Edit: Gà
Beta: Thảo My
Tô Nhược Mộng cười nhạt, nói: "Phật viết: không thể nói, không thể nói. Ta tin tưởng, người nam nhân tốt như Thượng Quan đại ca vậy, không phải không có hồng nhan tri tâm, mà do duyên phận chưa đến thôi. Về phần chúng ta quen biết ra sao, chỉ có thể dùng một từ để khái quát, duyên."
"Duyên? Ha ha ha!" Thượng Quan Nhàn Vân nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó vui vẻ cười.
Hắn vân du tứ hải nhiều năm, mặc dù không thể nói đã đi khắp thiên hạ, nhưng mà, hắn đã từng đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người rồi. Nhưng chưa từng gặp được nữ tử như nàng, không thể không nói, Lôi Ngạo Thiên thật sự có phúc lớn.
Tuy nhiên, trong lòng hắn khá hoang mang, xem ra Tô Nhược Mộng chỉ khoảng , tuổi thôi, vì sao tâm trí của nàng hoàn toàn không giống như nữ tử , tuổi vậy? Hình như nàng rất có nghiên cứu Phật học, càng làm hắn khiếp sợ, nàng còn biết tên hoa cúc trong viện này.
Nơi này có rất nhiều hoa tới từ những quốc gia khác, nàng là một cô nương thôn quê, lẽ ra không thể biết tên những loại hoa này.
Nhưng mà, nàng nói cũng không sai, tất cả đều do duyên. Người với người gặp nhau, quen biết, hoặc đối địch, đều vì nhân duyên.
Chẳng qua, phân chia thành lương duyên hay nghiệt duyên mà thôi.
Hôm nay, bọn họ lâu năm mới gặp lại, nâng cốc nói cười.
Tô Nhược Mộng nghe bọn họ nói, đại khái biết Thượng Quan Nhàn Vân là người như thế nào? Nhưng khiến nàng ngoài ý muốn là, bảng hiệu cửa viện này, và sân hoa cúc đều do hắn tự tay làm.
Không ngờ một nam tử cao lớn uy mãnh như vậy, vậy mà cũng có thành tựu văn học tốt như thế, còn có tâm cảnh đạm bạc, càng có một đôi tay khéo léo vô cùng.
Đêm nay, gió êm sóng lặng, không thấy người của Đông Lý Phong ra ngoài quấy rối.
Chẳng qua bọn hắn bị quấy rầy đã quen, tối nay không xuất hiện lại khiến bọn họ ngứa tay ngứa chân rồi.
Nhưng trong lòng bọn hắn đều hiểu, đây là yên tĩnh trước bão táp. Vào giờ phút này, bọn họ vừa phải phòng bị, vừa cần nghỉ ngơi dưỡng sức cho đại hội võ lâm.
Ngày ngày trôi qua, trong nháy mắt đã đến.
Đảo mắt đã đến ngày cử hành đại hội võ lâm, sáng nay, bọn người Thượng Quan Nhàn Vân và Lôi Ngạo Thiên ở trong phòng mật đàm một canh giờ, lúc này mới cùng nhau đi Thánh Phật Tự trên núi.
Xe ngựa chỉ có thể tới chân núi thánh Phật, mà trong lúc này, bậc thang thông lên Thiếu Lâm tự, đầy ắp người, đoàn người hầu như phải nối gót mà đi.
Các hộ pháp bảo hộ ở bên cạnh bọn họ thật chặt, đôi mắt sáng loáng đánh giá xung quanh, không để cho bất kỳ ai nhân cơ giở trò mờ ám, cũng đang tìm kiếm nhóm Ninh Ngạo Tuyết trong đám người.
Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên sóng vai bước lên bậc thang trải đá xanh này, đi đến cửa lớn của Thánh Phật Tự.
Càng đến gần đỉnh núi, trong núi tràn ngập hương khói, nghĩ đến này Thánh Phật Tự không hổ là ngôi chùa xếp thứ hai trong bài danh của triều Đông Lý, trước không nói bình dân bách tính rối rít đến ngồi thần điện này, chỉ cần đề cập đến võ công Thiếu Lâm bác đại tinh thâm, cũng khiến người trên giang hồ muốn đến đây rồi.
Đi bộ vài khắc, mọi người mới đến cửa lớn của Thánh Phật Tự, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn thánh sơn phật tháp này cao vút trong làn mây, không biết đỉnh núi này tiếp xúc với đường chân trời hay ngọn tháp này vốn cao lớn, điều này khiến Lạc Băng Vũ lần đầu tiên bước vào Thiếu Lâm Tự có chút sững sờ.
"Băng Vũ, đi thôi!" Tô Nhược Mộng nhẹ giọng nhắc nhở.
Lạc Băng Vũ thu hồi tầm mắt, gật đầu, cẩn thận theo sát nàng vào viện, hai mắt lập tức bị tình cảnh đỉnh cao ba trường của viện, đầy ắp người làm cho kinh sợ.
Lạc Băng Vũ cũng mới chỉ xông pha giang hồ, hoàn toàn chưa được lĩnh giáo võ học Thiếu Lâm Tự, càng chưa được tham gia đại hội võ lâm, đồ sộ như vậy, lại thấy các môn các phái các loại cờ, nàng sững sờ cũng là điều bình thường.
Ở hiện đại Tô Nhược Mộng đã thấy ngôi sao biểu diễn, thấy đại hội Olympic, nhìn thấy lễ duyệt binh trong ngày quốc khánh, nên rất bình tĩnh trước hoàn cảnh này. Thấy trong viện xây dựng một lôi đài thảm đỏ, trước mắt có bày một hàng bàn gỗ nhỏ và ghế bát tiên, biển người tấp nập thật không thú vị.
Hương khói lượn lờ bên trong cái đỉnh cao ba trượng, cả đại viện đều đầy ắp hương, nhưng lại không hề gay mũi. Nhưng đến khi nhìn thấy lôi đài kia, trong lòng Tô Nhược Mộng bỗng nảy sinh cảm giác không thoải mái.
Phật Môn trọng địa vốn là nơi thanh tĩnh, thật không biết vì sao phải chọn chỗ này để cử hành đại hội võ lâm?
Chẳng lẽ không sợ quấy rầy chúng Phật sao?
Mọi người thấy Lôi Ngạo Thiên và Thượng Quan Nhàn Vân đi cùng nhau, nhìn thấy Tô Nhược Mộng bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, nên hoặc đứng lên, hoặc giật mình, hoặc ngoài ý muốn, hoặc là......
Vẻ mặt Tô Nhược Mộng thản nhiên theo sát Lôi Ngạo Thiên, đối mặt với ánh mắt quan sát phức tạp của mọi người, nàng lạnh nhạt, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ. Còn Lôi Ngạo Thiên nâng khóe môi, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, nhìn khi thấy ánh mắt mọi người nhìn Tô Nhược Mộng, trong lòng vừa hài lòng, vừa không vui.
"Mọi người khách khí, không cần hoan nghênh chúng ta long trọng vậy, mọi người mời ngồi, mời ngồi." Đám người đi đến một nửa thì Lôi Ngạo Thiên đột nhiên vươn tay, cười phất tay với bọn họ, giống như hắn là một đại tướng quân đến trễ, thân thiết an ủi quần chúng nghênh tiếp.
Tô Nhược Mộng vẫn cười nhạt, bản thân cảm giác tốt đẹp là vì cùng Lôi Ngạo Thiên đồng cam cộng khổ.
Trên mặt Thượng Quan Nhàn Vân không lộ vẻ gì, bình tĩnh, nhưng cuối cùng, hắn vẫn cho người ta cảm giác lạnh nhạt và dữ tợn, thân hình cao lớn này kết hợp với gương mặt sẹo kia, khiến không ít người khiếp sợ trong lòng.
Sau khi Lôi Ngạo Thiên thả tay xuống, các hộ pháp đều phất tay theo hắn, thăm hỏi.
Bọn họ cũng không sợ bị người mắng cáo mượn oai hùm.
Đi tới lôi đài phía trước, một vị lão hòa thượng lông mi và tóc trắng đã sớm đứng ở đó, hai mắt bình thản nhìn về phía mọi người. Tay phải nắm chặt pháp trượng, tay trái giơ lên, hắng giọng nói với bọn họ: "Nam Mô A Di Đà Phật. Lôi thí chủ, Thượng Quan thí chủ, đã lâu không gặp!"