Chuyện náo loạn đến như vậy y và Mộ Ảnh Phong không thể nào không biết mà còn là nhân vật chính nữa, y và hắn đang uống trà bị tin tức ập vào mặt làm y chút nữa đã phun nước đầy bàn, y và hắn có làm cái gì đâu, ma giáo thì có làm sao? nói chung là bị bôi đen đến không thể nào đen hơn được nữa, Lãnh Huyết Thu tựa vào ngực Mộ Ảnh Phong thỏa mãi nói như vui đùa: "Chúng ta đang bị truy cùng giết tận nha"
Chỉ nghe tiếng Mộ Ảnh Phong nhẹ nhàng vuốt tóc y trong mắt hiện lên sự cưng chiều bâng quơ trả lời "Càng tốt!"
Không hiểu sao nghe hắn nói như vậy y cảm thấy mọi chuyện dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều mà trong thân tâm chính y cũng không biết được rằng mình ngày càng dựa dẫm vào Mộ Ảnh Phong
Bên kia Lăng Dương Nam hình như điều tra được chút gì trên mặt hắn có chút nghiêm nghị lẫn phẫn nộ khi nghe hộ vệ bẩm báo bên cạnh là vị quản gia mấy đời nhà Lăng gia
"Người canh gác mấy hôm trước bị thay đổi không phải người của chúng ta mà những người canh gác bị đánh cho ngất, rất tiếc là đã bị minh chủ giết sạch, nên không thể tra hỏi được"
Vị quản gia nói bằng giọng bức xúc "Thì ra chúng đã theo dõi hành tung của minh chủ từ trước thật hèn hạ"
Lăng Dương Nam cẩn thận suy xét hắn không có ý gì nhưng mà thủ đoạn lén la lén lút không phải tác phong của ma giáo nếu đúng như vậy thì cũng quá hèn mọn rồi, nhưng bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải tóm gọn hết một mẻ.
"Nếu chúng đã đến đây từ sớm thì không đi đâu xa được" Không rõ cảm xúc Lăng Dương Nam suy nghĩ, giỏi lắm, xa tận chân trời gần ngay góc bể, cha hắn chết Lăng Dương Nam hình như trưởng thành hơn rất nhiều, không dễ mền lòng như trước, không mặt lúc nào cũng nghiêm nghị không rõ cảm xúc, giống như để lại một bài học cho hắn không được dễ tin người , làm người phải quyết đoán, mình tốt với họ chưa chắc họ đã tốt với mình, lòng người hiểm ác thà tốt với bản thân mình còn hơn.
Lăng Dương Nam ngày thường rốt với nha hoàn bao nhiêu thì bây giờ trong phủ ai cũng phải nhìn sắc mặt của hắn để sống, Lăng Dương Phàm chết nét mặt ai cũng tang thương sầu bi nhất là Lăng Dương Nam như bị cảm xúc tiêu cực khống chế nhưng hắn vẫn để lý trí mình thanh tỉnh
Ngoài cửa, bóng dáng vận thanh sam màu vàng quen thuộc, chẳng buồn gõ cửa đã tiến vào giống như mình là chủ nơi này, vừa tiến vào miệng liền nói: "A nha ta có đang phiền huynh không? Đang điều tra tung tích ma giáo à?"
Lăng Dương Nam vừa thấy nàng lông mày liền cau chặt như không muốn thấy nàng ta dính dáng tới việc này vậy, một lát sau mới khó khăn trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi: "Ta không muốn muội dính dáng tới việc này, đây là chuyện của ta không liên quan đến muội"
Nàng ta nghe Lăng Dương Nam gắt gỏng cũng không giận tiện tay kéo ghé ngồi xuống bên cạnh hắn, chỉ cười đáp lời "Thật không? Nhưng mà ta biết tung tích của ma giáo đấy!"
Ngay lập tức không biết có phải nàng ta nói bừa hay không mà Lăng Dương Nam không phân rõ thế nào nôn nóng đứng lên gặng hỏi lại: "A Tú muội nói là sự thật?" dường như hắn có hơi thất thố gọi thẳng tên nàng nhưng hắn không để ý đến việc này lắm
A Tú cũng đứng dậy thần bí nói: "Đúng vậy!"
Lăng Dương Nam định thần lại nghi ngờ A Tú: "Vậy chúng đang ở đâu?"
Sau một hồi gặng hỏi A Tú, Lăng Dương Nam tin được đến phần, nhìn nàng bằng con mắt khác, hiếm khi nở nụ cười nói với nàng: "Cái người nàng quen kia là ai?"
A Tú không muốn trả lời liền đánh trống lãng "Huynh nên đi sắp xếp đi nhất định phải cho muội đi cùng đấy"
Lăng Dương Nam không định hỏi nữa liền đồng ý cho nàng đi theo
.
Ở bên Lãnh Huyết Thu vẫn không phát giác được nguy hiểm gần đến, ngồi trong phòng khách điếm, nước trà nóng vừa mới rót ra khói lượn lờ làm y có chút mông lung ôm tâm tư chờ Mộ Ảnh Phong liền không còn tâm trạng thưởng thức trà nữa, Mộ Ảnh Phong bảo đi phân phó với thuộc hạ gì đấy nhưng mà đã hai canh giờ trôi qua vẫn chưa thấy mặt mũi hắn đâu, Lãnh Huyết Thi liền sinh ra tâm lý lo lắng mặt dù chả có ai làm gì được hắn mà còn bị hắn hành ngược lại.
Đang gấp gáp không biết phải làm thế nào y không biết rằng mình đã đứng lên đi qua đi lại, tay áo rộng lúc nào không hay níu lấy chén trà "Xoảng" tiếng kêu của chén sứ thanh thúy vang lên trong căn phòng tĩnh mịch mặc dù chỉ là chén sứ nho nhỏ nhưng cũng đủ làm y có hơi rợn người.
Trong lúc bận tay dọn dẹp mảnh sứ Lãnh Huyết Thu nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng, y vui mừng trên nét mặt bỏ mặc mảnh sứ đi tới mở cửa, nhưng y lại không suy nghĩ thấu đấu nếu như là Mộ Ảnh Phong hắn không gõ cửa như vậy mà trực tiếp đi vào, là y ngu xuẫn rướt thêm phiền phức về cho Mộ Ảnh Phong.
Vừa mở cánh cửa Lãnh Huyết Thu nhìn rõ ai trước mắt kinh hồn thác đảng, đơ ra đến nỗi vẫn luôn giữ nét mặt vui cười kia một lúc, có hơi hoảng sợ không thốt nên lời, mắt trừng lớn mấp máy hai chữ
"Các ngươi..."