Cho rằng mình bị quỷ ám, Tô giáo chủ lục soát lầu trên lầu dưới một lần, không phát hiện ra có gì dị thường, ban công đã thu dọn sạch sẽ từ lâu.
Tô Thanh Việt đứng trước gương soi soi, nhìn mấy dấu tay đã phát tím trên mông, đặt tay mình lên so. Dấu tay này rõ ràng lớn hơn tay cậu, Tô giáo chủ vô cùng tức giận, ngoại trừ Diệp Lệ Hành, cậu nghĩ không ra còn có người thứ hai dám làm chuyện này.
Cậu lấy di động trong túi áo lông, lúc này mới phát hiện điện thoại đã sớm hết pin do bị quên lãng bấy lâu nay.
Cắm sạc, Tô Thanh Việt đi qua đi lại trong phòng khách, đợi lát nữa gọi điện, nhất định phải mắng Diệp Lệ Hành một trận.
Nhưng khi bật di động lên, vô số cuộc gọi lỡ từ người giám hộ hiện ra, Tô Thanh Việt như bị người điểm huyệt, bước chân vốn có chút phẫn nộ dừng lại.
Cậu xem xét một lượt, cuộc gọi sớm nhất là sau khi Diệp Lệ Hành rời khỏi tiệc từ thiện không lâu, khi đó bữa tiệc mới bắt đầu, cậu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng nên không nghe thấy. Sau đó cứ mười phút lại có một cuộc điện thoại, thẳng tới lúc cậu rời khỏi khách sạn.
Nói cách khác, người kia không ở bên Ngụy Hồng Như.
Tô Thanh Việt đột nhiên ngây ngẩn cả người, một cảm giác không tên đột nhiên trào lên, có chua xót, lại có chút ngọt ngào và cảm động.
Tô giáo chủ quyết định lát nữa gọi điện thoại sẽ không mắng quá gay gắt nữa.
Nhưng chờ tới lúc cậu gọi điện qua, sau một loạt tiếng chuông, giọng nữ máy móc vang lên: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"
"Đệch..." Báo ứng tới quá nhanh, Tô giáo chủ vô lực rũ tay, không biết tối qua, tâm trạng của Diệp Lệ Hành có giống mình lúc này không...
Cả một ngày, Tô Thanh Việt như mất hồn mất vía, ánh mắt thường thường nhìn về phía điện thoại đã sạc đầy pin, cũng không biết bản thân đang chờ mong cái gì.
Mãi tới khi tiếng chuông di động vang lên.
Tô Thanh Việt không ý thức được mà vội vã nhận điện thoại, cũng không nhìn xem người gọi tới là ai.
"Việt... Tô Thanh Việt, nói cho em một tin tức tốt." Là điện thoại của Lý Tùng Phong, "Triệu đạo nói ông ấy đang quay một bộ phim cổ trang, vừa lúc thiếu một nhân vật, bảo em thứ hai đến thử vai."
"Ừ." Tô Thanh Việt lười biếng đáp, trong lòng hơi hơi thất vọng, cũng không biết là thất vọng cái gì.
Loading...
"Nghe nói là nam thứ ba, lần đầu đóng phim đã có nhân vật như vậy, em phải cố gắng nắm chắc, nếu có thể khiến Triệu đạo nhìn ra tài nghệ, sau này nhất định có nhiều cơ hội hợp tác."
"Sau này anh sẽ tới thăm ban, người khác biết em được anh che chở, sẽ không tới gây chuyện với em."
Lý Tùng Phong ở trong điện thoại luyên thuyên một lúc lâu, Tô Thanh Việt thất thần không nghe vào, chỉ nhớ kỹ thứ hai phải đi thử vai.
Sau đó liền cúp điện thoại. Cảm xúc đều chùng xuống, một chút cũng không giống Tô giáo chủ mạnh mẽ, hung hãn ngày thường.
Đêm khuya, Tô giáo chủ mang theo đầy bụng tâm sự chìm vào giấc ngủ, trong mơ đều là tiếng chuông điện thoại.
Tô Thanh Việt giật mình mở mắt. Trên đầu giường, tiếng chuông di động vẫn đều đều vang lên không ngừng. Cậu lười biếng vươn tay nghe điện thoại.
"Alo, Tô Thanh Việt, hôm nay cậu gọi điện cho tôi à? Xin lỗi, ban ngày có chút bận nên không nghe được." Trong di động truyền đến giọng nói trầm thấp, mệt mỏi của Diệp Lệ Hành.
Tô Thanh Việt lập tức ngồi ngay ngắn, ngơ ngác nghe giọng nói quen thuộc của đối phương, nhưng lời đã nghĩ ban ngày đột nhiên lại không phát ra được.
"Tô Thanh Việt, cậu vẫn nghe chứ?"
"Vâng."
"Đã ngủ rồi?" Diệp Lệ Hành một thân mỏi mệt ngồi trên giường, nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, nghĩ tới bộ dáng lúc này của thiếu niên, có phải cũng giống hắn hay không?
Làm việc đến quá nửa đêm mới về khách sạn, mở di động liền thấy một cuộc gọi nhỡ.
Đây là số điện thoại cá nhân, người biết tới không nhiều, đoán là thiếu niên gọi tới, mở ra vừa thấy quả nhiên là vậy.
"Anh chuẩn bị ngủ sao?" Tô Thanh Việt nghe giọng nói có chút khàn khàn của đối phương, cảm thấy làm ảnh đế cũng không phải dễ làm.
"Ừ."
Còn muốn nói tiếp một hồi, cậu nghĩ tới người kia đã mỏi mệt bất kham, đành rầu rĩ nói: "Vậy anh ngủ sớm chút đi, tôi không quấy rầy nữa."
Đầu bên im lặng, sau đó mới nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng: "Cậu không có gì muốn nói sao?"
"Hả? Nói gì?"
"Ví dụ như... chai rượu quý tôi cất trong tủ." Diệp Lệ Hành tuy mỉm cười nhưng ngữ khí lại có chút hung ác.
Tô Thanh Việt nghe ra lời nói mang theo ý cười, cũng không bị dọa, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: "Vậy nên mấy ấn ký trên mông tôi là do anh đánh hả?"
Nhắc tới chuyện này, Diệp Lệ Hành lại nhớ tới cảnh tượng đêm qua, nhất thời có chút huyết khí dâng trào, bao nhiêu mỏi mệt cũng quên hết.
Hắn đột nhiên có chút ác liệt nói: "Chuyện đó không thể trách tôi được, là cậu khóc lóc đòi tôi đánh."
"What???"
Tô Thanh Việt cho rằng mình gặp ảo giác, chỉ nghe thấy đối phương nghiêm túc nói: "Cậu biết không, tửu lượng của cậu rất kém, nhìn thấy tôi trở về liền sợ hãi bị trách mắng, tự mình cởi quần, cong mông, khóc lóc bảo tôi trừng phạt."
Tô giáo chủ tưởng tượng tới hình ảnh đó, cảm thấy vô cùng đáng sợ.
"Thật... thật sao?"
"Thật." Diệp Lệ Hành căng mặt, sợ chính mình sẽ cười ra tiếng, thuận tiện cũng tưởng tượng ra hình ảnh mình mới miêu tả, cảm thấy càng nóng.
"Vậy... vậy anh ngủ sớm đi, tôi mệt rồi." Tô Thanh Việt hoảng loạn cúp điện thoại, trùm chăn kín mít, ý đồ muốn thôi miên chính mình quên hết chuyện đêm nay.
qingyufighting.wordpress.com
Diệp Lệ Hành ở đầu bên kia thấy điện thoại đã cúp, cuối cùng nhịn không được mà cười ha hả.
Cười một lát lại nghĩ tới hình ảnh thiếu niên mặc quần lót trắng, cong mông cầu mình trừng phạt. Hắn nhịn không được mà sờ xuống thân dưới.
Luật động quen thuộc, thở dốc dồn dập, còn có thanh âm không ngừng xin tha của thiếu niên. Chỉ một lát sau, Diệp ảnh đế nhìn chất lỏng trong tay, mặt vô biểu tình mà đi vào phòng tắm.
Chỉ mới có một lát thôi mà...
Hắn cảm thấy nhất định là do gần đây quá mệt mỏi, không phải do thận có vấn đề.
Ngày thứ hai, Tô Thanh Việt theo thường lệ tới trường điểm danh xong liền trốn học tới phim trường ở thành phố B.
Đây chính là nơi Triệu Khải hẹn Tô Thanh Việt. Bên trong phim trường có rất nhiều kiến trúc cổ, cậu bước vào liền có ảo giác mình đã quay về kiếp trước.
Triệu Khải đang ở nơi này quay một bộ phim giang hồ lấy bối cảnh cổ trang.
Vốn không cần tới Tô Thanh Việt. Nam thứ ba đã sớm định ra là một tiểu sinh đang nổi, hình tượng không tồi, nhưng nhất thời có chút đắc ý vênh váo, ở phim trường cãi nhau với Triệu đạo một hồi rồi bỏ ngang không diễn nữa.
Lúc này Triệu Khải liền phải tìm người khác, còn may suất diễn của nam thứ ba không nhiều. Trùng hợp ngày đó gặp được Tô Thanh Việt, cảm thấy dù là hình tượng hay khí chất đều rất hợp nhân vật này, vừa vặn Lý Tùng Phong còn cố ý nhét người, nên ông cũng thuận nước đẩy thuyền gọi tới.
Lúc Tô Thanh Việt được người dẫn đến, Triệu đạo còn đang mắng người.
"Đây là lần đầu tiên cô đóng phim sao, tứ chi cứng ngắc như vậy. Bảo cô nhìn cậu ta liếc mắt đưa tình chứ không phải là si ngốc, là liếc mắt đưa tình, hiểu chưa?"
Nữ phụ Trần Ngọc Nghiên cũng là hoa đán nổi tiếng, gương mặt rất đẹp, chỉ là kinh nghiệm không đủ, giờ phút này bị Triệu Khải mắng, hai mắt lập tức đẫm lệ.
Triệu đạo một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.
Tô giáo chủ cảm thấy lúc trước Lý Tùng Phong nói Triệu đạo bị đa nhân cách quả thật không sai, sau đó yên lặng vì mình mà thắp một ngọn nến, dù sao cậu cũng là người mới hàng thật giá thật.
Vì cảnh này diễn không qua, Triệu đạo để mọi người nghỉ ngơi trước, Trần Ngọc Nghiên được trợ lý dắt về phòng nghỉ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tô Thanh Việt thấy trong mắt đối phương đều là phẫn nộ, cảm thấy người này có lẽ cũng sắp cãi nhau với đạo diễn mà rời khỏi phim trường.
Triệu đạo buông kịch bản liền nhìn thấy Tô Thanh Việt. Thiếu niên mặc một kiện áo lông vũ trắng, càng làm nổi bật lên gương mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Triệu Khải nghĩ ánh mặt của mình thật tốt, không chỉ có nhan sắc, khí chất tốt, còn có thể kéo được tài trợ, cũng không biết kỹ thuật diễn thế nào.
Triệu Khải đi ra, cười nói: "Tới đây."
Không quay phim nữa, Triệu đạo lại trở thành ông chú hiền lành thân thiện, nhiệt tình tiếp đãi Tô Thanh Việt.
"Triệu đạo." Cậu hiểu rõ đạo lý đứng dưới mái hiên của người, không thể không cúi đầu, hiện tại không còn kiêu căng như ngày ở khách sạn, ngược lại, vô cùng tôn kính.
"Ngồi đi, cậu tên Tô Thanh Việt đúng không, tôi đã nghe Tiểu Phong nhắc tới."
Trong phim trường, mọi người đều trộm nhìn thiếu niên mới tới, dù sao nam thứ ba còn chưa định ra, rơi vào tay ai vẫn chưa biết, giờ phút này lại xuất hiện một thiếu niên lạ mặt, thập phần khả nghi.
"Ngài gọi cháu Tiểu Việt là được." Tô Thanh Việt không kiêu ngạo, không siểm nịch, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười nhìn Triệu đạo.
"Được, Tiểu Việt, đây là kịch bản, cậu nhìn trước đi, suất diễn của cậu là nam thứ ba. Xem xong thì nói cho tôi suy nghĩ của cậu, sau đó chúng ta diễn thử một chút."
Triệu Khải phi thường dứt khoát, cũng không nói tới chuyện khác, ném kịch bản cho cậu xong liền đi kiểm tra cảnh mới quay.
Tô Thanh Việt cầm kịch bản đọc cẩn thận từ đầu đến cuối.
Bộ phim này chủ yếu kể về một thiếu hiệp được mọi người nâng niu, sau khi gia đạo sa sút thì Đông Sơn tái khởi, cốt truyện không có gì mới mẻ.
Nhưng Triệu đạo trộn thêm vào đó những tình tiết lên xuống hồi hộp, rất hấp dẫn khiến người khác phải chú ý như quan hệ thân tình khó dứt bỏ, tình yêu đau khổ đến khắc cốt ghi tâm, vì tình nghĩa mà không tiếc hi sinh mạng sống, sự trưởng thành của nam chính...
Mấu chốt là, toàn bộ diễn viên đóng phim này đều có ngoại hình siêu đẹp!
Tô Thanh Việt nhìn những tuấn nam, mỹ nữ trong phim trường, yên lặng nghĩ, phim này yêu cầu lựa chọn diễn viên chắc đều là xem mặt nhỉ!