Mới vừa ăn cơm trưa, Mịch Nhi liền mang theo cơm nước cùng điểm tâm trở về phòng, Liên Tĩnh Bạch nằm trên giường bị thuốc tê hành hạ lâu như vậy, cô chuẩn bị đưa thuốc cho anh.
Đẩy cửa phòng ra, Mịch Nhi lẳng lặng đi tới trước giường, Liên Tĩnh Bạch vẫn duy trì tư thế ngửa mặt nằm trên giường như cũ, đến thái độ cũng không thay đổi, tác dụng của loại thuốc mê này chính là sẽ làm cho từng dây thần kinh trong thân thể mất đi khống chế, tất cả cơ bắp hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được.
Mịch Nhi ngồi xuống bên giường, nhìn thẳng vào ánh mắt Liên Tĩnh Bạch, cho dù là bất động không ăn không uống không nói mà nằm trên giường một buổi sáng như vậy, trong mắt anh lại không có một tia oán hận cùng khổ sở, càng không có ý định cầu xin cô đưa thuốc giải.
Tròng mắt đen của anh bình tĩnh kiên nhẫn, yên tĩnh ổn định, bao dung vạn vật.
Thật ra thì Mịch Nhi đã sớm biết, loại xử phạt này sẽ làm cho người bình thường cực kỳ khổ sở, đối với anh mà nói căn bản không coi vào đâu, ý chí và kháng cự của anh vẫn luôn rất cao, chính là chỉ bị đối xử như thế, căn bản không tạo được lực sát thương.
Lấy sự thông minh cơ trí của anh mà nói, từ loại hoàn cảnh khó khăn chắc cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải thoát, ít nhất, anh còn có thể nghĩ ra biện pháp gọi người làm tới, để bọn họ giúp anh lấy chút đồ ăn, anh cũng sẽ không khổ cực như vậy.
Nhưng anh cứ yên tĩnh nhận lấy lửa giận của cô, chịu đựng bị cô xử phạt.
Mịch Nhi biết, nguyên nhân duy nhất, là bởi vì anh yêu cô.
Bởi vì yêu cô, cho nên anh sẽ nguyện ý làm vậy để cô hết giận, anh biết chuyện buổi sáng làm cho cô tức giận, cho nên không lợi dụng cầu cứu, mà tiếp nhận lỗi lầm trừng phạt, tác dụng khiến mình tỉnh táo lại.
Liên Tĩnh Bạch chính là muốn để cho cô nhìn thấy bộ dạng khổ sở của anh, để cho cô biết anh đã tiếp thu giáo huấn ăn năn sửa rồi, sẽ không bao giờ ép buộc cô chuyện này nữa, dùng cái này chứng minh quyết tâm của anh.
Anh như vậy hoàn toàn nắm được nhược điểm của cô. để cho cô hoàn toàn không thể cứng rắn, bắt đầu không có cách nào mà phải mềm lòng.
Mịch Nhi rầu rĩ hạ mi mắt xuống, cô từ miệng túi lấy ra một cái bình xinh xắn, sau khi mở ra đặt ở đầu mũi anh.
Cái thứ trong bình chính là thuốc giải, chỉ cần một chút xíu, là có thể tiêu trừ hiệu quả thuốc tê.
Cô vốn còn muốn để anh cầu xin tha thứ, để cho anh đồng ý mấy cái điều kiện, mới có thể đổi lại thuốc giải cho anh, nhưng biểu hiện tinh thần anh như vậy, anh đều cố ý chịu thua yếu thế, cô còn thế nói ra được giao dịch gì.
Thuốc giải rất nhanh được anh hít vào, Mịch Nhi dự đoán liều thuốc, để cho anh ngửi mấy giây sẽ thu hồi bình, thuốc này chỉ ngửi vậy là đã đủ.
"Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi . . . . . " Khi cô lấy lại bình, Liên Tĩnh Bạch liền khẽ rên ra lời nói, tứ chi bắt đầu động đậy.
Anh đã có thể nói chuyện, nói rõ thuốc tê trong cơ thể anh đã giải rồi.
"Trước tiên chớ lộn xộn, từ từ hoạt động thân thể một chút, khiến máu lưu thông." Nhìn anh vội vàng muốn nhảy dựng lên, Mịch Nhi cau mày ngăn anh lại, giọng nói của cô có chút rầu rĩ, "Có lời gì lát nữa hãy nói nói."
"Được --" Liên Tĩnh Bạch trừng mắt nhìn, nghe lời không hề kích động lộn xộn nữa.
Anh thử không chế thân thể lần nữa, tứ chi bởi vì giữ nguyên động tác lâu dài, đã tê liệt không còn cảm giác rồi, anh chỉ hơi hơi gập ngón tay, liền thấy ngứa ngáy tê dại thẳng vào xương tủy.
Thấy vậy, nếu như thân thể muốn khôi phục lại sự linh hoạt như bình thường, còn cần phải chịu rất nhiều khổ sở.
Mịch Nhi ôm tay, cô nhìn anh từ từ cử động, trên mặt anh bởi vì khổ sở mà khẽ cau mày nhếch miệng khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Biết lợi hại chưa! Anh nên chịu chút đau khổ, xem sau này anh vẫn còn dám như vậy hay không --"
"Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch không tiếng động cười khổ, cái loại đau khổ này thật sự không tốt, chỉ có thể cảm nhận được thân thể mất khống chế mà cảm thấy sợ hãi, mới biết được anh trôi qua tới trưa đau khổ thế nào, mặc dù, anh hoàn toàn có thể lười biếng mưu lợi không chịu khổ sở như vậy.
Sở dĩ anh sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng tiếp nhận trừng phạt của cô, nguyên nhân chủ yếu là anh biết được hoạt động của Mịch Nhi cho tới trưa từ quản gia, cô cũng không hề rời khỏi nhà họ Triển một bước, càng không có muốn bay đi chân trời góc biển, anh yên lòng, lựa chọn tiếp nhận trừng phạt của Mịch Nhi.
Nhưng Mịch Nhi trở về trước thời gian hẹn, thậm chí chủ động cho anh thuốc giải, rốt cuộc nói rõ cô đã tha thứ cho anh, hay là cô lại nghĩ tới phương pháp hả giận khác, muốn thí nghiệm trên người anh. . . . . .
Tinh thần thấp thỏm suy đoán, Liên Tĩnh Bạch im lặng điều chỉnh cơ thể, hoàn toàn khôi phục như cũ. Sắc mặt Mịch Nhi âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon nhìn anh trên giường, chính mình cũng không biết được làm sao mở miệng.
Chuyện buổi sáng quá mức lúng túng, cảnh tượng không vui như hình với bóng không ngừng khiến anh cảm thấy áy náy và xấu hổ, mặc dù Mịch Nhi đã dừng trừng phạt giữa trưa, hiện tại cũng chủ động cứu anh, nhưng, có lẽ chuyện này cũng không đại biểu Mịch Nhi sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.
Nếu như hai người bọn họ không thể hóa giải mâu thuẫn, nếu như chuyện của hôm này trở thành bãi mìn đụng phải tương lai, thì quả bom hẹn giờ sẽ biến thành một tai họa ngầm, tùy lúc có thể phát nổ, sau đó hoàn toàn phá hư tình cảm của bọn họ.
Nhưng mà, anh nên giải thích với cô như thế nào, như thế nào cùng cô đạt thành nhận thức chung, như thế nào để cho cô hoàn toàn không để ý tới chuyện này?
Liên Tĩnh Bạch không khỏi nhớ lại trước kia, trước kia khi Mịch Nhi chưa rời đi, anh và cô luôn luôn tâm ý tương thông hiểu nhau, cho dù náo loạn mâu thuẫn, cũng căn bản không cần tốn sức nói lời xin lỗi, chỉ cần chờ tỉnh táo lại cẩn thận suy nghĩ, bọn họ sẽ rõ lập trường đối phương, thoải mái có thể hóa giải vấn đề.
Vậy lần này thì sao, Mịch Nhi vẫn sẽ đứng ở góc độ của anh, đem chuyện hôm nay hòa giải, không ghi hận trong lòng sao?
Liên Tĩnh Bạch ngẩng đầu lên, anh vương hai tay về phía Mịch Nhi, nhẹ giọng hỏi cô: "Mịch Nhi, có thể để anh ôm em không?"
Thân thể sẽ trực tiếp nhận ra tình cảm hơn là thành khẩn, là chấp nhận hay là từ chối, thân thể sẽ có phản ứng tự nhiên.
Nếu như cô thật sự tha thứ cho sự lỗ mãng bá đạo làm sai của anh, thông cảm cho anh vì anh không thể khống chế, như vậy, thân thể của cô sẽ thoải mái tiếp nhận cái ôm của anh, về sau cũng có thể yên tâm tiếp tục cùng anh chung đụng. . . . . .
Mịch Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Liên Tĩnh Bạch, cô nhìn vào linh hồn anh, tìm tòi nghiên cứu nội tâm của anh.
Đôi mắt đen chịu quá nhiều sự ẩn nhẫn cùng bền bỉ, gánh chịu quá nhiều trách nhiệm cùng trọng trách, thành thục không giận, nhưng anh nhìn cô lúc nào cũng đều mang theo mọi sự cưng chiều