Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

chương 47: 47: phản kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không biết xấu hổ! Không ngờ Thương Trăn lại người không biết xấu hổ như vậy !”

Có đứa con gái che che mắt lại nói, mà những đứa con trai săn đón ân cần với Thương Trăn trước đó, bây giờ lại cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ!

“Giả bộ như tiên nữ, không ngờ sau lưng lại là loại mặt hàng này! Phi!”

Thương Bách Tề bị một màn trước mắt kích động suýt chút nữa là chảy máu não! Ở đây có nhiều người như vậy, Thương Trăn nó lại dám!

Ông nhặt điều khiển dưới mặt đất lên ấn hai nút, nhưng điều lại bị rơi hỏng rồi không ấn được, trong cơn tức giận, ông muốn lao đến tạp TV!

Nhưng lúc này, Lâm Tuyết Hàm lại gắt gao túm chặt ông lại! Hình ảnh khó có được như vậy, bà ta không ngại để mọi người thưởng thức nhiều hơn một chút đâu!

“Bách Tề, Bách Tề! Có một việc em cần phải nói!” Bà ta đè thấp giọng, nhanh nhảu nói bên tai Thương Bách Tề , “Người hôm qua bỏ thuốc mê em, chính là cái bác sĩ lê này, mặc dù hôm đó cậu ta đeo mặt nạ, nhưng là cái nốt ruồi trên mông kia em lại nhớ rất rõ ràng, nếu cậu ta và Trăn Trăn có yêu nhau, chẳng lẽ ngày chuyện hôm qua là Trăn Trăn nó……”

Bà ta còn chưa nói xong, nhưng Thương Bách Tề nghe lại hiểu, “Ý của cô là, Thương Trăn sai khiến hắn tới hại cô?!”

Lâm Tuyết Hàm khóc lên, hờn hờn tủi tủi nói, “Cũng không biết em đã làm gì mà Trăn Trăn lại hận em như vậy!”

“Đứa con gái ác nghiệt này!!”

Thương Bách Tề thật sự nổi giận! Ông không màng ở đây có nhiều người, hướng về phía trên lầu hô to!

“Thương Trăn! Con cút xuống đây cho ba !”

Trên TV, một nam một nữ vẫn còn tiếp tục, giống như không thể tự kiểm chế được, hình ảnh nóng bỏng này nhất định là điều sỉ nhục mà đời này nhà họ Thương không không thể thoát khỏi! Bị nhiều người như vậy nhìn thấy Thương Trăn cùng với bác sĩ của cô làm loạn tại nhà, sợ rằng cả đời này Thương Trăn cũng không dám ngẩng đầu!

“Chịu không nổi rồi, không ngờ Thương Trăn lại ghê tởm như vậy ! Về sau tôi sẽ không bao giờ tới nhà họ Thương nữa!”

Có cái đứa con gái xấu hổ và tức giạn đòi đi.

Người khác lại nói, “Thương Trăn thật ghê tởm! Chị ta không chỉ có bệnh mà còn tự nguyện sa đọa! Cũng còn may Thanh Thanh không giống chị ta!”

“Đúng vậy, vẫn là Thanh Thanh tốt, thảo nào trước đây Thanh Thanh không nói cậu ấy có chị gái, nếu như tôi có chị gái không có liêm sỉ như thế này, tôi sẽ mất mặt chết đi được!”

Lâm Tuyết Hàm nhân cơ hội vừa khóc vừa nói.

“Đúng là nghiệp chướng mà! Cũng may là tôi phát hiện kịp thời, không thì chờ đến lúc Thương Trăn chơi đến lớn bụng, như vậy càng khó kết thúc! Mẹ kế đúng là khó làm mà! Trăn Trăn cái tôi lớn, không cho tôi nói cũng không cho tôi quản, không ngờ nó lại biến thành như vậy, là tôi không làm không tốt……”

Thấy bà ta bày trò, Triệu Quốc Nhân vội vàng nói, “Dì, chuyện này không phải dì sai! Là do Thương Trăn không biết xấu hổ, nếu như cháu dám làm như thế, ba cháu đã sớm đánh gãy chân rồi đuổi cháu ra khỏi nhà rồi!”

Người khác vội vàng phụ họa, hiện tại ấn tượng của bọn họ đối với Thương Trăn liền chỉ còn lại bốn chữ —— không biết xấu hổ!

Lời nói của mọi người càng làm Lâm Tuyết Hàm giả khóc nhiều hơn, trong lòng lại thoải mái dễ chịu giống như ăn nhân sâm! Tốt lắm, cuối cùng thì về sau Thương Trăn sẽ không dám ngẩng đầu!

Thương Bách Tề nghe thấy vậy thì cảm thấy trên mặt nóng rát đau! Trên cổ ông nổi lên gân xanh, đời này chưa từng mất mặt như vậy!

Ông một bên đi lên trên lầu, một bên phẫn nộ gọi, “Thương Trăn! Thương Trăn!”

Ông càng nghĩ càng phẫn nộ! Thương Trăn không chỉ sa đọa, mà còn dùng Lê Kính Dân đối phó mẹ kế mình! Tâm tư này cũng quá độc ác rồi!

“Con cút ra đây cho ba!”

Lúc này, một bóng người trắng trẻo xuất hiện ở đầu cầu thang.

“Ba, ba gọi con?”

Gương mặt Thương Trăn đỏ hồng, sắc mặt có chút buồn ngủ, bộ dáng mới tỉnh ngủ, nhưng khi cô vừa xuất hiện, đôi mắt Lâm Tuyết Hàm gần như muốn trừng to ra! Lập tức quên cả khóc! Hiện trường ồ lên một loạt, nếu người trong phòng không phải Thương Trăn, kia người trong video là……

Trong video, Lê Kính Dân đột nhiên dừng lại nói, “Hình như là giọng nói của Thương Bách Tề, ông ta gọi Thương Trăn?”

Cũng tại phòng tắm cách âm hiệu quả quá, bọn họ bây giờ mới nghe thấy, đương nhiên, nguyên nhân cũng là do bọn họ quá nhập tâm.

Lúc này, có một cô gái quần áo xộc xệch chui ra từ trong lồng ngực hắn, cô ta vội vàng nói.

“Cái gì? Ba tới?”

“Thương Thanh Thanh!”

Cả đám ồ lên, trong video không phải Thương Trăn, mà là Thương Thanh Thanh!

Người vừa nãy chê bai Thương Trăn lúc này mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, Lâm Tuyết Hàm càng là kêu lên quái dị, muốn đập vỡ TV!

Nhưng bởi vì quá nóng vội, bị vướng vào người khác ngã.

Cho nên màn nói chuyện trong video vẫn còn tiếp tục.

Lê Kính Dân vừa mới phát tiết một lần, làm giải trừ bớt dược tính của Thương Thanh Thanh, nhưng mà hắn ta ăn không nhả xương, lại không muốn thả Thương Thanh Thanh ra.

“Đừng sợ, có lẽ là nghe nhầm thôi, không thấy bây giờ không có tiếng động gì nữa sao? Thanh Thanh…… Em giỏi quá, chúng ta tiếp tục đi? Anh vẫn còn muốn.

Cơ thể Thương Thanh Thanh vẫn đói khát như cũ, nói lộ liễu của Lê Kính Dân làm hai chân cô ta mềm nhũn, liền ngã vào trong lòng Lê Kính Dân, dù sao Thương Trăn đã uống thuốc ngủ như chết, cô ta còn sợ cái gì?

Mắt thấy bọn họ vẫn còn định tiếp tục, cuối cùng Lâm Tuyết Hàm không nhịn được nữa, giống như nổi điên là quát lớn!

“Thương Thanh Thanh!!”

Tiếng gọi quá lớn, Thương Thanh Thanh cũng tự nghe được, cuối cùng ý thức được không hay rồi, từ trong dục vọng thoát ra, đẩy Lê Kính Dân ra rồi chạy, kết quả thấy không thấy Thương Trăn trên giường, cô ta sợ ba hồn bảy vía!

Sao lại thế này, tiện nhân Thương Trăn đâu? Cô ta bí mật đi báo tin ư?

Chờ đến khi cô ta ra tới cửa, nhìn xuống dưới lầu có một đám người, cô ta còn ra vẻ trấn định, nhưng rồi khi nhìn thấy trên màn hình TV to lớn, đang phát hình ảnh phòng tắm, cô ta nghĩ một chút liền hiểu!

Ánh mắt của mọi người là khinh thường, chán ghét, tràn đầy ác ý gần như là muốn đem cô ta bắn thành cái sàng!

“Hóa ra người quấn lấy bác sĩ trong nhà không phải Thương Trăn, mà là Thương Thanh Thanh nha……”

Một cô gái khẽ nói, cô vốn nhìn không quen mắt Thương Thanh Thanh có duyên tốt với người khác giới, tóm được cơ hội này, sao lại không mỉa mai cô ta chứ(TTT)?

“Ban Thảo đáng thương còn tưởng Thương Thanh Thanh rất ngây thơ chứ, đến thổ lộ còn không dám, thật sự nên để cậu ta đến đây xem Thương Thanh Thanh là cái mặt hàng gì.

“Ngày thường giả tạo như gì……”

Mọi người anh một câu tôi một câu thầm thì nói, có thể thấy được những cô gái đó cũng không phải bạn tốt thật sự của Thương Thanh Thanh, mà bạn học nam thì lại dùng ánh mắt xem hàng hóa mà đánh giá Thương Thanh Thanh, giống như cô là thứ rất dễ dàng lấy được.

Thương Thanh Thanh sợ ngây người trược sự xoay chuyển đột ngột này! Đặc biệt là anh họ cũng ở dưới đang có biểu cảm phức tạp nhìn mình, chẳng lẽ bọn họ thấy được toàn bộ rồi sao? Vậy thì về sau cô ta nhìn người thế nào?!

Sợ hãi lớn khiến cho sắc mặt Thương Thanh Thanh trắng bệch! Không hiểu sao chuyện lại như vậy, đặc biệt khi nhìn thấy Thương Trăn cười chế giễu ở bên cạnh, cô ta không cần suy nghĩ liền hướng tới Thương Trăn khóc ròng nói.

“Không phải như thế, chị! Vì sao chị lại muốn hại em?!”

Thương Bách Tề bị cục diện hỗn loạn này làm cho rối không nói nên lời, Thanh Thanh sao lại ở trong phòng Trăn Trăn? Sao lại quấn quít nhau với Lê Kính Dân?

Sau khi Lâm Tuyết Hàm lấy lại tinh thần, vội vàng kêu rên giúp đỡ !

“Trăn Trăn, cô hại tôi còn chưa đủ, vì sao cô còn muốn hại em gái mình?”

Tính định đổ hết cho mình sao?

Thương Trăn nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, loại ánh mắt nhìn trên cao nhìn xuống, khiến mọi người chột dạ một cách khó hiểu.

“Tôi hại nó ư?”

Thương Trăn cười nhạo, “Chẳng lẽ là tôi đưa Lê Kính Dân về nhà? Là tôi tự gắn cameras trong phòng mình? Là ta kêu bà vội vàng chạy về đảm đương việc phát máy quay ghi hình sao?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio