Ed: Jang Bò
Rời đi Y cốc, ngồi lên xe ngựa, ta duỗi lưng một cái, xoa xoa mắt, mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, đợi trở về nhất định phải ngủ đến trời đất u ám. Ngáp một tiếng, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi hắn: "Thủy Hành Ca, thói quen của ngài hình như đã lâu không động vào."
Hắn hơi nhíu mày: "Thói quen gì?"
Ta nhẫn nhịn cười: "Cô nương có thể cho ta xem tay phải của cô không?"
Khóe miệng của Thủy Hành Ca nhếch lên, cuối cùng chân mày hơn nhăn: "Hình như. . . . . . Quả thật đã lâu không có hỏi rồi."
"Hỏi sáu năm chẳng lẽ thói quen này đột nhiên biến mất?"
Hắn nhếch lên lông mày nhìn ta, trầm tư một phen, bộ dáng hơi nghi ngờ, cuối cùng giọng nói nhàn nhạt: "Cũng không biết vì điều gì lại quên chuyện này."
Ta xê dịch tới bên cạnh hắn, bệnh tự luyến lại tái phát, nháy mắt: "Nhất định là bởi vì ta chính là ân nhân cô nương!"
"Ân công nói qua, trên tay của nàng có một vòng bớt đỏ."
Ta thật hi vọng có bớt đỏ, bất đắc dĩ giơ tay lên nhìn một chút, không khỏi sững sờ, vốn trên tay này có một chấm đỏ nhỏ, nhưng bây giờ lại đột nhiên dài ra, nếu còn dài nữa, vậy có thể coi như vòng một vòng quanh cổ tay. Ta nghiêm túc nói: "Thủy Hành Ca, cổ tay ta bỗng nhiên nhiều hơn một cái dấu đỏ."
Thủy Hành Ca nắm cổ tay ta nâng lên nhìn, ngón tay dài xoa xoa, lại xoa xoa, một hồi lâu nói: "Ta nhớ lúc mới gặp trên tay cô cũng không có. . . . . ." Hắn chợt nhìn chằm chằm: "Cô trúng độc?"
"Phi!" Ta bực tức muốn rút tay về, đường đường là tiểu sư muội của Ngũ độc giáo, làm sao có thể ngay cả mình trúng độc cũng không biết. Ai ngờ hắn cầm quá chặt, nhất thời không thể rút về, ngựa hí một tiếng, chợt dừng lại. May mà Thủy Hành Ca nhanh mắt kéo ta lại, nếu không có lẽ ta đã bay ra ngoài rồi.
Người đánh xe lớn tiếng nói: "Các hạ là người phương nào? Vì sao lại chặn đường chúng ta?"
"Tại hạ là Mộc Thanh đệ tử của Thiên Cơ môn, có chuyện muốn cầu kiến Thẩm cô nương."
Ta ngẩn người, rút tay về vén màn xe, quả nhiên là Mộc Thanh, còn có sư đệ của hắn Đường Bảo Điền. Theo bản năng định xuống xe nói chuyện cùng hắn, nhưng bỗng dưng nghĩ đến, việc lấy trộm bi kíp lần này, Mộc Thanh cũng tham gia trong đó. . . . . . Ta yên lặng ngồi xổm cứng ngắc vẫy tay chào: "Hi."
Mộc Thanh mày kiếm mắt sáng, một thân quang minh lẫm liệt, đúng là một thiếu niên tuấn lãng. Giọng nói hắn trầm ổn, đến gần một bước: "Thẩm cô nương, tại hạ có lời muốn nói với cô."
Ta vẫn ngồi im như cũ không động, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
Đường Bảo Đường khẽ cười một tiếng: "Xe ngựa này người nào không biết là của Ma giáo, Thủy Hành Ca ở đây, kẻ theo đuôi như cô khẳng định cũng ở đây."
". . . . . ." Ta thật sự muốn dùng một đầu ngón tay đâm chết hắn a. . . . . . A. . . . . .
Mộc Thanh nghiêng đầu trách cứ: "Sư đệ, không được vô lễ."
Không khí bỗng nhiên cứng ngắc, ta lặng yên chốc lát, quay đầu lại nhìn Thủy Hành Ca: "Ta đi một chút rồi về."
Thủy Hành Ca trả lời: "Cô không sợ hắn lại bắt cô đi ư?"
"Có ngài ở đây, hắn muốn bắt cũng không được."
Ý của lời này rõ ràng là võ công của ngươi cao như vậy Mộc Thanh đánh không lại ngươi nhất định không thể ở trước mắt ngươi bắt ta đi, nhưng tại sao sắc mặt hắn lập tức chuyển biến tốt, con mắt nhuốm nụ cười, sắc mặt vui vẻ gật đầu một cái: "Đi đi, nhanh lên một chút rồi trở lại."
. . . . . . Một Thủy Hành Ca bình dị gần gũi như vậy lúc ăn cơm ta sẽ cảm thấy rất kinh hãi nha. . . . . .
Nhảy xuống xe ngựa, ta nhìn mọi nơi, đây là ngoài thành, không có nhiều người, bèn đi tới rừng cây phụ cận.
Trong rừng yên tĩnh lặng lẽ, bóng đêm như tấm màn rơi xuống, không có tiếng côn trùng kêu, không có người đi đường, nhất thời không khí vắng lặng. Đi một hồi, ta mới dừng lại, nhìn hắn: "Mộc thiếu hiệp có chuyện gì?"
Mộc Thanh hơi ngừng lại: "Cô muốn đi Tây Vực cùng hắn?"
Ta lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết."
"Vậy là cô cùng hắn ở lại Trung Nguyên? Hắn sẽ luôn ở Trung Nguyên? Hắn muốn. . . . . . Xưng bá võ lâm?"
Ta cười cười, thì ra suy nghĩ của Mộc Thanh và sư phụ hắn là cùng một dạng, căn bản Thủy Hành Ca không có hứng thú với võ lâm được chứ: "Hắn cũng muốn đến Trung Nguyên khai thác tài nguyên, đối với võ lâm không có hứng thú." Ta nhìn vẻ mặt né tránh của Mộc Thanh, ngẩn người: "Huynh tới đây là muốn dò hỏi ta?"
Vẻ mặt của Mộc Thanh càng thêm phức tạp, ta cười lạnh lại cảm giác bi thống: "Tại sao ngay cả huynh cũng muốn lợi dụng ta?"
"Thẩm cô nương, không phải ta lợi dụng cô. . . . . ." Mộc Thanh gấp giọng: "Sư phụ sẽ không dừng tay như vậy, cô ở lại bên cạnh hắn sớm muộn sẽ gặp nguy hiểm."
"Lần này ta bị hãm hại, huynh cũng có phần."
Mộc Thanh giật mình nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Thẩm cô nương, ta chỉ không muốn nhìn thấy cô cùng người của ma giáo dây dưa. Sư phụ đã đồng ý với ta, chuyện này nếu như thành công, sẽ bỏ qua cho cô. . . . . ."
Ta lập tức cắt đứt lời hắn: "Đủ rồi, Mộc Thanh, ý tốt của huynh, lòng ta nhận. Nhưng chuyện ăn trộm trước đó, thà rằng huynh trực tiếp một chút." Ta tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, nếu không quả quyết một chút, tiền đồ tốt đẹp của hắn sẽ bị ta cản trở rồi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cái gì cũng đã quá muộn, chúng ta. . . . . . Hết duyên từ đây."
"Thẩm cô nương!"
Ta khoát tay, cả người mệt mỏi rất: "Tìm cô nương chung chí hướng với ngươi đi, nhưng. . . . . . Đừng áp đặt suy nghĩ của mình vào nàng."
Vừa bắt đầu hắn không thiếu ta cái gì, có một số việc hắn đối với ta xác thực rất tốt, nếu như cứ tiếp tục như vậy, có thể có một ngày ta thật sự sẽ cảm động ở cùng một chỗ với hắn. Nhưng từ từ phần tình cảm này cũng thay đổi chất rồi, lòng riêng của hắn dần dần chiếm cứ thượng phong, thậm chí đến cuối cùng, còn không tiếc lợi dụng ta để trừ đi Thủy Hành Ca.
Hắn như vậy, đã không còn là Mộc Thanh lúc ban đầu.
Tâm tình có chút nặng nề trở lại xe ngựa, Đường Bảo Điền vẫn còn trừng ta...ta hờ hững không nhìn, lên xe ngựa, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thủy Hành Ca, chống cằm thở dài nói: " Thủy Hành Ca."
"Hả?"
"Thiếu niên của ta không còn nữa."
". . . . . . Cô. . . . . . Rất khổ sở ư?"
Ta nghĩ, mấy tháng này giải quyết hết chuyện lộn xộn lung tung, Thủy Hành Ca cũng không cần ta theo hắn đi tìm ân nhân cô nương, vậy ta cũng không có lý do ở lại bên cạnh hắn. Huống chi ta rời khỏi Ngũ độc giáo lâu như vậy, nếu còn không trở về sư phụ nhất định sẽ đá ta ra khỏi sư môn. Thủy Hành Ca đi tìm tiền tài, ta trở về Ngũ độc sơn, không chung đường, nên sẽ không còn gặp lại. Tâm tình càng thêm xuống thấp, ta ôm đầu gối giọng bi thống: "Lại thêm một thiếu niên không còn nữa."
"Thu Thu, hoa đào của cô rất nhiều, nhiều vô cùng."
&&&&&
Hoa đào nhiều vô cùng nhưng không được như ý trở lại khách điếm, đi vào bên trong, không còn tình cảnh huyên ngày đó, có vẻ hơi vắng lạnh. Đại hội võ lâm kết thúc, mọi người cũng đều trở về môn phái của mình. Ta đi tới tiểu viện số bảy, còn chưa vào viện đã nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc, không khỏi mừng rỡ nhảy vào cửa chính, khoát tay: "Hiiiii."
Mọi người lặng yên. . . . . .
Không khí nặng nề thế này là chuyện gì xảy ra. . . . . .
Nhị sư tỷ mở miệng trước, nháy mắt: "Thu Thu, không phải muội đã cùng Thủy Hành Ca bỏ trốn sao?"
Ta: ". . . . . ."
"Đúng vậy a, không phải muội mang bầu sau đó cùng Giáo chủ Ma giáo đi Tây Vực rồi sao?"
"Không đúng, nghe có tin tức nói là Thu Thu được giáo chúng ủng hộ trở thành Thánh Cô của Ma giáo, cho nên tới Ma giáo thăng quan phát tài."
"Chậc, ta vẫn thích phiên bản đầu tiên nhất."
"Rõ ràng thoại bản Thánh Cô là hay nhất a."
Ta giận dữ: "Các ngươi đủ rồi! Đừng nói những thứ phiên bản vớ vẩn kia, sau khi các ngươi nghe thấy sao không đến tìm ta...tình nghĩa của ta và các ngươi đến đây là kết thúc đi!"
Đại sư huynh cười ha ha, bật lên trước vỗ vỗ vai của ta, ôm cổ: "Thu Thu, ta biết ngay ngươi không bỏ được chúng ta, chúng ta cũng không bỏ được ngươi."
Bị sư huynh chụp, mặc dù bị vỗ muốn thổ huyết nhưng ít nhất còn có người thật lòng muốn giữ lại ta, Đại sư huynh và tiểu sư muội quả nhiên là bằng hữu mà trời đất tạo nên.
Ngoài hành lang có hai người lặng lẽ đi tới, ta ngẩng đầu nhìn lại, lập tức vui mừng: "Sư phụ, sư nương."
Năm đó trên võ lâm sư nương nổi danh là mỹ nhân, vô tình gặp được sư phụ anh tuấn tiêu sái, hai người vừa thấy đã yêu, muốn định chung thân, nhưng nhà mẹ đẻ của sư nương phản đối, sau đó hai người bỏ trốn, chọc giận người nhà mẹ đẻ, phái người đuổi giết. Thời điểm đang chạy trốn, sư nương bị thương, không thể sinh dưỡng.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao sư phụ sư nương không có con, cũng có lẽ vì như thế, nên họ đối với những đồ đệ như chúng ta vô cùng tốt, lúc chúng ta luyện tập mặc dù nghiêm khắc nhưng mọi sinh hoạt lại rất chăm sóc.
Sư nương so với mẹ ruột của ta càng giống mẹ ruột hơn. . . . . . Ta đọc được một phần khẩu quyết, người sẽ yên lặng khen ngợi.
Sư nương thấy ta, lắc đầu chậc chậc: "Thu Thu, ngươi đi theo Thủy Giáo chủ quả nhiên là ăn hương uống lạt, đều mượt mà thành cái dạng gì rồi."
Ta thu hồi lại câu nói kia. . . . . . Ta nhìn Sư phụ hòa ái dễ gần, hy vọng có thể từ nơi đó tìm được một câu an ủi, ta đã trải qua truyền kỳ "Đối kháng cả võ lâm cuối cùng cũng hóa nguy thành an trở mình hát xướng", ít ra cũng phải có chút khích lệ đi.
Sư phụ nghiêm nghị: "Sau khi trở về, Kỳ Đỉa sẽ do ngươi chăm sóc một năm."
". . . . . ." Ta dừng một chút: "Chúng ta lúc nào thì trở về?"
"Ngày mai."
"Nhanh như vậy!" Ta bật thốt lên, thấy bọn họ ý vị sâu xa nhìn ta, mặt ta cũng nóng lên: "Chỉ là ta còn chưa ăn hết thức ăn ngon ở nơi này."
Nhị sư tỷ hé miệng cười cười: "Thật sự?"
Ta tức giận nói: "Thật! Ta tới khách điếm lấy hành lý rồi sẽ trở lại."
Dứt lời, xoay người đi ra bên ngoài, một đường vừa đi nghĩ nói lời từ biết với Thủy Hành Ca thế nào.
Giang hồ nữ hiệp: hôm nay từ biệt, có duyên hẹn gặp lại.
Hoàng hoa đại khuê nữ: hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào gặp lại, công tử bảo trọng.
Vô luận là phiên bản nào, cũng không đoán được phản ứng của Thủy Hành Ca. Ta gãi gãi đầu, rời khỏi khách điếm, xe ngựa kia vẫn đứng ở cửa. Ta vội chạy tới, vén rèm xe lên, Thủy Hành Ca vẫn còn ở bên trong, giọng hắn nhàn nhạt: "Trở về khách điếm ăn cơm."
Hắn đang chờ ta cùng nhau ăn cơm. . . . . . Nếu ta không ra, có phải hắn vẫn sẽ đứng đây đợi ta . . . . . . Ta ngây ngẩn, bật thốt lên: "Ngày mai ta phải cùng sư phụ trở về Ngũ độc sơn."
Ánh sáng trong buồng xe ảm đạm, ánh mắt của Thủy Hành Ca có vẻ hơi sẫm: "Trở về? Không đi Tứ Xuyên?"
Ta gật đầu: "Sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ông ấy muốn ta trở về, ta không thể làm trái với sư mệnh."
Nói xong, ta buông rèm, trở về khách điếm.
Chỉ là sợ hắn. . . . . . Đến cuối cùng cũng sẽ không giữ ta lại.
Nếu hắn giữ lại, ta có thể sẽ nhịn không được mà ở lại.
Nhưng nếu hắn không giữ, sợ rằng ta sẽ khổ sở rất lâu.
Mạnh mẽ đánh cướp phòng của sư tỷ, ta nằm lỳ ở trên giường lặng yên suy nghĩ, càng lúc càng bi thống, chọn tới chọn lui, vậy mà ta lại chọn một phương thức cáo biệt đi vào ngõ cụt như vậy. . . .