Edit: Thảo My
Mọi người cúi đầu xuống mặt đất không nhúc nhích, nội tâm đều sinh ra một cỗ nồng đậm lo lắng, nhưng tất cả mọi người không biết nguyên nhân Hoàng đế tức giận, làm người trên quan trường như bọn họ, tự nhiên sẽ không ngu vào lúc này va vào họng súng, mấy người đều lẳng lặng quỳ trên mặt đất chờ đợi hoàng đế lên tiếng.
"Quyền vương, ngươi có biết ngươi làm sai cái gì không?" Hoàng đế nghiêm khắc nhìn về phía Quyền Vương trong đại điện, lạnh giọng hỏi.
Trong lòng Quyền Vương cả kinh, mới vừa thấy Hoàng đế hất nước trà vào trước mặt hắn, trong lòng hắn đã buồn bực. Nhưng lại nghĩ tới mình mới vừa đánh thắng trận trở lại, rõ ràng mấy ngày nay Hoàng đế còn luôn khích lệ hắn, thế nào đột nhiên làm khó dễ hắn chứ?
Hắn thật là có chút mông lung không ý thức được.
"Phụ hoàng, nhi thần ngu muội, không biết đã làm sai điều gì? Xin phụ hoàng minh huấn." Quyền Vương ngẩng đầu lên, cung kính trả lời.
"Hừ!" Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Tối hôm qua sau khi đám người Tô Nhược Mộng rời đi, hắn không ngủ, mang người đang trực trong hoàng cung, phạt thì phạt, giết giết, mắng mắng, những thứ này vẫn không thể khiến hắn hết giận. Nhớ lại nhi tử này dấu diếm thân thế của Doãn Tâm Nhi, cưới nghĩa nữ Ma Giáo, hắn không khỏi tức giận đập đồ, tất cả lửa giận chưa phát tiết hết, tất cả đều bộc phát vào giờ khắc này.
Tối hôm qua cái mặt già này của hắn đều vứt sạch, làm nhất quốc chi quân, lại bị người uy hiếp, suy nghĩ đã cảm thấy uất ức. Chuyện này giống như một cái xương cá, mắc kẹt ở trong cổ họng hắn, thời khắc khó chịu.
Xác thực, chuyện này vô luận xảy ra trên người hoàng đế nào, đều là một chuyện nhục nhã cực lớn. Hoàng cung của mình bị người khác tự do ra vào, mà người của mình lại hoàn toàn không biết. Thật may là người ta không phải thích khách, nếu không, vào giờ phút này, hắn còn có thể ngồi ở chỗ này nổi giận sao?
Một Thành vương, một Quyền vương, đều là không có tiền đồ, không khiến người ta bớt tức giận.
Ngực lão hoàng đế kịch liệt phập phồng, hai mắt nhắm lại, nỗ lực giữ vững tâm tình của mình.
Qua hồi lâu, hắn mở mắt, nhìn những người quỳ dưới đất, nói: "Các ngươi đều đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng." Mọi người lo sợ nhưng vẫn đứng lên, âm thầm thật nhanh trao đổi ánh mắt, hỏi thăm lẫn nhau, nhìn có ai biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?
"Lý công công, đưa cái này cho bọn họ xem." Hoàng đế chỉ vào hiệp nghị trên bàn, nhàn nhạt phân phó, trên mặt đã không còn tức giận mới vừa, khiến người phía dưới càng thêm thấp thỏm.
Mấy người lập tức đứng đầu dò xét nhìn hiệp nghị trong tay Quyền vương, bọn họ càng xem càng kinh hãi, trên đại điện yên tĩnh rõ ràng vang lên tiếng bọn họ hút khí. Khi bọn hắn thấy rõ phía dưới hiệp nghị còn có chữ ký của Tô Nhược Mộng, bọn họ hoảng sợ quỳ xuống lần nữa.
"Hoàng thượng, chuyện này vạn lần không được."
"Hoàng thượng, xin nghĩ lại! Nếu để cho người đời biết chúng ta lại sợ một Ma Giáo nho nhỏ, con dân thiên hạ, các nước chung quanh sẽ xem chúng ta như thế nào?" Nguyên lão khai quốc ( Lưu Lượng) nhắm thẳng vào trọng điểm, hắn chính là mạo hiểm nếu bị Hoàng đế trách cứ, cũng muốn bảo vệ thể diện Đông Lý triều.
"Phụ hoàng, Tô Nhược Mộng này khinh người quá đáng, nhi thần xin chỉ mang binh đi thu phục Tử Long Lĩnh." Quyền vương hai mắt âm trầm, ánh mắt nghiêm nghị phun ra nói.
"Phụ hoàng, nhi thần lại cảm thấy đây là một biện pháp tốt. Từ nội dung hiệp nghị, Ma Giáo cũng không có lòng tạo phản, hành động lần này của bọn họ đơn giản chính là muốn cầu được cuộc sống yên tĩnh. Tử Long Lĩnh là long mạch hoàng thất của chúng ta, nếu như chúng ta hạ chỉ bảo vệ nó, cũng không khiến người khác có lý do coi thường chúng ta."
Thái tử ( Đông Lý Dực) ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, khách quan nói ra ý nghĩ của hắn.
Thật ra thì, trong lòng hắn biết rõ, Hoàng đế đưa cái hiệp nghị này cho bọn hắn nhìn, thật ra chính là đã có quyết định. Hắn làm như vậy, chỉ là muốn lấy được tán thành của bọn họ mà thôi. Hơn nữa, hắn thật sự cảm thấy không có gì không ổn, bọn họ chỉ công khai nội dung thánh chỉ, cũng sẽ không tuyên cáo nội dung trong hiệp nghị cho thế nhân.
Hơn nữa, lấy lực lượng hiện tại của Ma Giáo, chỉ cần một Tô Nhược Mộng, trăm vạn đại binh của bọn họ đều không thể chống đỡ. Nếu người ta không có ý định mưu triều soán vị, cần gì phải kích thích người ta động ý định này? Nếu như Ma Giáo thật sự có phần tâm tư này, bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt ngồi chờ thành dân mất nước thôi.
Hiện tại có phần hiệp nghị này, nói cho cùng được lợi cuối cùng vẫn là Đông Lý triều bọn hắn. Nói không chừng về sau, trải qua hữu nghị tương giao, bọn họ còn có thể thu lòng chúng đồ Ma Giáo, để cho bọn họ quy thuận triều đình, nói như vậy, Đông Lý triều muốn thâu tóm các nước chung quanh cũng không thành vấn đề.
"Hả? Hoàng nhi có suy nghĩ như thế nào về chuyện này?" Trên mặt Hoàng đế lộ thoáng qua cười nhạt, để thái tử nói tiếp.
"Dạ, phụ hoàng." Thái tử lĩnh chỉ, không quan sát vẻ mặt mọi người, mà là thẳng tắp nhìn về phía Hoàng đế, hắng giọng mà nói: "Một, chúng ta không cần lại phòng Ma Giáo tạo phản; hai, chúng ta không lo lắng long mạch bị hủy; ba, tiết kiệm được quân lương và binh lực; bốn, dân chúng không cần chịu nỗi khổ chiến tranh; năm, có lợi cho tương lai chúng ta thu phục Ma Giáo, biến thành của mình, quốc thổ của Đông Lý triều cũng có thể mở rộng vô hạn."
Theo tiếng nói thái tử vừa ngừng, trong đại điện đã khôi phục lại yên tĩnh.
"Hoàng thượng, thần tán thành, thần cho là thái tử nói rất đúng, đây là chuyện rất hiếm có. Như ngày khác biến Ma Giáo thành của mình, Đông Lý triều oai phong lẫm liệt, trở thành các nước đứng đầu đúng là dễ như chơi." Nam Cung Trọng Khiêm vẫn giữ yên lặng, giờ khắc này cũng không giam ngôn, hai đầu gối quỳ xuống đất, lớn tiếng tán thành.
Hắn mới vừa một mực trong lòng tính toán, Tô Nhược Mộng là ai? Đây chính là nữ nhi của hắn, mắt thấy nữ nhi của mình uy phong như thế, trong lòng hắn đã sớm thầm sảng khoái không dứt. Mặc dù không thể để cho Hoàng đế biết quan hệ của hắn và Tô Nhược Mộng, nhưng mà hắn cũng sẽ không phá hủy đài của nữ nhi mình.
Trọng điểm là, hắn nghe ý tứ thái tử, kết hợp với vẻ mặt hoàng đế hắn mới vừa quan sát. Trong lòng hắn từ lâu hiểu, thái tử đã suy đoán ra ý tứ chân chính của hoàng đế. Nếu như mình không đồng ý, chỉ sợ sẽ chọc cho Hoàng đế mất hứng, đã như thế, hắn cớ sao mà không làm?
Nếu như tương lai chính mình ra mặt, để Ma Giáo quy thuận triều đình, vậy hắn đã lập một công lớn. Không chỉ có thể hòa hoãn quan hệ phụ nữ, còn có thể lập công.
Có một nữ nhi lợi hại như vậy, hắn còn có thể sợ người khác vạch tội hắn sao?
Ha ha! Nam Cung Trọng Khiêm càng nghĩ, trong lòng lại càng vui vẻ, hoàn toàn quên mất hắn còn có một nữ nhi đang trong tay Tô Nhược Mộng.
"Hoàng thượng, thần tán thành."
"Hoàng thượng, thần cũng tán thành."
"Phụ hoàng, nhi thần tán thành."
Trong khoảng thời gian ngắn, trừ Quyền vương và Lưu Lượng ra, tất cả mọi người quỳ xuống đất cao giọng tán thành.
Quyền vương là người muốn làm vua nhất, ở trong cũng tính toán chờ bọn họ một lúc, hắn mặc dù không cam lòng mất đi cơ hội lập công lần nữa, nhưng hắn cũng biết rõ chuyện này sợ rằng Hoàng đế đã sớm quyết định. Căn bản cũng không phải vài ba lời của bọn họ mà có thể thay đổi.
Nhưng mà, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn một chút tiếng gió cũng không nhận được?
"Phụ hoàng, nhi thần tán thành." Quyền vương theo mọi người quỳ xuống.
Lưu Lượng thấy Quyền vương cũng đồng ý, cũng quỳ theo xuống, âm thanh buồn bực tán thành. Hắn vẫn khăng khăng giữ ý kiến, lại vì suy nghĩ cho mặt mũi Đông Lý triều, giờ phút này, ở trong mắt hoàng đế, chỉ sợ cũng sẽ biến được không suy nghĩ cho toàn cục.
Một đôi mắt mang theo sáng loáng nhàn nhạt mà nhìn lướt qua mọi người quỳ trên đại điện, Hoàng đế hài lòng gật đầu, không che giấu được vẻ mặt vui sướng bởi vì bọn họ đều đồng ý.
"Tốt! Nếu các khanh đều một lòng ái quốc thương dân, vậy trẫm quyết định ký phần hiệp nghị này." Hoàng đế vui vẻ, nói: "Các ngươi đều lui ra đi, Quyền vương lưu lại."
"Thần tuân chỉ, thần cáo lui. Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"
Mọi người lần lượt rời đi, trong đại điện đã khôi phục lại yên tĩnh.
Trong lòng Quyền vương có chút thấp thỏm, nghe được Hoàng đế muốn lưu một mình hắn lại, đã biết kế tiếp có thể phải chịu dạy dỗ. Chỉ là, hắn cho đến bây giờ không hiểu, Hoàng đế rốt cuộc tức giận cái gì với hắn?
"Quyền nhi, ngươi có biết tội của ngươi không?" Hoàng đế nhìn Quyền vương lặng yên không lên tiếng, có chút kiềm chế không được, không nhịn được quát lạnh một tiếng.
Quyền vương vội vàng quỳ xuống, cúi thấp đầu, lông mày anh tuấn nhíu lại thật cao, nhỏ giọng lên tiếng: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần không biết đã phạm tội gì?"
"Ngươi không biết đã phạm tội gì? Lá gan ngươi cũng quá lớn chứ? Cư nhiên gạt thân phận của Doãn Tâm Nhi nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc là có lòng giấu giếm, hay là lòng có kế hoạch gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Là muốn âm thầm cấu kết với Ma Giáo sao?"
Lão hoàng đế thấy dáng vẻ cái gì cũng không biết của hắn, lửa giận trong lòng càng lớn, tức giận cầm lên nghiên mực trên bàn thẳng tắp ném đến trên đầu Quyền vương.
Phịch một tiếng, cái trán Quyền vương bị nện một cái, máu tươi trong nháy mắt chảy xuống.
Cung nữ, thái giám trong đại điện đều không dám thở mạnh, rối rít cúi thấp đầu xuống, cắn môi, sợ mình sẽ bởi vì lên tiếng kinh hô mà bỏ mạng.
Trong lòng không khỏi hoảng hốt, Đông Lý Quyền không để ý tới trên trán máu từng giọt nhỏ xuống trên sàn ngọc thạch, vội vàng ổn định thân thể kinh hoảng, dùng sức hướng chủ vị Hoàng đế, dập đầu nhận lầm: "Phụ hoàng xin bớt giận! Nhi thần biết sai rồi. Ban đầu nhi thần bị mỹ mạo của nàng mê hoặc, chỉ sợ phụ hoàng không đồng ý hôn sự của nàng và ta, liền tìm người ngụy tạo thân phận cho nàng. Nhi thần thật sự không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo, mong phụ hoàng tra rõ."
Trong lòng Đông Lý Quyền nghi ngờ, không biết Hoàng đế tại sao đột nhiên biết chuyện Doãn Tâm Nhi đến từ Ma Giáo? Con ngươi khẽ chuyển, linh quang trên trán hiện ra, hắn lập tức hiểu. Đây tất cả kể cả phần hiệp nghị kia đều là Tô Nhược Mộng giở trò quỷ.
Chỉ là, Tô Nhược Mộng đang ở Tử Long lĩnh, nàng thế nào đưa tin tức và hiệp nghị vào hoàng cung?
Chẳng lẽ, tình báo của Doãn Tâm Nhi là giả? Tô Nhược Mộng đã sớm đến Kinh Thành, cũng đã gặp qua Hoàng đế?
Hoàng đế cũng không vì nguyên nhân Đông Lý Quyền giải thích lên tiếng tha thứ cho hắn, mà là cứ như vậy lạnh lùng liếc nhìn hắn, nhìn trên trán hắn không ngừng ứa máu ra ngoài, nhìn máu tươi trên nền Ngọc Thạch, nhìn mặt của Đông Lý Quyền.
Một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng thở dài một cái, nói: "Ngươi tự mình đi đón mẹ con Doãn Tâm Nhi trở về vương phủ, trước mắt chúng ta không thể chọc giận Tô Nhược Mộng. Ngươi cũng đừng như thiêu thân âm thầm trêu ghẹo ở bên ngoài, ngươi không phải là đối thủ của nàng."
"Dạ! Nhi thần tuân chỉ." Đông Lý Quyền cung kính dập đầu, nhưng không đứng lên.
"Sau khi đón Doãn Tâm Nhi trở về, trên danh nghĩa là Quyền vương phi, nhưng danh hào của nàng không nhập gia phả. Ngươi không cần quá để ý nhi nữ tình trường, chuẩn bị cho nàng cái viện, để nàng tự sinh tự diệt đi." Trong mắt Hoàng đế không tha cho một hạt cát nhỏ, hắn không thể nào để một nghĩa nữ của Ma Giáo làm nhi tức thực của hắn.
Nếu ngoài mặt cấp cho Tô Nhược Mộng mặt mũi, bí mật này, hắn chỉ cần không ngược đãi mẹ con Doãn Tâm Nhi là đủ.
"Dạ! Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo."
Hoàng đế một tay chống đầu, phất phất tay với Đông Lý Quyền, nói: "Đi xuống làm đi."
"Dạ! Nhi thần cáo lui."
Xoay người, nhanh chóng rời đi, bộ mặt đầy máu của Đông Lý Quyền có vẻ rất dọa người, nhất là cặp mắt phun lửa của hắn, đều muốn thiêu hủy cả hoàng cung. Hắn mím chặt lãnh môi, hai tay ẩn ở trong tay áo siết thật chặt.
Tô Nhược Mộng, ngươi lại dám đâm sau lưng ta?
Hừ! Ngươi cho rằng, ngươi làm như vậy có thể ngăn được bước tiến của ta sao?
Ta muốn, ta đều phải lấy được!
Phụ hoàng, ngươi làm ta quá là thất vọng.
Từ nhỏ đến lớn, ngươi bởi vì mẫu phi ta chỉ là cung nữ, đã không coi trọng ta. Hôm nay, ta đây mới vừa vì ngươi đánh thắng trận trở lại, ngươi lại đánh chửi ta như vậy. Ngươi thật là phụ hoàng tốt của ta.
Ta sẽ khiến ngươi hối hận, ta muốn giải oan, báo thù cho mẫu phi ta. Dựa vào cái gì người khác sinh hoàng tử thăng Tần cấp, mà mẫu phi ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con ruột của mình bị người khác ôm đi nuôi dưỡng, cuối cùng còn rơi xuống hồ cá uất ức mà chết.
Ta không phục! Ta nhất định chính danh cho mẫu phi đã chết của ta, ta muốn để cho nàng làm Hoàng thái hậu.
Hừ! Ai cũng đừng vọng tưởng ngăn cản bước chân của ta, dù là phụ hoàng ngươi, cũng không được!
Đông Lý Quyền không để ý ánh mắt khác thường của mọi người, không để ý lời nói bậy bạ nhảm nhí, một đường eo thẳng tắp, ngẩng đầu sải bước đi ra hoàng cung. Thù hận lâu nay vẫn đặt ở đáy lòng hắn, giờ khắc này được phóng thích, rốt cuộc dấy lên lửa hận hừng hực.
【 Khách sạn Cát Tường 】
Tô Nhược Mộng lật xem thánh chỉ màu vàng sáng và hiệp nghị đã đóng ngọc tỷ, sau khi kiểm tra nội dung, khóe miệng bật ra nụ cười nhạt.
Rất tốt, bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.
"Tâm Nương, thu những này lại, nhất định phải giữ gìn kỹ, không để người có lòng đoạt đi." Tô Nhược Mộng đẩy thánh chỉ và hiệp nghị trên mặt bàn ra, ngón tay gõ mặt bàn, cúi thấp đầu không biết nàng đang suy nghĩ gì?
Tâm Nương nhanh chóng thu thánh chỉ và hiệp nghị về, nhìn Tô Nhược Mộng, nghi ngờ hỏi: "Chủ tử, vì sao phải ký phần hiệp nghị này? Thuộc hạ cảm thấy lấy thực lực của chủ tử, căn bản là không cần lo lắng những người lòng muông dạ thú kia."
Tâm Nương nghĩ, trực tiếp giết Hoàng đế, lấy giang sơn không phải là chuyện gì cũng không có sao?
"Khó lòng phòng bị, chúng ta không thể nào thời thời khắc khắc đều ở Tử Long Lĩnh. Có đạo thánh chỉ và hiệp nghị này, người khác cũng không dám đánh chủ ý lên Tử Long Lĩnh. Mà dân chúng trên Tử Long Lĩnh, giáo đồ Ma Giáo cũng có thể trải qua cuộc sông yên bình an ổn."
Tô Nhược Mộng nhẹ giọng giải thích.
"Vậy trực tiếp chiếm giang sơn, lập tân triều, không thể sao? Thuộc hạ cũng cảm thấy chủ tử tội gì hạ tư thái đi gặp mặt lão Hoàng đế kia." Bạch Thiển cũng không nhịn được nói ra ý tứ của bản thân.
Cái lão hoàng đế đó vừa nhìn thì không phải là vật gì tốt, một chút bản lãnh cũng không có, còn bày ra bài to lớn. Dáng vẻ kiêu ngạo, khẩu khí kia, hắn thật sự cho là, các nàng sợ hắn sao?
"Ha ha! Tâm tình của các ngươi ta hiểu, nhưng mà, đánh giặc không phải ta không muốn nghĩ đến, làm vương làm hầu càng không phải là lý tưởng ta và Nhị Lôi Tử. Ta và Nhị Lôi Tử chỉ hy vọng bảo vệ bình yên của Tử Long Lĩnh, sau khi xử lý hết chuyện ở Phượng tộc, chúng ta ở chỗ đó trải qua cuộc sống yên tĩnh."
Tô Nhược Mộng nhìn họ, thản nhiên nói ra lý tưởng trong cuộc sống của nàng và Lôi Ngạo Thiên.
Nguyện vọng của các nàng không lớn, chính là bảo vệ Tử Long Lĩnh, người một nhà trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm. Chỉ là thân ở giang hồ, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, hiện tại nàng tìm Hoàng đế muốn đạo thánh chỉ và hiệp nghị này, cũng chính là vì yên bình của Tử Long Lĩnh.
"Tâm Nương, lão Nhị trở về chưa?"
"Làm sao ta biết hắn?" Trên mặt Tâm Nương hiện lên xấu hổ, không trả lời mà hỏi lại.
Tô Nhược Mộng nhìn trên mặt nàng lơ đãng lộ ra thẹn thùng, không nhịn được khẽ cười chế nhạo: "Làm sao ngươi có thể không biết? Những ngày qua các ngươi không phải thân nhau sao? Thật là đáng thương cho ta và Bạch Thiển, ngây người làm bóng đèn lớn nhiều ngày như vậy."
Tâm Nương, lại còn muốn gạt họ, đoạn đường này nàng và Nhị hộ pháp rõ ràng tia lửa bắn ra bốn phía, vẫn cứ một mực bộ dạng không có chuyện gì.
Thật đúng là.
Tâm Nương sợ mình và Nhị hộ pháp sẽ làm Tô Nhược Mộng thấy cảnh sinh tình, cho nên, hai người rất ít ở trước mặt nàng tình yêu lưu chuyển. Chỉ là không nghĩ đến, tất cả vẫn không thể nào tránh được ánh mắt của nàng.
Nàng cũng không nghĩ tới, chung đụng mới phát hiện Nhị hộ pháp là một nam nhân rất tốt. Hắn có trách nhiệm, có tài năng, mặc dù thỉnh thoảng phạm sai lầm, nhưng lại tuyệt không ảnh hưởng điểm tốt của hắn. Ngược lại để cho nàng cảm thấy, ở chung một chỗ với nam nhân như vậy, cảm giác ưu thích nhiều hơn, sung sướng tràn đầy.
Khẽ cau mày, Tâm Nương nhìn Tô Nhược Mộng, thấp giọng nói: "Chủ tử, ta không phải cố ý. Ta chỉ là sợ..."
"Không cần sợ! Ta không sao, ta tin tưởng, Nhị Lôi Tử nhất định rất nhanh sẽ trở lại tìm ta. Ngươi và Nhị hộ pháp tương sinh tình ý, ta đương nhiên sẽ vui vẻ cho các ngươi, về sau không cần cố kỵ tâm tình của ta như vậy. Có thể nhìn thấy mọi người quan tâm ta và Nhị Lôi Tử lấy được hạnh phúc, đây cũng là một niềm hạnh phúc của ta."
Tô Nhược Mộng cầm tay Tâm Nương, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Chủ tử, nếu như có Phó Linh Tử thì tốt rồi, ngươi không phải nói hắn có thể bói tương lai sao? Nếu như hắn ở đây, chúng ta để hắn bói xem Lôi Giáo chủ ở nơi nào? Như vậy chúng ta tìm ra dễ dàng hơn nhiều."
Nghe Tô Nhược Mộng nói đến Lôi Ngạo Thiên, điều này cũng làm cho Tâm Nương nhớ lại, từng nghe nàng đề cập tới Phó Linh Tử.
"Phó Linh Tử?" Bạch Thiển bên cạnh, kinh ngạc nhìn họ, tiếp tục hỏi: "Chủ tử, các ngươi nói Phó Linh Tử là cái người mặc vải thô quần áo sao?"
"Ngươi cũng biết hắn? Biết hắn bây giờ đang ở đâu không?" Tô Nhược Mộng gấp gáp hỏi.
Nếu như có thể tìm được Phó Linh Tử, có lẽ thật đúng là có thể để hắn bói một quẻ, lấy năng lực của hắn, hẳn là có thể bói ra Lôi Ngạo Thiên ở nơi nào. Cho dù không thể bói ra hắn ở đâu, tối thiểu cũng có thể xác định an nguy của hắn.
Mặc dù nàng rất kiên định có lòng tin Nhị Lôi Tử còn sống, nhưng mà, nội tâm của nàng vẫn sẽ lo lắng vạn nhất. Dù sao Phật Khiêu Nhai cao như thế, cả Ninh Ngạo Tuyết cũng ngã chết ở nơi đó, nàng thật sự sợ.
Bạch Thiển cúi đầu nhìn qua tay bị Tô Nhược Mộng nắm có chút đau nhức, lại ngước mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: "Chủ tử, tháng trước ta gặp qua hắn."
" tháng trước? Khi đó, Phó Linh Tử ở trong khách sạn dưới Tử Long Lĩnh, làm sao ngươi đụng phải hắn?"
"Có một lần, hắn nghe lén chúng ta nói chuyện, cho nên, hắn bị ta đâm một kiếm." Bạch Thiển cúi đầu, đối với chuyện trước kia mình làm sát thủ, cảm giác có chút tự ti.
Hơi sửng sốt, Tô Nhược Mộng phục hồi tinh thần, nhìn Bạch Thiển, hỏi: "Chính là trong ngôi miếu đổ nát sao?" Không ngờ người làm bị thương Phó Linh Tử, lại có thể là Bạch Thiển. Nói như thế, Bạch Thiển đã sớm đang âm thầm giám thị Tử Long Lĩnh, vậy nàng có thể chính là người theo dõi Hàn Nhứ hay không?
"Chủ tử, ngươi làm sao biết?"
"Chúng ta phát hiện Phó Linh Tử mất tích, phái người đi ra ngoài tìm, kết quả ở trong ngôi miếu đổ nát thấy được vết máu cùng dây cột tóc của Phó Linh Tử." Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Thiển, nói: "Bạch Thiển, ngươi đừng tự trách! Không phải lỗi của ngươi, ngươi chỉ là nghe lệnh làm việc. Chỉ là, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có phải đã từng theo dõi bà bà ta hay không? Ngươi có thể nói cho ta, chủ tử của ngươi là ai không?"
Trong lòng Tô Nhược Mộng biết tất cả Bạch Thiển làm trước kia, đều là thân bất do kỷ, đều là nghe lệnh làm việc, cho nên, nàng cũng không trách nàng.
Bạch Thiển lắc đầu một cái, xuyên thấu qua Tô Nhược Mộng nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt mê ly, làm cho người ta không thấy rõ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Qua hồi lâu, nàng hé mở môi đỏ mọng: "Ta đã từng theo dõi lão phu nhân, chỉ là, bị lão phu nhân phát hiện, sau đó, nàng vào khách sạn. Về phần, trước kia chủ tử của ta là ai? Ta thật sự không biết. Chúng ta đều là sát thủ được chủ tử ở trong bóng tối bồi dưỡng ra, chủ tử mỗi lần gặp bọn ta, đều sẽ mang mặt nạ Dạ Xoa, chúng ta ai cũng chưa từng thấy qua diện mạo thật của nàng."
Tô Nhược Mộng và Tâm Nương thật nhanh liếc nhau một cái, Tâm Nương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói cho nàng biết, nàng chưa từng ở trên giang hồ nghe nói qua người mang mặt nạ Dạ Xoa.
"Hắn là nam tử còn là nữ?" Tô Nhược Mộng tiếp tục hỏi.
"Nữ, âm thanh rất khàn khàn."
"Ngươi biết, mục đích của nàng sao?"
"Không biết! Nhưng mà, nàng chắc chắn cảm thấy rất hứng thú với Tử Long Lĩnh, nàng rất đa nghi, cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào. Lần trước, ta cứu Phó Linh Tử, nàng hình như là đã nhận ra cái gì, lại để cho tỷ muội tốt Lãnh Ngôn giám thị ta."
Bạch Thiển hồi tưởng lại, thật lòng nói tất cả chuyện mình biết cho Tô Nhược Mộng.
Quá khứ của nàng tựa như một giấc mộng, một cơn ác mộng trong bóng tối. Cuộc đời của nàng giống như lục bình trong nước, không có rễ không chỗ nương tựa, hiện tại có tộc nhân của mình, có chủ tử thật lòng đối tốt với mình. Để nàng bỗng nhiên từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, thề phải quý trọng cảm giác có nhà này, bảo vệ ‘ người nhà ’ của mình.
"Ngươi cứu Phó Linh Tử? Tại sao?" Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu nàng xướng tuồng gì? Vừa có ý đồ giết chết người, vừa cứu người. Đây rốt cuộc là vì cái gì?
"Cảm giác. Cảm giác hắn không giống như người xấu, cảm giác hắn không thể chết được." Đối với cái này, chính Bạch Thiển thật là đến nay cũng không nghĩ ra, đêm hôm đó, mình vì sao muốn cứu Phó Linh Tử thoi thóp một hơi?
Một loại cảm giác rất mãnh liệt, vẫn hấp dẫn nàng trở về ngôi miếu đổ nát cứu Phó Linh Tử.
Trước kia, nàng phụng mệnh giết người, có lẽ không nghĩ tới người khác là người tốt, hay là người xấu. Chỉ cần là chủ tử muốn nàng giết, nàng chưa từng có chuyện xuống tay lưu tình.
Phó Linh Tử là ngoài ý muốn đầu tiên trong cuộc đời nàng, mà trước mắt Tô Nhược Mộng và Tâm Nương, lại là ngoài ý muốn thứ hai trong đời của nàng. Nói là ngoài ý muốn, dùng kinh ngạc vui mừng để hình dung là thích hợp hơn.
Cong khóe miệng lên, Tô Nhược Mộng cười vỗ vỗ nàng tay, nói: "Bạch Thiển, đây chính là tấm lòng thiện lương của ngươi bị thực tế chôn dấu. Quên những đen tối kia đi, bắt đầu lại cuộc sống nhiều màu của mình."
"Thiện lương? Cuộc sống nhiều màu?" Bạch Thiển nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi ngược lại.
Nàng là một sát thủ đôi tay dính đầy máu tươi, nàng ngay cả cuộc sống của mình cũng không thể quyết định, nàng thật sự không mất đi lương tri sao? Nàng thật còn có thiện lương sao? Nàng thật còn có thể bắt đầu lại cuộc sống nhiều màu sao?
Nàng có quá nhiều thứ không xác định, nàng thật sự không có tự tin.
"Đúng! Ngươi thiện lương, đừng canh cánh trong lòng nhứng thứ trước kia nữa, đây đều không phải là lỗi của ngươi. Ngươi bây giờ chính trực nhiều màu sắc, cuộc sống mới tính bắt đầu, cho nên để xuống đi, dụng tâm đi qua ngày thứ nhất của tương lai tốt hơn."
Tô Nhược Mộng nói xong, đưa tay dắt lấy tay Tâm Nương, nói: "Mọi người chúng ta hợp thành một, đối mặt với bất kỳ khó khăn nào cũng không thể xem nhẹ bỏ qua."
"Được!"
"Được! Ta hiểu."
Tâm Nương và Bạch Thiển nhìn nhau cười một tiếng, đều gật đầu, nói được.
Cốc cốc cốc......
"Phu nhân, ta đã trở về." Ngoài cửa vang lên âm thanh của Nhị hộ pháp.
"Vào đi." Tô Nhược Mộng nhìn Nhị hộ pháp vẻ mặt vội vã từ cửa phòng đi tới, gấp giọng hỏi: "Lão Nhị, có tin tức không?"
"Lão phu nhân ở một khu nhà trong trạch viện ở phố Thành Nam, chúng ta có phải đi đón lão phu nhân trực tiếp trở về Tử Long Lĩnh?" Bọn họ bí mật ra ngoài đã năm ngày rồi, vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, còn phải nhanh chóng chạy trở về cho thỏa đáng.
"Tâm Nương, Bạch Thiển, chúng ta đều đã cất kỹ đồ sao?" Trầm ngâm một lát, Tô Nhược Mộng nhìn về phía Tâm Nương và Bạch Thiển, hỏi.
"Chủ tử, đồ đã cất xong, chúng ta tùy thời có thể rời đi."
Nghe vậy, Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ sắc trời đã dần tối, đứng lên nhìn bọn họ, nói: "Đi, chúng ta lên ngựa đi lên Thành Nam, đón lão phu nhân trực tiếp lên đường." Nàng cũng lo lắng sau khi Doãn Tâm Nhi nhận được tin tức, sẽ chó cùng rứt giậu.
Hôm nay họ và người Hoàng đế bên kia đã một tay giao thánh chỉ và hiệp nghị, một tay giao Đông Lý Phong.
Nam Cung Nhược Lâm dù sao cũng là muội muội của chủ trước, mà nàng cũng không có làm bao nhiêu chuyện xấu, đoạn đường này đầu chịu khổ cũng đủ rồi, cho nên, để Nhị hộ pháp đưa nàng trở về phủ Thừa Tướng.
Mấy người cầm bọc quần áo, ngồi lên xe ngựa chạy thẳng tới mục tiêu.
Cọt kẹt ~~
"Mẹ." Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn Tô thị ngẩn người ngồi ở trước bàn, hốc mắt nóng lên, cổ họng căng lên, sau khi nhẹ hô một tiếng mẹ, nước mắt tựa như không ngừng giống như trân châu rớt xuống.
Lúc này, Tô Nhược Mộng mới phát hiện ra mình đã sớm bất tri bất giác, sinh ra tình mẹ con chân thành với Tô thị.
Tô thị nghe âm thanh quen thuộc, chợt đứng lên nhìn phía cửa, khi nàng nhìn thấy Tô Nhược Mộng mái đầu bạc trắng đứng ở cửa, vừa rơi lệ, vừa đi tới phía nàng: "Mộng nhi, Mộng nhi của ta."
"Mẹ."
Hai mẹ con ôm thật chặt ở chung một chỗ, Tô thị nhìn vào tóc trắng, khóc không dậy nổi tiếng nói: "Mộng nhi, Mộng nhi số khổ của ta, ngươi đây là làm sao? Tóc của ngươi tại sao tất cả đều thành trắng? Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ô ô ô...... Ông trời, tại sao ngươi đối với ta Mộng nhi của ta như vậy?"
"Mẹ, ta không sao! Ta thật sự không có việc gì! Chúng ta đi thôi, Mộng nhi là tới đón mẹ về nhà." Tô Nhược Mộng vỗ vỗ lưng Tô thị, nhẹ nhàng đẩy ra nàng lưng, lôi kéo tay nàng đi ra bên ngoài.
"Các ngươi không thể đi!" Nam Cung Trọng Khiêm từ buồng trong đi ra, hắn nhìn thấy tóc trắng phơ của Tô Nhược Mộng, cũng hoảng sợ, con ngươi chợt co lại, sắc mặt âm trầm.
Hắn quá ngoài ý muốn, tuy là nghe nói chuyện này, nhưng hắn không ngờ sẽ là một đầu tóc trắng như tuyết. Trơ mắt nhìn nữ nhi xinh đẹp, hồng nhan tóc trắng, sự thật này ít nhiều vẫn làm hắn khó có thể tiếp nhận.
Hắn mặc dù không có tình cảm cha mẹ với Tô Nhược Mộng, nhưng mà, máu mủ là một sự thực kiên cố. Hắn cho dù mưu tính lấy công, đối mặt với khuê nữ của mình thất lạc nhiều năm, trong tim hắn cũng sẽ phát ra tình thương của cha nồng đậm.
Dù sao, Tô Nhược Mộng là khuê nữ của hắn cùng nữ tử hắn yêu nhất sinh ra.
Vậy mà, hiện tại, hắn nói gì cũng không để cho Tô Uyển Tâm lại rời khỏi hắn.
Tô Nhược Mộng rõ ràng cảm thấy Tô thị mới vừa run một cái, Tô Nhược Mộng kéo Tô thị ra sau lưng mình. Tâm Nương và Bạch Thiển, Nhị hộ pháp đều là vẻ mặt rét lạnh, đứng ở bên người Tô Nhược Mộng, mắt lạnh nhìn Nam Cung Trọng Khiêm bằng nửa con mắt.
"Ngươi dựa vào cái gì giữ chúng ta lại?" Khóe miệng Tô Nhược Mộng bật ra một nụ cười yếu ớt, nụ cười của nàng mang theo tư vị quỷ quái.
"Cái gì?" Nam Cung Trọng Khiêm hơi run sợ, nhìn trên mặt Tô Nhược Mộng nở rộ nụ cười như thế, hắn không biết sao lòng sinh một cỗ sợ hãi. Cảm giác cặp mắt kia của nàng có thể nhìn thấu tâm tư của mình, mình ở trong mắt của nàng giống như một tôm tép nhãi nhép.
Nam Cung Trọng Khiêm cảm thấy rất kỳ quái, hắn cả đời ở vào nơi ngươi lừa ta gạt, khéo léo trong quan trường, trừ Hoàng đế cao cao tại thượng, không ai lại có thể khiến hắn sinh lòng sợ hãi. Vậy mà, giờ phút này người cho hắn loại cảm giác này lại là nữ nhi ruột thịt của mình.
Loại cảm giác này khiến hắn rất mê hoặc, rõ ràng không nên có, nhưng hắn cũng có cảm giác thanh tỉnh mãnh liệt.
Nữ tử trước mắt này thật sự là nữ nhi của mình sao? Nữ tử có khí thế khinh người như vậy, thật sự là nữ tử Tô Uyển Tâm giấu ở bên trong tiểu sơn thôn lớn lên sao?
Chợt phục hồi tinh thần, Nam Cung Trọng Khiêm nhìn bọn họ một cái, nghĩa chánh ngôn từ nói: "Tại sao? Mộng nhi, ngươi là nữ nhi của ta. Ngươi và mẹ ngươi, đương nhiên phải sinh hoạt chung một chỗ cùng phụ thân. Một nhà ba người chúng ta đã bỏ lỡ thời gian sống chung gần mười tám năm, hôm nay có thể gặp lại, phụ thân hi vọng có thể bồi thường cho hai mẹ con các ngươi."
"Ha ha ha!" Tô Nhược Mộng ngửa đầu cười to mấy tiếng, sau khi dừng lại, ánh sáng lạnh trong hai mắt giống như băng tiễn bắn về phía Nam Cung Trọng Khiêm, cười nói: "Phụ thân? Đời này Tô Nhược Mộng ta chỉ có mẫu thân, không có cha. Khi còn bé, mẹ ta đã nói cho ta biết, cha ta trước khi ta sinh ra cũng đã qua đời."
Tô Nhược Mộng nắm tay Tô thị, chặt lại chặt, ám chỉ nàng, không cần phải gấp.
"Thừa Tướng đại nhân, cũng không phải là người bình thường, thành thật không thể tùy tiện nhận thân. Hơn nữa, nếu quả thật như Thừa Tướng đại nhân nói, chúng ta là người một nhà, vậy ngươi không phải nên nhận mẹ ta trở về phủ Thừa Tướng sao?"
"Ta..." Nam Cung Trọng Khiêm muốn giải thích, nhưng Tô Nhược Mộng căn bản cũng không cho hắn cơ hội, trực tiếp cắt dứt lời của hắn.
"A, ta thiếu chút nữa quên, buổi chiều chúng ta mới đưa đại tiểu thư phủ Thừa Tướng trở về phủ. Nơi đó sẵn có thừa tướng phu nhân, cũng có đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tam Tiểu Thư, còn có mấy công tử. Mới vừa Thừa Tướng đại nhân nói chính là không phải một nhà ba người?"
Tô Nhược Mộng nói xong, cau mày nhìn về phía Tâm Nương, hỏi.
"Chủ tử, mới vừa Thừa Tướng đại nhân nói chính là, ngươi, lão phu nhân cùng hắn, một nhà ba người."
Tô Nhược Mộng cười cười, lại nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm, sửa chữa nói: "Thừa Tướng đại nhân, chức quan này hẳn không phải là dùng tiền mua chứ? Thế nào đại nhân không chỉ có trí nhớ không tốt, cả cơ bản đếm cũng không được? Phủ Thừa Tướng phu nhân, tiểu thư, công tử coi là ở chung một chỗ, thế nào cũng không thể là một nhà ba người."
Nam Cung Trọng Khiêm bị Tô Nhược Mộng nói xong mặt già nua giống như màu sắc cầu vồng, trên dưới thay nhau chuyển động, cực kỳ đặc sắc.
"Mộng nhi, ta biết rõ, ngươi hận ta. Nhưng mà, dù nói thế nào ta cũng là cha ngươi, trên người ngươi chảy máu của ta, máu mủ luôn không sửa đổi được. Chẳng lẽ, ngươi cũng không hi vọng mẹ ngươi khi già có bạn? Cổ nhân có nói, người không phải là thánh hiền, ai có thể không sai lầm. Chẳng lẽ ngươi thật sự là không thể cho ta một cơ hội bồi thường sao? Ngươi hãy cùng mẹ ngươi an tâm ở lại chỗ này, ta nhất định tìm thái y trong cung ra ngoài chữa bệnh cho ngươi, để tóc đen của ngươi dài lại."
Nam Cung Trọng Khiêm tận tình khuyên giải Tô Nhược Mộng, hắn không chỉ có muốn bồi thường hai mẹ con các nàng, hắn còn muốn thuận tiện dùng Tô Nhược Mộng cho mình.
"Thừa Tướng đại nhân không hiểu lời của ta sao? Chúng ta căn bản không phải là người một nhà, người nhà Thừa Tướng đại nhân hiện tại ở phủ Thừa Tướng chờ đại nhân về nhà. Hơn nữa, ta tóc trắng thì làm sao? Có quan hệ gì tới ngươi? Ngươi không phải nói chuyện này không tồi, ngươi vừa nói như vậy ngược lại nhắc nhở ta, người của ngươi là như thế nào lên được Tử Long Lĩnh sao?"
Tô Nhược Mộng lạnh lùng nhìn hắn, căn bản cũng không bị lời nói của hắn làm rung động nửa phần.
"......" Nam Cung Trọng Khiêm cũng không ngu, dĩ nhiên sẽ không bán đứng người kia. Người ta giúp hắn tìm Tô Uyển Tâm về, hắn như thế nào có thể nói ra chứ.
"Ngươi cho rằng, ngươi không nói ta không tra ra sao? Hừ! Rất nhanh ngươi sẽ phát hiện, ngươi giấu giếm một chút tác dụng cũng không có." Tô Nhược Mộng nói xong, nghiêng đầu nhìn Tô thị, nói: "Mẹ, ngươi muốn không danh không phận đi theo người phụ lòng này, hay là cùng nữ nhi trở về Tử Long Lĩnh? Nữ nhi không ép mẹ, mẹ chỉ cần thuận theo tim của mình là được rồi. Vô luận mẹ quyết định gì, nữ nhi đều ủng hộ mẹ, chúc phúc mẹ."
Tô Nhược Mộng nói xong, khẽ thở dài một hơi, nói: "Mẹ, hiện tại Tử Long Lĩnh cần ta, ta phải mau trở về. Bà bà ta hiện tại hôn mê bất tỉnh, công công ta tung tích không rõ, Lệ di cũng bị Đông Lý Phong giết, Ngạo Thiên hắn cũng mất tích."
Dứt lời, cặp mắt Tô Nhược Mộng đã đỏ, nước mắt rơi xuống giống như trân châu.
"Cái gì?" Tô thị nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, chợt ôm lấy nàng, hít mũi một cái, nghẹn ngào nói: "Mộng nhi, nữ nhi đáng thương của ta. Mẹ trở về với ngươi, mẹ trở về với ngươi. Về sau, ngươi đang ở đâu, mẹ cũng theo tới chỗ đó. Hai mẹ con chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau vài chục năm, mẹ tại sao có thể không có ngươi ở bên cạnh được."
"Uyển Tâm, ngươi?" Nam Cung Trọng Khiêm vội vàng gọi khuê danh của Tô thị.
Tô thị buông lỏng Tô Nhược Mộng ra, rút khăn lụa ra dịu dàng thay nàng lau đi lệ nơi khóe mắt, lại lau nước mắt của mình. Mặt bình thản nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm, nói: "Ta và Mộng nhi không có ngươi cũng có thể sống rất tốt, ngươi không có chúng ta có thể qua càng tốt. Cho nên, ngươi cũng đừng giữ lại, giữ cũng không giữ được. Có một số việc đã qua, chính là đã qua, một khi lựa chọn, một khi qua đi, sẽ không trở về được ban đầu."
"Ngươi đừng tới tìm ta nữa, ta cũng không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa. Đừng làm cho ta ngay cả ký ức tốt đẹp trước kia cũng không muốn lưu lại, ta là nữ nhân hẹp hòi, ta là người không dung được, càng không thể nào cùng người khác hầu một phu quân. Trước kia hẳn không, hiện tại cũng sẽ không, về sau càng không thể nào."
"Uyển Tâm, ngươi?" Nam Cung Trọng Khiêm đau lòng nhìn Tô Uyển Tâm, muốn khuyên nàng, muốn giữ nàng lại, lại phát hiện mình thật sự không có quyền này.
Nam Cung Cẩn nói không sai, mười tám năm trước, hắn buông tay nàng, hắn đời này sẽ không thể nào dắt tay Tô Uyển Tâm một lần nữa. Đây tất cả đều là chính hắn lựa chọn, chút nào chẳng oán được ai, càng hận vận mệnh không được.
"Coi như hết. Thành thật mà nói, trước kia ta cũng cho rằng mình không bỏ được ngươi. Nhưng mà, lần này gặp mặt, ta mới phát hiện, ta sớm đã buông xuống. Ta chỉ là không chịu quên những ký ức đơn thuần mà thôi, cũng không phải là không bỏ được người kia. Hôm nay, ta không thể tách rời, ta không bỏ được, ta không yên lòng, tất cả đều là Mộng nhi, sẽ không đi theo ngươi. Chúng ta cứ từ biệt như vậy, vĩnh viễn đừng gặp nhau nữa."
Dứt lời, Tô thị dắt tay Tô Nhược Mộng, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Cộc cộc lộc cộc...... Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, cho đến khi không nghe được.
Nam Cung Trọng Khiêm chợt phục hồi tinh thần, nhanh chân chạy đến ngoài cửa viện, nhìn ngõ hẻm đen như mực, toàn thân hắn mệt lả đặt mông ngồi trên đất.
Người trong viện bởi vì dược hiệu đã qua, tất cả đều khôi phục thần chí.
"Đại nhân, người làm sao rồi? Tiểu nhân đỡ ngươi." Thị vệ cận thân của Nam Cung Trọng Khiêm ở trong phòng tìm một vòng không thấy bóng dáng của hắn, nóng nảy đi tới cửa, giật mình nhìn Nam Cung Trọng Khiêm ngồi dưới đất thất hồn lạc phách, vội vàng tiến lên đỡ hắn lên.
"Nàng sẽ không trở lại nữa, sẽ không gặp ta. Cũng sẽ không nữa, ha ha ha! Cũng sẽ không nữa, ha ha ha...... Giá......" Nam Cung Trọng Khiêm đột nhiên tránh tay hắn, nhảy lên trên lưng ngựa buộc ở cửa viện, giơ roi dùng sức quất trên người con ngựa, vừa cười to, vừa như bay xông về trước.
Tô Nhược Mộng nhìn nhàn nhạt cô đơn trên mặt Tô thị, lo lắng hỏi: "Mẹ, nếu ngươi không muốn rời khỏi hắn, Mộng nhi đưa ngươi trở về."