần chúng ngay cả tình hình cũng không hiểu đến xem náo nhiệt, mà một tên điên cuối cùng, là do Tần Hoài Phong tự mình đuổi đi.
Hiện tại Tần Hoài Phong đúng là đầy đủ sung túc mà ở trong Thí Kiếm Môn bị coi là tù phạm nhốt ở một chỗ hẻo lánh. Vì không để cho hắn lọt vào nguy hiểm và quấy rầy, chuyện trong cơ thể của bại hoại chính phái Thi Lương Ngọc này chính là Chưởng môn của Thí Kiếm Môn tự nhiên trở thành bí mật, mà hắn cũng vui vẻ mà tranh thủ thời gian, hơn nữa không biết vì sao, hắn quả thực không hy vọng Hạ Thiển Ly biết thân phận thật sự của hắn.
Sau khi Tần Hoài Phong bị đánh ngất xỉu mang về Thí Kiếm Môn, Hạ Thiển Ly lục tục phái người đến Thí Kiếm Môn cứu người, trong tối ngoài sáng đều có, mỗi ngày đều đến, lúc nào cũng đến. Rất hiếm có lúc đầu có người hoài nghi Ma giáo là có lòng đến cứu người, cuối cùng là quen với việc đến cứu người. Hiện tại đệ tử trong giáo mỗi lần chạm mặt ân cần hỏi năm mỗi câu đều từ ‘Hôm nay ăn cơm chưa’ thành ‘Hôm nay Ma giáo đã đến đây chưa?’.
Thực ra không thể trách Ma giáo mỗi lần đến đều tay không mà quay về. Đầu tiên nơi là nơi Tần Hoài Phong bị giam lỏng rất hẻo lánh, muốn có được tin tức của nó đã khó như lên trời, còn những người bảo vệ hắn đều là người trong môn, thậm chí còn là cao thủ nổi danh lẫy lừng trên giang hồ.
Huống chi hiện tại trong Ma giáo đang cuồn cuộn nổi sóng gió, còn miễn cưỡng phái người đến đã tính là hiếm có, làm sao có thể phái người trụ cột đến cứu người chứ?
Trong Ma giáo đang nổi sóng gió cuồn cuộn…
Tần Hoài Phong nghĩ đến đây, không khỏi nhíu mày cảm thấy lo lắng, đúng lúc này, tiếng bước chân chờ mong đã lâu truyền đến.
“Thi công tử.”
Một đệ tử trong môn bước nhanh đến bên cạnh Tần Hoài Phong.
Người này tuy rằng cũng không biết thân phận thực sự của Tần Hoài Phong, nhưng thái độ làm người thành thật, cũng không thất lễ với bại hoại của chính phái này, nên bị phái đến chăm sóc riêng cho việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của Tần Hoài Phong, có điều từ ngày đầu tiên bị phái đến, công việc chủ yếu của hắn liền từ chăm sóc không hiểu sao chuyển sang thăm hỏi tin tức, mà tin tức hỏi thăm chủ yếu vẫn là tin tức của Ma giáo.
Tần Hoài Phong nhìn người kia đến gần, vội vàng buông chén sứ cùng sách trong tay xuống.
“Phía Ma giáo hiện tại thế nào rồi?”
Đệ tử hành lễ xong nói:
“Giáo chúng phản loạn trong Ma giáo đã nghiêng dần về thế bại. Mặc dù hiện tại còn chưa bắt được mấy tên trưởng lão cầm đầu phản loạn, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
Hắn nói xong nâng mắt nhìn Tần Hoài Phong, không biết tin tức này đối với người trước mắt mà nói là vừa mừng vừa lo.
Nếu phản loạn trong Ma giáo đã dẹp, liền có nhiều lực cùng nhân thủ hơn đến cứu người, nhưng nhìn đãi ngộ đối với người này trong Thí Kiếm Môn, lại thật sự nhìn không ra người này là cần được cứu gấp. Rốt cuộc bên nào mới là nơi người này muốn đến nhất, nhưng cho dù hắn đã nghĩ đến vỡ đầu, cũng khó mà đoán được.
Thực ra đừng nói là hắn đoán không được, cho dù là chính bản thân Tần Hoài Phong, cũng không biết hắn rốt cuộc là muốn ở bên nào.
Theo lý mà nói, hiện tại hắn đã quay về chỗ thực sự thuộc về mình, việc linh hồn bị dịch thể còn chưa được giải quyết, tự nhiên hẳn là phải ở lại Thí Kiếm Môn mới đúng, hơn nữa dù lùi một vạn bước, hắn dù thực không muốn ở lại Thí Kiếm Môn, cũng tuyệt không nên chạy đến chỗ Ma giáo dễ bại lộ thân phận mới đúng.
Tần Hoài Phong còn trẻ đã kế nhiệm một môn, chỉ có hắn trông chừng người khác, không có người khác trông chừng hắn, hơn nữa hắn vốn là một người võ công cái thế, ngạo khí kiêu hùng. Hắn sao có thể thật sự vì muốn giữ được tính mạng mà phải đóng vai một người chứ? Cho dù hiện tại người bên cạnh lại đem hắn ném về Ma giáo, hắn cũng không thể ngăn được cái miệng mình, làm theo ý của bản thân, hơn nữa hắn có chuyện gì mà phải đi về chứ?
“Hạ Thiển Ly sao rồi?”
Cho rằng Tần Hoài Phong đang suy nghĩ đến thất thần, lại đột nhiên nghe được một câu hỏi như vậy, đệ tử ngẩn người:
“Thi công tử muốn hỏi cái gì?”
Tần Hoài Phong cũng ngẩn người.
“Không phải đang hỏi là Hạ Thiển Ly sao rồi sao?”
Thấy nếp nhăn giữa chân mày của đệ tử càng sâu, đành phải thở dài nói:
“Y có ăn uống ngon lành, ngủ đầy đủ không? Có bị thương hay nhiễm bệnh? Tâm tình mỗi ngày đều vui vẻ chứ? Có bị mệt mỏi quá mức không? Thường làm những việc gì để giải trí?”
“…”
“Làm sao vậy? Hay là không biết?”
Đệ tử hơi thu lại tầm mắt, cúi đầu nói:
“Ta nghĩ… Mỗi ngày của Giáo chủ Ma giáo đều rất tốt.”
Hiện tại đang trong lúc đại triển thần uy, chẳng những giáo chúng phản loạn nghe thấy biến sắc, mà ngay cả mấy môn phái nhỏ âm thầm giúp đỡ nhưng giáo chúng phản loạn này cũng bị bắt đến từng cái rồi tính sổ. Khiến người ta than thở chính là, trong đám môn phái nhỏ này thế nhưng có đủ cả mấy môn phái của bạch đạo.
Cơn lốc lần này thổi quét qua hắc bạch lưỡng đạo khiến cho toàn bộ võ lâm lĩnh giáo được sự lợi hại của Ma giáo. Trước đó còn không ba thì năm lần giương cờ trừ ma đến cửa nhà người ta gây sự, hiện tại thật sự bị người ta tìm đến cửa tính sổ. Ma giáo chính là Ma giáo. Không phải chỉ cần đánh đánh giết giết, ngay cả ám khí độc dược cũng dùng đến. Đặc biệt là những độc dược cổ quái hiếm lạ này, quả thực là khiến cho những môn phái giúp đỡ đám giáo chúng phản loạn phải ăn đau khổ không nhỏ.
Không thể tưởng được trận phản loạn mà đám giáo chúng phản loạn mưu đồ đã lâu này chính là để lấy cớ, vô duyên vô cớ khiến cho địa vị của Ma giao ở trong toàn bộ võ lâm được đề cao không ít.
Những người này chuẩn bị đã lâu, lâu đến mức Hạ Thiển Ly đều ngại phiền toái, rõ ràng chỉ ra ngoài một chuyến, lại bắt được những kẻ này đến. Trên thực tế thì lần đó đến Thí Kiếm Môn, Hạ Thiển Ly đã chia làm hai đường. Một đường nghênh ngang mà đi, hơn nữa trong đó còn phái người dịch dung thành y, dễ dàng đưa người muốn đánh lén đến. Một đường còn lại là đường mà Tần Hoài Phong đã đi, chỉ chọn đường nhỏ, gặp được sơn tặc cũng chỉ đánh không giết, tránh làm ầm ĩ.
Người cải trang thành Giáo chủ kia đi đường quả nhiên bị đánh lén. ‘Giáo chủ’ làm bộ như bị đâm bỏ mình, vì thế đám chuột nhắt rục rịch trong bóng tối liền dốc toàn bộ sức lực.
Khi nghe đến được mấy tin tức này thì, Tần Hoài Phong cuối cùng mới hiểu được ‘ý không ở trong rượu’ của túy ông trong miệng Hạ Thiển Ly là gì.
Chính là chuyện bị nhốt ở trong u cốc hơn hai mươi ngày là ngoài kế hoạch. May mà những người ở trong Ma giáo nguyện trung thành với Hạ Thiển Ly đã xử lý được mọi chuyện thích đáng, trước khi Hạ Thiển Ly đến vẫn là miễn cưỡng ngăn chặn được đám người phản loạn. Đợi khi Hạ Thiển Ly đến rồi, lời đồn Giáo chủ đã chết bị phủ định, bọn họ thế như chẻ tre, đánh cho đám giáo chúng phản loạn hoa rơi nước chảy.
Nghĩ đến bản thân mình không lâu trước đó còn cùng Hạ Thiển Ly sớm chiều ở chung, hiện tại lại chỉ đành dựa vào việc hỏi thăm tin tức mới biết được tình huống của đối phương, Tần Hoài Phong không khỏi âm thầm thở dài, sau đó lại chuyển về phía đệ tử.
“Trừ việc đó ra, ngươi còn tìm hiểu được những điều gì nữa?”
Đệ tử hơi trầm tư một chút, trầm giọng nói:
“Những môn phái bạch đạo lọt vào sự trả thù của Ma giáo không thể không cầu cứu đến những môn phái lớn khác. Bởi vì trong đó cũng có những người không biết gì cả, cho nên Vũ Đương là đại phái trượng nghĩa liền ra tay cứu giúp, đang suy nghĩ cách lấy được giải dược của loại độc mà Ma giáo đã hạ.”
Tần Hoài Phong nhướng mày.
“Giải dược?”
Đệ tử vuốt cằm, đang muốn nói tiếp, lại bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
“Thi công tử thật sự là người trung nghĩa, đang ở trong doanh địch, còn mỗi ngày không biết mệt mỏi mà tìm hiểu tin tức của Ma giáo nhà mình.”
Theo giọng nói ôn hòa là một nam tử mặt mày thanh tú xuất hiện.
Đệ tử vội vàng hành lễ.
“Lương sư bá.”
Lương Thanh Dương cười tủm tỉm mà gật đầu, khoan thai đi đến trước mắt Tần Hoài Phong.
Tần Hoài Phong cũng không đứng dậy, nhưng thần tình nghi hoặc mà đánh giá Lương Thanh Dương một lượt từ trên xuống dưới, sau đó vuốt cằm.
“Vì sao cũng là áo xanh, ngươi mặc vào lại đặc biệt đáng khinh như thế chứ?”
Hắn nói xong liền chỉ chỉ vào đệ tử mặc quần áo của môn phái, mà Lương Thanh Dương mặc dù không mặc y phục của môn phái, nhưng cũng là áo xanh.
Nụ cười trên mặt Lương Thanh Dương hơi cứng đờ, sau đó tay trái khẽ động, phất ngọc phiến ra.
“Thi công tử nếu có chút bệnh về mắt, nên nói cho rõ ra. Thí Kiếm Môn cũng không keo kiệt một chút thảo dược.”
Tần Hoài Phong ôm quyền.
“Tạ Lương công tử quan tâm. Hiếm có một lần đến đây, hay là dùng chút điểm tâm đi.”
Hắn nói xong liền nhẹ nhàng đẩy điểm tâm mỹ trên bàn sang.
Lương Thanh Dương vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy điểm tâm quả thực là không tồi, liền không khách khí, vươn tay sang đón đĩa điểm tâm mà Tần Hoài Phong đẩy qua.
Tần Hoài Phong mỉm cười đưa một đĩa khác đến trước mặt đệ tử.
“Một đĩa cho Lương công tử, một đĩa khác ngươi mang đi cho tiểu cẩu ở hoa viên phía đông ăn đi. Cũng không thể bên trọng bên khinh như thế được.”
Động tác đưa điểm tâm vào miệng của Lương Thanh Dương cứng đờ.
“…”
Đệ tử không dám nhìn sắc mặt của Lương Thanh Dương, đành phải vội vàng nhận lấy điểm tâm, lại vội vàng rời đi.
Sau khi người xui xẻo đi rồi, Tần Hoài Phong mới quay đầu nhìn về phía Lương Thanh Dương.
“Không biết sư đệ đến vì chuyện gì?”
Lương Thanh Dương giống như uống phải một thùng nước thiu mặt đen lại nghiêm nghị buông điểm tâm xuống, sau đó một lần nữa chấn chính thần, phẩy ngọc phiến ra.
“Chính là sự kiện mà sư huynh vừa rồi chưa có nghe hết kia.”