Là một hoàn khố, từ khi đi theo bọn họ vào Thiếu Lâm, Tần Nguyệt Miên ngoại trừ vào huyện ăn bữa ngon, uống chút rượu, thì chuyện thích làm nhất là tìm Đào cô nương đi uống trà. Hắn không giống Hiểu công tử luôn bị người ta theo dõi, nên thu thập tin tức cũng dễ dàng hơn.
Hắn hỏi: "Dược nhân này là thuộc quân trắng đúng không?".
Diệp Hữu gật đầu.
Cụ thể những tên đó được giấu ở đâu y vẫn chưa thể xác định, chỉ biết vị trí đại khái nên sai người theo dõi xung quanh. Trên tờ giấy viết "có thể", nghĩa là người theo dõi nhận thấy có điều lạ, hoặc là người giúp đỡ y đã có phát hiện mới, nên nghĩ cách truyền tin cho Tần Nguyệt Miên.
Tần Nguyệt Miên đã từng thấy Đức Như đại sư lên cơn thế nào rồi, cũng nhận rõ sự khủng khiếp của dược nhân, liền hỏi: "Bọn chúng muốn dùng dược nhân để làm gì?".
Diệp Hữu cười tủm tỉm nói: "Ví dụ như trực tiếp tấn công Thiếu Lâm, hoặc là bắt một đám người giang hồ làm con tin, ép phương trượng giao người, nếu không được thì giết một người, giết đến khi nào chúng ta đồng ý giao ra mới thôi, hoặc càng quá phận hơn là trói con tin đến nơi có lợi cho chúng, ép phương trượng đưa người đến đổi, thuận tiện tạo bẫy giết hết chúng ta, vậy là khỏe rồi".
Tim Tần Nguyệt Miên đập loạn: "---- Cái gì?".
Diệp Hữu nói: "Nếu mà chúng bị điên thì ta thấy có thể sẽ làm vậy, chỉ xem chúng sẽ chọn thế nào thôi, ừm... là cái gai trong mắt bọn chúng, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ là người bị gọi tên, nếu ta thực sự phải đi đến đó thì các ngươi đừng nhớ ta quá".
Tần Nguyệt Miên cố ép mình bình tĩnh lại, hỏi: "Ngươi sẽ làm theo sao?".
"Sẽ", Diệp Hữu nghiêm túc nói: "Tính mạng có là gì so với đại nghĩa giang hồ?".
Tần Nguyệt Miên không muốn nghe hắn nói nhăng nói cuội nữa, nhìn Văn Nhân Hằng.
Văn Nhân Hằng nói: "Hai ngày nữa là Trung thu".
Tần Nguyệt Miên hỏi: "Vậy nên?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Ngươi không định ra ngoài chơi chút sao?".
Tần Nguyệt Miên nhướng mày.
Lúc này, các vị tiền bối đã biết chuyện từ chỗ minh chủ, tất cả đều im lặng trước cái lý do mạnh mẽ kia của Tạ Quân Minh.
Đinh các chủ lạnh nhạt nói: "Ta đã nói đừng giữ y lại".
Minh chủ đã bình tĩnh lại, nhíu mày: "Liệu có phải y tìm đại cớ nào đó không?".
Ngụy trang chủ hỏi: "Ngươi thấy y có mục đích riêng?".
"Có mục đích riêng" dùng trong trường hợp này, mấy người còn lại và Đinh Hỉ Lai đều nghĩ lệch đi, nhưng ngay sau đó lý trí đã kéo về, nghe thấy minh chủ đáp lại: "Không biết, người bình thường sao lại...".
Ông nói xong liền nhớ ra không thể nhìn Tạ Quân Minh theo lẽ thường được, chỉ phải đau đầu sửa lời, "Dù thế nào thì cũng phải nói với y một tiếng, đừng để y đi cởi đồ của người khác nữa".
Mọi người thấy rất có lý, hơn nữa minh chủ võ lâm lại bị người của hắc đạo đối xử như vậy, sao bọn họ có thể nuốt cục tức này được, liền đi đến sân của Tạ Quân Minh, muốn hỏi cho ra lẽ.
Tạ Quân Minh đang uống trà, không có ý định đi ngủ.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ không phải đang chờ bọn họ đấy chứ, rồi đi vào.
Tạ Quân Minh hỏi: "Vì chuyện lúc nãy sao?".
Minh chủ hỏi: "Ngươi thực sự vì lý do đó?".
Tạ Quân Minh cười hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta có ý với ngươi?".
Minh chủ nghẹn lời. Đinh các chủ nghe y nói bậy nói bạ, sắc mặt càng khó coi hơn. Ngụy trang chủ liếc nhìn ông, cướp lời mở miệng trước, hòa khí hòa giải một lúc, rồi sau đó ngầm tỏ ý bọn họ không tin lý do này.
Tạ Quân Minh nói: "Ta nói thật".
Mọi người đau đầu, không có cách nào với y.
"Bạn của ta không nhiều đâu, ta nghĩ các ngươi cũng đoán được ta vì ai", Tạ Quân Minh nói, "Lúc trước xem bói quả thực là nói thế, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy có vấn đề".
Mọi người sửng sốt.
Tạ Quân Minh và Diệp Hữu rất thân, ban ngày vừa nghe được đầu đuôi mọi chuyện, lại nghe nói những lời mà Diệp Hữu đã nói với Tiêu tiên sinh, liền hiểu châm ngòi ly gián là gì, nói: "Việc này mới xảy ra gần đây, bạch đạo các người xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, ta và A Hữu đều thấy rất có thể có người muốn dẫn y đến Thiếu Lâm, nên ta đã ngăn y lại, tự đến trước".
Minh chủ hỏi: "Các ngươi không giữ lại tên thầy bói kia sao?".
"Giữ lại thì không phải sẽ đánh rắn động cỏ sao?". Tạ Quân Minh nói, "Lúc đó A Hữu chỉ phái người đi theo, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin gì".
Mọi người im lặng.
Tạ Quân Minh nói tiếp, "Thầy bói nói người nọ thân phận tôn quý, ta vừa đến thì nghe nói Chung công tử bị bắt cóc, tất nhiên sẽ nghĩ đến minh chủ", y nhìn minh chủ, "Sau lưng Chung công tử có bớt không?".
Chung ở đây là chuông, đồng hồ, nên mới nói là tên họ có liên quan đến vàng bạc đồ sắt.
Gân xanh trên trán minh chủ giật giật: "Không có".
Tạ Quân Minh nói: "Ta có biết đâu, hoặc là chuyện cái bớt do tên thầy bói kia nói xằng nói vậy, nếu không biển người mênh mông đâu dễ tìm được người? Các ngươi có biết ai như thế không?".
Mọi người nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Tạ Quân Minh: "Cho nên ta thấy việc này rất quái lạ, minh chủ không phải là ngươi có kẻ thù gì đấy chứ?".
Minh chủ đáp: "Chưa chắc đã là ta".
Tạ Quân Minh: "Nhưng nhiều người như vậy người đầu tiên ta nghĩ đến là ngươi, a, có lẽ là lầm thật rồi".
Mọi người lại im lặng.
Từng chuyện từng chuyện cứ thế mà đến, thật thật giả giả, cục diện đến nay vẫn chưa rõ, cứ như cách một lớp sương mù, không thể biết được bầu trời đang như thế nào.
Tạ Quân Minh nói: "Tóm lại ta chỉ biết từng đó".
Mọi người liếc nhìn y, hiểu là không thể hỏi thêm được gì nữa, liền chào tạm biệt. Tạ Quân Minh nhìn bọn họ rời đi, mỉm cười đầy xấu xa, sung sướng uống hết chén trà, đi ngủ.
Lúc này Tần Nguyệt Miên cũng chào đi về, thấy bạn mình tự ra tiễn, không nhịn được nói: "Ta cũng chỉ mới biết thân phận của y".
Văn Nhân Hằng gật đầu, ôn hòa nói: "Đi ngủ sớm đi".
Tần Nguyệt Miên vẫn thấy lành lạnh, cảm thấy sau này sẽ khá xui xẻo, trong lòng thầm rủa hai sư huynh đệ nhà này, nhận mệnh.
Văn Nhân Hằng xoay người đi vào, thấy sư đệ đang trầm ngâm ngồi đó, liền đi đến cởi mảnh vải trên mặt y ra, nắm cằm nâng lên nhìn vết bỏng, quyết định bôi thuốc thêm mấy ngày nữa, nói: "Đi rửa mặt".
Diệp Hữu nghe lời, lúc về ngồi xuống được sư huynh bôi thuốc vẫn ngẩn ra.
Vết bỏng chỉ còn vết mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, Văn Nhân Hằng bôi một lớp thuốc mỏng cho y rồi cất bình sứ đi, lau ngón tay: "Ngủ thôi".
Diệp Hữu ừ một tiếng, đứng dậy cởi quần áo, bò lên giường.
Văn Nhân Hằng cởi đồ ngoài, nằm xuống bên cạnh y, kéo người vào trong lòng, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? Sợ quanh đây có một đám dược nhân, chúng ta không kịp ứng phó sao?".
Diệp Hữu đáp: "Một trong số đó".
Văn Nhân Hằng hỏi: "Cái khác là gì?".
Diệp Hữu nói: "Ta muốn nói chuyện riêng với Kỷ thần y, hỏi đại đồ đệ của ông ấy".
Văn Nhân Hằng hỏi: "Ngươi nghi ngờ thần y của quân trắng là đại đồ đệ của ông ấy?".
Diệp Hữu "ừ" một tiếng.
Nhưng hiện giờ địa vị của Kỷ thần y rất đặc biệt, vừa giải thuốc trên người Đức Như đại sư, còn phải xem Lê Hoa có bị cho uống thuốc lúc còn nhỏ không, mà chỗ dựa lớn nhất của quân trắng chính là dược nhân, chỉ cần chưa giải được thuốc, bọn chúng có thể bắt người cho uống bao nhiêu tùy thích, vậy dược nhân giết mãi cũng không xong.
Cho nên hiện giờ người mà quân trắng muốn trừ bỏ nhất chính là Kỷ thần y và Phương tiểu thần y, ngay cả y cũng xếp sau bọn họ. Chuyện này Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn cũng đoán được, vậy nên phái cao tăng Thiếu Lâm và mười tám vị La Hán đi bảo vệ hai thầy trò, dù ai đến cũng sẽ bị theo dõi gắt gao. Hôm nay tiểu thần y đến xem bệnh cho y cũng có người Thiếu Lâm hộ tống đi cùng, y muốn nói chuyện riêng với Kỷ thần y là rất khó.
Y nhìn sư huynh: "Ngươi nói xem ta đến hỏi thẳng ông ấy chuyện đại đồ đệ, có người Thiếu Lâm ở đó, ông ấy sẽ nói thật cho ta sao?".
Văn Nhân Hằng suy nghĩ một lúc: "Có thể thử xem sao, ông ấy đã che dấu giúp ngươi một lần, có lẽ lần này sẽ nói ra chuyện gì đó".
"Ừ, ta cũng nghĩ vậy, nhưng hôm nay ta mới gọi tiểu thần y, bây giờ lấy cớ gì để đi tìm ông ấy đây, ngực đau sao?". Diệp Hữu nói xong, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, nói ra một câu: "Sư huynh, ngực ta đau".
"...". Trong đầu Văn Nhân Hằng đang nghĩ chuyện này, nghe y đột nhiên lệch sang hướng khác, nhất thời không biết nói gì.
Diệp Hữu cười khẽ, nhích lại gần hắn.
Văn Nhân Hằng ôm chặt y, tay thò vào trong cổ áo y.
Diệp Hữu nhướng mày.
Văn Nhân Hằng hỏi: "Không phải ngực ngươi đau sao? Để ta xoa xoa cho".
"Thực ra cũng không đau lắm, sư huynh đừng quên đây là Thiếu Lâm, chúng ta phải đứng đắn...". Tiếng của Diệp Hữu biến mất khi một đôi môi dán lên, thấy dây lưng đã bị cởi ra, liền ôm lấy cổ sư huynh.
Văn Nhân Hằng ôm y hôn một lúc lâu, đến khi buông ra, quần áo đã bị kéo xộc xệch, hơi nâng người lên, nhìn y: "Còn đau không?".
Diệp Hữu thở dồn dập, dưới ánh nến mờ ảo nhìn người phía trên, híp mắt lại: "Đỡ rồi".
Văn Nhân Hằng vươn tay vuốt nhẹ trên môi y: "Còn khó chịu ở đâu nữa?".
Diệp Hữu hỏi: "Ngươi thấy ta giống như đang khó chịu ở đâu sao?".
"Ta thấy ngươi rất khỏe". Văn Nhân Hằng buông y ra, nằm xuống bên cạnh, chống đầu nhìn y, quần áo vẫn chưa chỉnh lại lộ nửa bộ ngực, tăng thêm mấy phần quyến rũ, khác hẳn vẻ ôn nhuận lúc bình thường.
Diệp Hữu nhìn nhìn mấy lần, kéo áo hắn.
Văn Nhân Hằng bắt lấy cái tay đang làm phản kia, hôn nhẹ: "Không ngủ?".
Diệp Hữu hỏi: "Ngươi ngủ sao?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Ngươi thành thật thì ta sẽ ngủ".
Diệp Hữu gật đầu, chậm rãi chỉnh lại quần áo, lười nhác nằm đó, tỏ ý mình đi ngủ đây, chắc chắn sẽ không làm loạn. Văn Nhân Hằng thấy y nhắm hai mắt, lại nhìn một lúc, cúi người hôn lên môi y. Khóe môi Diệp Hữu nhếch lên: "Lần này không phải do ta".
Văn Nhân Hằng thầm nghĩ đúng là tai họa, lại hôn sâu hơn, một lúc sau mới kiềm chế lùi về.
Diệp Hữu cố gắng thở đều lại: "Ngươi lo đêm nay sẽ có chuyện sao?".
"Không phải là không thể". Văn Nhân Hằng đáp.
Từ khi biết rõ thân phận của quân trắng, hắn liền biết chuyện nghiêm trọng đến mức nào. Bây giờ bọn họ nằm dưới mắt quân trắng, không thể lơ là được, huống hồ gì minh chủ liên tiếp chịu kích thích, không biết tối nay có hành động gì không.
Hắn hỏi: "Hai mươi năm trước, ma đầu kia đã chết chưa?".
Trong đầu Diệp Hữu đang nghĩ đủ mọi chuyện lập tức ngưng lại, im lặng chớp mắt: "Không biết, nhưng ta cảm thấy là chưa chết".
Văn Nhân Hằng hỏi: "Lúc các ngươi đi thành Hưởng Hạnh, Kỷ thần y nói quân trắng đang gia tăng lượng thuốc, có thể là để khống chế cao thủ lợi hại hơn, nếu ma đầu không chết, có phải bọn họ muốn khống chế lão ta không?".
Diệp Hữu ngồi bật dậy: "Kỷ thần y nói vậy?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Ừ, nếu minh chủ thật sự là người hầu của ma đầu, năm đó vì kế hoạch nào đó mà rời đi, vậy ông ta vẫn là người của ma đầu, chỉ có quan hệ hợp tác với quân trắng".
Diệp Hữu nói tiếp: "Giả sử minh chủ không biết chuyện quân trắng thêm lượng thuốc, nghe thấy Kỷ thần y nói có lẽ sẽ liên tưởng đến chủ nhân của ông ta, ngay sau đó con ông ta lại bị bắt đi, rồi bị ta châm ngòi ly gián, tối còn bị Tạ Quân Minh lột đồ...".
Văn Nhân Hằng tiếp tục: "Minh chủ và quân trắng hợp tác nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ thủ đoạn của quân trắng".
Diệp Hữu lập tức nói: "Sư huynh, ta đi ra ngoài một chuyến".
Văn Nhân Hằng: "Ta đi với ngươi".
Diệp Hữu nói: "Không cần, một mình ta là được, ta đi tìm Tạ Quân Minh hỏi kết quả trước".
Văn Nhân Hằng cũng không cản, nói với y trong túi đồ có một bộ đồ đen, nhìn y mặc vào, hỏi: "Nếu ta không ép ngươi nói thật, vậy bây giờ ngươi sẽ làm gì?".
Diệp Hữu cười: "Chắc là đêm nay sẽ ngủ với Tạ Quân Minh".
Văn Nhân Hằng hỏi: "Lý do?".
Diệp Hữu chân thành nói: "Hận gặp nhau muộn màng, vừa gặp đã yêu".
Văn Nhân Hằng: "...".
Diệp Hữu lại cười với hắn, đẩy cửa sổ đi ra.
Văn Nhân Hằng kiên nhẫn chờ đợi, khoảng chừng một canh giờ sau mới thấy y về, tảng đá trĩu nặng trong lòng được thả xuống: "Sắp xếp xong rồi?".
"Ừ, trên đường đi bị theo dõi, ta đều giải quyết hết". Diệp Hữu nói xong cởi bộ đồ đen ra cất kỹ, lại lau sơ người, leo lên giường.
Văn Nhân Hằng tìm một tư thế thoải mái cho y, ôm chặt: "Ngủ đi".
Diệp Hữu nằm một lúc, lên tiếng: "Sư huynh?".
Văn Nhân Hằng hỏi: "Ừ?".
Diệp Hữu nói: "Ta thấy dù minh chủ có làm gì cũng phải sau nửa đêm mới làm, chúng ta có...".
Y còn chưa dứt lời, Văn Nhân Hằng đã hôn lên, ngay sau đó quần áo đã bị cởi ra, y ngẩn người một lúc, khẽ dịch người, kinh ngạc: "... Sư huynh?".
Văn Nhân Hằng "ừ" một tiếng, tay vẫn không dừng lại.
Diệp Hữu nói: "Ý của ta là chúng ta có cần đến sau nửa đêm dậy xem sao không, ngươi tưởng ta muốn nói gì?".
Văn Nhân Hằng: "...".
Hai người nhìn nhau, Diệp Hữu nhướng mày, sắc mặt Văn Nhân Hằng tối lại, đè y lại hôn lần nữa.