Cuối cùng cũng có một chút thần trí, khiến não Liên Tĩnh Bạch suy nghĩ một vài vấn đề: hiện tại, có thể tiếp tục sao?
Hôm nay là ngày nghỉ phép, anh không cần nhớ tới công việc nữa, có đầy đủ thời gian tiến hành vận động trên giường, đây là thiên thời, anh lại đang thoải mái nằm ở trên giường, đây là địa lợi, anh vận sức chờ phát động, Mịch Nhi cũng nằm ngay ở bên, đây cũng là nhân hòa.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, chẳng lẽ anh còn cần chờ đợi cơ hội kế tiếp hay sao? Lúc này không ăn, thì đợi đến bao giờ!
Vì vậy, Liên Tĩnh Bạch bị lửa nóng thiêu đốt thuận theo ý kiến thân thể, anh che phủ cả người Mịch Nhi, thân thể cường tráng có lực chỉ dùng sức nặng là đã triệt tiêu một nửa giãy giụa của Mịch Nhi, bàn tay của anh tránh thoát khỏi tay Mịch Nhi, không để ý phản kháng của cô, không hề thay đổi tiếp tục thăm dò vẻ đẹp của cô.
Tay trái của anh giữ tay Mịch Nhi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết trói buộc cánh tay phản kháng lên trên đầu giường, không để cho cô quấy rối làm phiền hành động của mình, mà đổi thành một cái tay khác, năm ngón tay linh hoạt giống như ảo thuật, thoải mái khởi động, liền cởi cúc áo của cô.
Cởi một cái, cởi hai cái. . . . . .
Theo động tác của anh, cái cổ mảnh mai trắng nõn lộ ra ngoài, đẹp đẽ tinh tế sáng bóng, màu da trắng nõn, làm cho người ta không thể nhịn được vui mừng, muốn in dấu vết của mình lên bên trên nó.
Tâm động cũng là hành động, Liên Tĩnh Bạch mang theo nụ hôn thấm ướt đi tới cái cổ trắng mịn như ngọc của cô, anh giống như ma Huyết tộc đói bụng mấy ngàn năm, đối với phần mạch máu dưới cổ hết sức hứng thú, môi anh hôn đến nơi nào, thì nơi đó lưu lại vết hôn đỏ hồng, mút vào gặm cắn, không buông tha mỗi một tấc lãnh thổ.
Mịch Nhi lại sợ run nhiều hơn, anh hôn sâu cần cổ khiến cho cô vừa cảm thấy khó nhịn đau đớn, còn có một loại cảm giác tê dại khó mà hình dung, ngứa một chút chui vào linh hồn, khiến cho cô sa vào không ngừng giằng xé cùng mâu thuẫn.
"Đừng. . . . . . Anh Tiểu Bạch, không...không được -- ừ --" Mịch Nhi lắc đầu vô lực giãy giụa, lại bất kể thế nào cũng không trốn thoát môi lưỡi như hình với bóng của anh, cô gắt gao cắn môi dưới, ở trong cổ họng phun trào ra tiếng rên rỉ.
Thân thể của cô trở nên thật là lạ, cho dù liều mạng muốn mình nói tỉnh táo, nhưng khi môi lưỡi anh Tiểu Bạch đi qua đâu, lại không khỏi bắt đầu không nghe mệnh lệnh, chúng nó giống như bị anh thuần phục lây bệnh, liều mạng rời bỏ chỉ thị của cô mà hưởng thụ, còn cố gắng kéo cô cùng nhau trầm luân!
Ngay cả mồm miệng mình cũng đều thoát khỏi không chế, cô rõ ràng muốn nói ra lời phản kháng trách cứ, âm thanh xấu hổ lại không tự chủ tràn ra bên ngoài --
Mịch Nhi ở trong lòng không ngừng giãy giụa, một mặt thiên sứ thuần khiết, đang nhắc nhở cô tiếp tục như vậy sẽ đau cỡ nào, khích lệ cô kiên trì phản kháng tới ranh giới cuối cùng của mình, mà một mặt là ma quỷ tối tăm, hướng dẫn cô thuận theo cảm giác thân thể, to gan đột phá phòng tuyến trong lòng nếm thử. . . . . .
"Mịch Nhi, cái gì cũng không cần sợ. . . . . . Đều giao cho anh...anh yêu em --"Liên Tĩnh Bạch mút vào vành tai Mịch Nhi, dùng những lời tâm tình cực hạn tan rã chống cự cuối cùng của cô.
Anh cúi đầu theo cần cổ Mịch Nhi hôn xuống phía dưới, ngón tay vẫn còn không ngừng chiến đấu với hàng cúc áo, thề phải phá được đối thủ trói buộc thân thể cô, để trân bảo hoàn mĩ hiện ra.
Đầu ngón tay gảy nhẹ, bả vai trắng noãn, xương quai xanh mê người, mị hoặc , từng chiến lợi phẩm từ từ hiện ra trước mắt Liên Tĩnh Bạch, anh lấy thái độ sùng bái, ở trên thân chúng nó nhất nhất in lên vết hôn, những thứ này đều là của anh, vĩnh viễn tuyệt đối đều là của anh!
Cùng Mịch Nhi đấu tranh đến bây giờ, Liên Tĩnh Bạch đã sắp muốn nổ tung, anh hoàn toàn không có biện pháp nhẫn nại nữa.
Giờ phút này, chỗ sâu nhất trong lòng anh nóng bỏng như nham thạch chợt bộc phát, khiến cho anh chỉ muốn hoàn toàn cởi sạch hết quần áo của cô, hoàn toàn đoạt lấy cô, đem cô từ trong ra ngoài đều biến thành của anh!
Tròng mắt Liên Tĩnh Bạch đỏ ngầu, bắt đầu nổi điên kéo mở áo ngủ Mịch Nhi, chiếc áo ngủ của cô đã hoàn toàn cởi ra, chiếc áo ngực màu hồng nhạt không hề ngăn cản sức quyến rũ, yếu ớt chỉ cần bàn tay đàn ông có lực bao phủ xuống, đáng thương run rẩy.
Chỉ cần một chút sức, nó sẽ trở thành mảnh vụn, còn cao vút bị nó bảo hộ nghiêm mật, cũng không thể trốn đi đâu được.
Nhưng, ngoài ý muốn nổi lên.
"Cô cũng không muốn như vậy, đây là anh bức cô đấy. . . . . ."
Mịch Nhi nhíu mày cấp bách, khi Liên Tĩnh Bạch chuyên tâm cúi đầu cởi áo thì tay trái lặng lẽ không tiếng động tránh thoát bàn tay của anh, sau đó từ dưới gối móc ra một cái bình phun xinh xắn.
Tiếp đó, cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, phun chất lỏng trong bình vào mặt Liên Tĩnh Bạch.
Thuốc xịt hơi sương vô sắc vô vị hoàn toàn bao phủ hô hấp của Liên Tĩnh Bạch, đầu óc của anh còn chưa có kịp phản ứng chuyện gì, thân thể cũng đã phản ứng.
"Này --" một giây sau khi hút phải hơi sương, Liên Tĩnh Bạch không kịp chuẩn bị căn bản không có ý thức được đang xảy ra chuyện gì, thậm chí anh còn chưa kịp hiểu xong, thân thể bỗng chốc tê liệt.
Toàn thân của anh không có một chút khí lực, tứ chi mềm nhũn không xương mất đi khống chế, mới vừa vẫn còn sung sức chờ phát động cũng đã tạm ngừng, thân thể anh cường tráng ngã xuống, chán nản dựa trên người Mịch Nhi.
Nhìn chất thuốc phát huy tác dụng, Liên Tĩnh Bạch đã ngã xuống đất, Mịch Nhi thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng chốc tê liệt.
Một giây trước, toàn thân cô còn khẩn trương hết sức phản kháng, hiện tại, cuối cùng cô cũng đã an toàn, loại tâm tình phập phồng này giống như đi cáp treo, người nào đau tim cũng sẽ không thể chịu được.
Trong mành treo chuông, nếu như mà động tác chậm một chút nữa, thì thật sự suýt nữa bị anh ép buộc rồi!
Cũng may, tại thời điểm nguy cấp, nhớ lại mình có mang bên người thuốc mê phòng thân. . . . . .
Mặc dù cô chỉ chuẩn bị dùng nó tự vệ trên người những kẻ lưu manh, nhưng hôm nay suýt nữa nguy cấp, cô thấy anh Tiểu Bạch không khác chỗ nào, nên cô đã phun vào người anh!
Mịch Nhi đã sớm không còn là cô thiếu nữ ngốc ngếch đơn thuần, mấy năm này ở bên ngoài tích góp kinh nghiệm, khiến cho cô mỗi phút đều nhớ phòng ngừa nguy hiểm, mặc dù lúc vừa về cô đã đồng ý ở chung một chỗ với anh Tiểu Bạch, nhưng cô không đề phòng anh sẽ như vậy, lại biến thân nhào tới!
Chính cô đã điều chế hiệu quả thuốc mê, giờ phút này chính là phun sương phòng lang sói tốt nhất, trong nháy mắt giết chết tất cả sức lực của Liên Tĩnh Bạch.
Bình phục lại tâm tình, Mịch Nhi tức giận đẩy Liên Tĩnh Bạch đang đè trên người mình ra, sau đó hốt hoảng lôi kéo áo ngủ, dồn dập cài lại nút áo lần nữa.
Liên Tĩnh Bạch mang theo vẻ mặt không dám tin cùng bình tĩnh, ánh mắt anh hỗn loạn và tức giận, nhìn chằm chằm Mịch Nhi, không tiếng động đè nén lửa giận trong lòng mình.