Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

chương 62-2: ở kinh thành, ăn miếng trả miếng(2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit:Thảo My

Lăng Cẩn Tịch cúi đầu, nghiêng gò má nhìn nàng, trong lòng rất hâm mộ nàng có một gia đình, có nhà người lo lắng cho nàng, có nhà người đang đợi nàng. Đột nhiên, trong đầu nàng thoáng qua một tia sáng, nàng đứng lên lôi kéo tay Tô Nhược Mộng đi vào trong nhà.

"Nhược Mộng muội muội, đi, Lăng tỷ tỷ dạy ngươi một biện pháp."

Tô Nhược Mộng mặc cho nàng lôi kéo vào nhà, để cho nàng nhấn mình ngồi ở trước bàn trang điểm, kinh ngạc nhìn nàng lục tung tìm đồ, nhìn nàng không ngừng bận rộn, sau cùng lấy ra mấy bình sứ đặt trước mặt nàng.

Lăng Cẩn Tịch đặt bình sứ trong tay lên trên bàn trang điểm, đôi mắt sáng lóe ra hào quang, khóe miệng cong cong nói: "Nhược Mộng muội muội, tỷ tỷ dạy ngươi dịch dung. Sư phụ ta trước kia đã dạy ta, hiện tại ta dạy cho ngươi, ngày mai ngươi xuất cốc tốt nhất nên đổi gương mặt. Như vậy, ngươi dù đối mặt với kẻ địch, bọn họ cũng không nhận ra ngươi."

Nếu như không phải nghĩ tới người bên ngoài liếc mắt một cái là có thể nhận ra Nhược Mộng, nàng đã không nhớ rõ chuyện dịch dung. Trước kia hai người ở trong cốc sư phụ sợ nàng nhàm chán, cho nên, liền mang tất cả bản lãnh trên người đều chỉ cho nàng, ngay cả cái kỹ thuật dịch dung nàng có thể không dùng đến cũng chỉ cho nàng nốt.

Hiện tại vừa đúng lúc có thể giúp Nhược Mộng một tay, ít nhất có thể cho nàng giảm bớt cơ hội gặp mặt kẻ địch.

Tô Nhược Mộng hưng phấn nhìn nàng, mặt tràn đầy kinh ngạc nói: "Lăng tỷ tỷ còn có thể dịch dung? Lăng tỷ tỷ thật là lợi hại, nếu như Lăng tỷ tỷ lộ diện trên giang hồ, thật đúng là không biết sẽ làm say đắm bao nhiêu nam tử? Người không những rất xinh đẹp, võ công lại cao, còn biết Ngũ Hành Thuật Số, còn có thể dịch dung, thật là lợi hại. Nếu mà ta là nam tử, ta nhất định không ngươi không lấy."

Lăng Cẩn Tịch nghe nàng giống như là miệng không có cửa lại có thể nói một chuỗi lời nói không nghừng nghỉ, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được mà đỏ hồng nhàn nhạt. Nha đầu này, thật là đáng yêu lại thẳng thắn. Nếu như mình là nam tử, cũng nhất định sẽ thích người sáng sủa nhiệt tình cá tính như nàng.

Nàng quả thật giống như là một mặt trời nhỏ, không cần nhiều lời, cũng không cần làm nhiều, khuôn mặt nàng ấy tràn đầy nụ cười rực rỡ, động tác thẳng thắn, cũng đã chiếu sáng ấm áp người xung quanh nàng.

"Ngươi đừng nói những lời khoa trương, ta nào có ngươi nói tốt như vậy? Ta dạy cho ngươi dịch dung, ngươi phải nhớ kỹ yêu cầu dược thủy cùng tá trang (nước rửa lớp dịch dung)." Lăng Cẩn Tịch trách nàng một cái, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu dạy nàng yêu cầu cùng chú ý trong dịch dung.

Hai người một dạy một học, mất hơn nửa buổi tối, Tô Nhược Mộng rốt cuộc cũng có thể tự mình biến đổi thành một khuôn mặt hoàn toàn khác. Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xa lạ trong tấm gương, không khỏi âm thầm tán thưởng sức mạnh thần kỳ của dịch dung.

"Oa, Lăng tỷ tỷ, cái dịch dung này thật sự rất thần kỳ, tự ta cũng không nhận ra mình rồi."

Lăng Cẩn Tịch nhìn Tô Nhược Mộng trong gương hài lòng gật đầu một cái, cười nói: "Ngộ tính của Nhược Mộng muội muội rất cao, ta dạy như thế nào, ngươi đều hoàn toàn nắm rõ. Ngày mai ngươi phải dùng gương mặt này xuất cốc, ta bảo đảm ngươi nghênh ngang từ trước mặt bọn họ đi tới, bọn họ cũng sẽ không cản ngươi."

"Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu thật mạnh, ừ một tiếng, ngay sau đó vừa tò mò quan sát người trong gương.

Thật là lợi hại, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ điểm sơ sót nào, giống như gương mặt này chính là gương mặt nàng sinh ra.

......

"Giáo chủ, Đông Lý Phong phái người đưa tới một bức họa cho người." Đại Hộ Pháp cầm trong tay bức họa do Hắc Lang mới đưa vào, vì phòng ngừa Đông Lý Phong sẽ ở trên giấy giở trò, hắn đã cố ý kiểm tra một lần, cho nên, đối với nội dung vẽ, hắn đã biết.

Lôi Ngạo Thiên nhận lấy bức tranh, tiện tay mở ra, nhìn thấy Tô Nhược Mộng được vẽ ở bên trong giữa hai lông mày hiển lên nét hoạt bát, nhớ nhung như thủy triều tràn vào trong lòng. Xem ra Mộng nhi quả nhiên là ở trong tay Đông Lý Phong, mình vừa mới vào kinh thành, hắn đã lập tức cho người đưa tới bức họa này. Rất rõ ràng, đoạn đường tới đây, Đông Lý Phong đối với hắn hành tung rõ như lòng bàn tay.

Chỉ là, không phòng!

Chỉ cần Mộng nhi an toàn, hắn sẽ có năng lực cứu nàng ra ngoài. Hắn căn bản cũng không đặt Đông Lý Phong ở trong mắt, chỉ là, bây giờ hắn còn chưa tra ra Mộng nhi bị hắn ta giấu ở nơi nào, nếu không, hắn đã sớm chạy thẳng tới.

"Giáo chủ, Hắc Lang còn thay Đông Lý Phong nói một câu, hắn muốn thuộc hạ chuyển lời cho Giáo chủ, buổi tối mai, giờ hợi, mời Giáo chủ một mình qua phủ gặp mặt." Đại Hộ Pháp lo lắng ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thuật lại lời Hắc Lang thay Đông Lý Phong nói.

Nhìn Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn bức họa, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Giáo chủ, tối mai người phải đi đến nơi hẹn sao? Thuộc hạ cho là Đông Lý Phong nhất chắc chắn âm thầm giăng bẫy, chờ Giáo chủ nhảy xuống, cho nên, thỉnh Giáo chủ không cần một mình mạo hiểm."

"Nếu chúng ta đã biết phu nhân ở trong tay hắn, dứt khoát tối hôm nay chúng ta ẩn vào Thành Vương phủ, ta không tin, chúng ta lật Thành Vương phủ lên mà vẫn không thể tìm ra phu nhân? Tóm lại, thuộc hạ hi vọng Giáo chủ lấy đại cục làm trọng, không thể mạo hiểm đi đến nơi hẹn. Ma Giáo to lớn không thể không có Giáo chủ nắm giữ."

Cái hẹn này rõ ràng chính là một cái vỏ bọc, Đông Lý Phong lòng dạ hẹp hòi nhất định đã bày trăm nghìn vòng, đang chờ Giáo chủ đến. Hắn đã biết rõ là bẫy, còn trơ mắt nhìn Giáo chủ đi mạo hiểm. Đông Lý Phong cũng không phải hiền lành gì, hắn đối với huynh đệ của mình cũng xuống tay được, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trả thù Giáo chủ?

Lôi Ngạo Thiên từ trong bức họa rút tầm mắt về, ngước mắt nhìn về khuôn mặt lo lắng của Đại Hộ Pháp, nhàn nhạt cười một cái, nói: "Lão Đại, ngươi không cần phải lo lắng! Chỉ bằng Đông Lý Phong? Hừ, hắn vẫn không thể làm gì được ta? Nếu hắn muốn ta đơn độc đến nơi hẹn, vậy thì ta sẽ một mình đi gặp hắn, thăm dò hắn một chút."

Đương nhiên hắn ngàn vạn lần cũng không tin Đông Lý Phong sẽ tốt bụng không có mục đích mời hắn uống rượu, Đông Lý Phong là hạng người gì? Hắn còn biết rõ hơn hoàng đế cha hắn, hắn căn bản là một dã lang lòng dạ hẹp hòi, lòng dạ độc ác.

Chỉ là, nếu như không theo ý tứ hắn ta đi, nếu như không sớm một chút biết tin tức của Mộng nhi, hắn cũng không yên lòng.

Chỉ có cùng Đông Lý Phong chính diện giao phong, hắn mới có thể biết vị trí Mộng nhi. Mộng nhi là vũ khí có lợi nhất Đông Lý Phong lấy ra uy hiếp hắn, hắn nhất định sẽ không nhốt Mộng nhi ở một nơi cho người ta dễ dàng tìm được, cho nên, cho dù có biết rõ phía trước có bẫy, hắn cũng phải đi, hơn nữa còn phải hoàn toàn theo như yêu cầu Đông Lý Phong đi.

Nghe vậy, Đại Hộ Pháp nhíu chặt chân mày lại, hắn còn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: "Giáo chủ, nếu không huynh đệ chúng ta đang âm thầm đi theo người? Người đi một mình đến nơi hẹn, ta thật không yên lòng. Đông Lý Phong là người âm hiểm, bây giờ hắn căn bản đã có chuẩn bị chu toàn, chỉ chờ Giáo chủ đi đến nơi hẹn mà thôi. Ta không thể nhìn Giáo chủ như vậy đi vào Thành Vương phủ, Giáo chủ để cho chúng ta đi theo. Huynh đệ chúng ta nhất định theo sau từ xa, tuyệt không để cho người của bọn họ phát hiện."

Lôi Ngạo Thiên tiến lên vài bước, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn, lắc đầu một cái, nói: "Ý của ngươi là ta hiểu, lo lắng của ngươi ta cũng hiểu. Nhưng mà, chuyện này theo lời hắn nói làm đi, các ngươi chờ ở chỗ này. Ta nhất định sẽ mang theo Mộng nhi bình an trở về."

Bây giờ bọn họ ở vị trí bị động, cho nên, hắn chỉ có thể trước theo cước bộ của Đông Lý Phong, tùy thời cơ phản kích, đoạt lại quyền chủ động.

Kể từ khi thả Đông Lý Phong từ Tử Long Lĩnh trở về, hắn biết, phía sau sẽ không có một ngày yên ổn. Chỉ là không nghĩ đến hắn sẽ truyền ra nhiều lời đồn đãi như vậy ra ngoài, thật may, hắn cho người ta khơi mào chuyện biên thành, nếu không, chân núi Tử Long Lĩnh bây giờ vẫn còn đầy ắp người giang hồ, quân lính Đông Lý đóng giữ, còn có tử sĩ Hắc Các cùng thiết vệ núp trong bóng tối.

Từ trước đến giờ hắn không thích cùng người giao phong chính diện, có lúc khiêu khích hoặc là phá nơi ở của kẻ khác, đó cũng là đối phương làm đủ việc ác để cho hắn không vừa mắt.

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, chuyện này cứ quyết định như vậy. Ngày mai sẽ đến ngày thành thân, Tô lão phu nhân cùng cha mẹ ta bên kia, chỉ sợ cũng đã biết chuyện Mộng nhi bị bắt. Ngươi truyền tin trở về, để cho bọn họ đừng lo lắng, ta nhất định sẽ mau chóng mang Mộng nhi trở về."

Đêm trước thành thân, chú rễ cùng tân nương không trông thấy bóng dáng, chuyện này nghĩ lừa gạt cũng sợ không dối gạt được.

Lần này lên kinh, bởi vì sợ kế điệu hổ ly sơn của Đông Lý Phong, cho nên, chỉ có Đại Hộ Pháp cùng đi với hắn, những người khác đều bị hắn cho ở lại Tử Long Lĩnh, bảo đảm an toàn cho Tử Long Lĩnh.

"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay." Vẻ mặt Đại Hộ Pháp phức tạp nhìn Lôi Ngạo Thiên một cái, lo lắng loại tình cảm không tự chủ được cũng không có lời nào có thể miêu tả được.

"Đi đi." Lôi Ngạo Thiên hướng hắn phất phất tay, nhìn hắn đi tới cửa, lại kêu hắn lại: "Đợi đã nào...!"

Đại Hộ Pháp vui mừng xoay người, cho là Lôi Ngạo Thiên quyết định để cho hắn đi theo, mừng rỡ hỏi:"Giáo chủ còn có việc phân phó?"

"Truyền tin cho lão giáo chủ, để lão giáo chủ khuyên lão phu nhân không mang Đại tiểu thư lên Tử Long Lĩnh, để lão Thất hảo hảo thay Đại tiểu thư chẩn bệnh." Lôi Ngạo Thiên không yên lòng giao phó, chuyện Mộng nhi không dối gạt được, chuyện của Doãn Tâm Nhi tự nhiên cũng lừa gạt không nổi nữa.

Hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mẹ hắn sẽ đón mẹ con Doãn Tâm Nhi lên Tử Long Lĩnh. Không phải hắn đối quá khứ canh cánh trong lòng, mà là, không phải nhất định lên Tử Long Lĩnh mới có thể chăm sóc hai mẹ con các nàng, có một số việc, trong lòng hắn mơ hồ vẫn không quá yên tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio