Một bãi hỗn loạn, Lăng Dương Nam vẫn vô lực quỳ dưới đất, hắn chỉ là không cử động được chứ đâu có bị điếc, nực cười, rõ ràng là đến đây đòi công đạo cho cha hắn, tưỡng là nắm chắc trong tay ai ngờ bị chơi một vố, còn sự tình phát sinh nãy giờ đều chẳng liên quan tới hắn, hắn bị bỏ mặc ở đây.
Bên kia Mộ Ảnh Phong dường như rất tức giận, giật ngọc bội trong tay Lãnh Huyết Thu ánh mắt như không thể ngờ được, không chút lưu tình đập mạnh xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung, cũng làm cho biểu tình sầu não của Lãnh Huyết Thu rạn rứt
"Vật đã mất bây giờ lại xuất hiện là như thế nào? Ngươi dám lừa ta"
Lãnh Huyết Thu không biết tâm trạng lúc này của mình thế nào nhưng y biết y sai thật rồi, y không nên nói dối với hắn, nhưng hắn không nói gì đã đập vỡ miếng ngọc cũng như không để y vào mắt.
Cuối xuống lượm từng miếng vỡ lòng y đau đớn không thôi, đã từng trân quý vô cùng, lúc cho A Tú y hối hận chừng nào, giờ không khác gì sỏi đá ven đường, lực đạo của Mộ Ảnh Phong quá lớn miếng ngọc nát vụn không ra hình dáng, y mới thôi tay.
Mộ Ảnh Phong nhìn cử chỉ của y, không trả lời câu hỏi của hắn, hắn biết bây giờ không phải là lúc tra hỏi hay lớn tiếng với y nhưng hắn không kiềm chế được, Mộ Ảnh Phong hắn không tiếc mảnh ngọc hắn chỉ sợ mất y, trong lòng thì lo lắng nhưng ngoài miệng lại không chút lưu tình: "Sao ngươi không nói gì hay ngươi không còn lời gì để nói? Nếu ngươi từng thích nàng, cũng được, nhưng bây giờ thì không được, ngươi là của ta"
Lãnh Huyết Thu đứng bật dậy, Mộ Ảnh Phong đã thành công chọc giận y, máu nóng dồn lên não, những gì chứa đựng trong lòng bấy lâu nay lại bật ra không xót một từ: "Sao ngươi cứ một, hai khăng khăng nói ta thích nàng, ngươi không nghĩ lại ngươi xem vì ai mà ta phải mất hết võ công, trở thành một kẻ vô dụng bất tài không bảo vệ được cho mình bị người khác hết lần này tới lần khác sỉ nhục, là muội ấy đã cứu ta, là cha muội ấy cứu ta, ta xem muội ấy như người thân mà đối đãi nhưng ngươi thì sao? Ngươi không tới ta vẫn có thể tự mình giết sạch bọn khất cái, ngươi là người khiến ta ra nông nỗi này, à chút nữa đã quên, là ngươi cưu mang ta từ dân chạy nạn, rồi đuổi ta lên núi tự sinh tự diệt, nếu ta không có thiên phú bẩm sinh thì đã không thành thần y mà về bên cạnh ngươi được, là ta ngu si là ta tự chuốt khổ cho mình, là ta sai được chưa?"
Nói xong y cảm thấy mắt mình ươn ướt, không hiểu vì sao lại lôi chuyện nhiều năm trước ra để nói, trong khi mọi chuyện không có liên quan tới chỉ là y quá tức không ngăn được lời nói
Mộ Ảnh Phong cho là mình nghe nhầm, sao lại đổ mọi chuyện lên đầu hắn, hắn chỉ ghen ghét ả đàn bà A Tú gì đó được y coi trọng như vậy nhưng y lại lôi chuyện từ tám đời ra đối phó hắn, hắn cho là thế, những lời nói này vào đầu Mộ Ảnh Phong cho là y đang bao che cho ả A Tú kia, hắn hận nhất vẻ mặt của y lúc này như lúc buổi tối ở thôn trang rách rát kia cũng như vậy, hắn đã có ý nghĩ muốn giết y để y chỉ mãi mãi thuộc về hắn,
Sao mà hắn lại giết y được, thà hắn kết liễu mình còn hơn, nam nhân mà hắn thương, phải không có được bất cứ tổn hại gì.
Mộ Ảnh Phong tay cầm kiến run rẩy, nhìn khuôn mặt Lãnh Huyết Thu đỏ ngầu, hắn phải giết ai đó để hả giận, vừa suy nghĩ tay vừa làm, đúng lúc một đám hắc y nhân ở chỗ Lăng Dương Nam đằng kia không hiểu vì sao tên Mộ Ảnh Phong đằng đằng sát khí nhìn bọn họ như nhìn người chết, chưa định hình được, họ đã không còn trên nhân thế nữa rồi
Mộ Ảnh Phong điên cuồng tàn sát chục hắc y nhân ngã xuống trong tư thế như không thể ngờ được, y phục hắn nhiễm máu tanh nồng nặc, kiếm từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, tiếng gào ai oán vang lên rung trời, sấm chớp rạch một đường chiếu sáng lên gương mặt Mộ Ảnh Phong dù chỉ trong chớp mắt nhưng khuôn mặt dữ tợn như dã thú này làm Lãnh Huyết Thu và Lăng Dương Nam không thể nào quên được
Dường như thời tiết rất biết chọn thời gian trút mưa xuống, mưa như trút nước tẩy đi một thân máu của Mộ Ảnh Phong, nhưng khí thế cầm kiếm trong mưa của hắn lại quỷ dị lẫn dị thường
Lãnh Huyết Thu lòng như chết lặng, tình cảnh này đâu phải là y chư từng thấy, nháy mắt y phát hiện hắn thay đổi mục tiêu giờ chỉ còn một người sống là Lăng Dương Nam, nhưng Lăng Dương Nam không thể chết,
Y nhanh chóng chạy lại cản Mộ Ảnh Phong nhưng y làm sao nhanh bằng hắn, còn là tâm tình tình hắn không được bình thường, một đao chém xuống trúng cánh tay Lăng Dương Nam, đứt lìa...
"Cánh tay này đáng ra không tồn tại lâu rồi! ! !" Mộ Ảnh Phong gào lớn
Tiếng gào đau đớn lấn ác cả tiếng mưa, Lăng Dương Nam không còn mấy sức lực ngã xuống nhưng hắn hắn thanh tỉnh, vẫn đau như chết đi sống lại.
Ai cũng biết cánh tay rất quan trong trọn với người luyện võ, mất cánh tay coi như lấy mạng của họ, thà họ chết còn hơn sống không bằng chết, không biết nên nói may hay không may cánh tay bị đứt là cánh tay trái
Sự điên cuồng cuồng của Mộ Ảnh Phong y có thể hiểu được nhưng hắn quá tàn nhẫn, nếu y vẫn còn là hữu hộ pháp làm cản trở chuyện của hắn không biết đã bị giết chết ở xó nào rồi, Lãnh Huyết Thu nhanh chóng cản Mộ Ảnh Phong đang điên cuồng lại: "Ngươi không thể giết hắn"
Mộ Ảnh Phong hắn nhìn y, tại sao không được giết ả, tại sao người này muốn giết y, y lại ngăn cản, không có tại sao vì y quá mức nhân từ mà thôi: "Tại sao lại cản ta?, ta muốn giết ai là chuyện của ta, ngươi đừng quản ta"