“Em nguyện ý.” Marty nhìn ánh mắt Trác Cẩn Khác, một loại kích động không rõ từ dưới đáy lòng nổi lên, cảm động như vậy kiên định như vậy, ở trong mắt cô bé, người trước mắt bao phủ cả ánh sáng của thần thánh. Cô bé trang trọng mà lại nói với thần thánh, mà trong tòa lễ đường này cũng không biết vì cái gì, bầu không khí bị lời đối thoại của hai người nhuộm đẫm ra túc mục thần thánh.
Trác Cẩn Khác vừa lòng cười, tôn giáo am hiểu cái gì, chính là trị bệnh cứu người, chính là mê hoặc nhân tâm, Trác Cẩn Khác thân là Giáo Hoàng, cực am hiểu việc này nói, “Ta chúc phúc cho em, từ nay về sau, tất cả không khiết, đều không thể tới gần em.” Đầu ngón tay chạm vào giữa trán Marty, kim sắc thánh khiết mà lại tốt đẹp, những nơi ánh sáng thần thánh lập loè đi qua, ban đỏ trên người Marty đều biến mất, lộ ra bộ dáng nguyên bản đáng yêu của cô bé, mái tóc đỏ khô xơ cũng trở nên sáng màu nhu thuận, thân thể chưa từng được tắm rửa sạch sẽ, những nơi hiện ra dưới quần áo, đều có thể nhìn thấy được, tất cả dơ bẩn trên người Marty đã biến mất, sạch sẽ vô cùng.
Marty ở trong quang mang mà ngồi dậy, chị của cô bé vẻ mặt cảm động nhìn Marty đã khỏi hẳn, những người khác trong lễ đường cũng thấy được một màn này, giống như thần tích.
Trác Cẩn Khác đứng lên, nhìn đương trường chung quanh, “Ta lựa chọn nơi này, các ngươi chính là đặc thù, cho nên, ta cũng chúc phúc cho các ngươi.” Kim sắc tỏa ra, tất cả những kẻ bị đau đớn tra tấn, đều được quang mang cứu vớt.
Bọn họ không phải là chưa từng được kiến thức dị năng, vị lão ma ma kia vì trị liệu cho bọn họ, mà đã rất nhiều lần thi triển dị năng trên người bọn họ, nhưng là thời điểm khi loại quang mang kim sắc này vây quanh bọn họ, bọn họ lại cảm giác được khác biệt, vận mệnh chú định đã biết, đó không phải là năng lực dị năng. Trác Cẩn Khác bày ra lực lượng của y không giống người thường, to lớn cao cả, là lực lượng khác hoàn toàn so với hệ thống dị năng.
Những người không có dị năng, trầm mê giữa lực lượng của Trác Cẩn Khác, mà người có được dị năng, cũng biết được này khác hoàn toàn so với lực lượng mà mình có được, càng thêm cuồn cuộn, giống như không có giới hạn, giống như thần minh.
Trác Cẩn Khác đã đi tới bảo tọa mộc mạc dưới chữ thập giá kia, tùy ý ngồi xuống, nhìn mọi người được cứu rỗi, trong nụ cười không có kích động, y không có vì những người này được cứu trợ mà động dung, bởi vì hết thảy những điều này đối với y mà nói thì thật bé nhỏ không đáng kể cỡ nào.
Khi một đám bình tĩnh lại giữa sự vui sướng, nhìn Trác Cẩn Khác ngồi ở trên bảo tọa, nam tử đã cứu bọn họ kia, bên dưới chữ thập giá cực lớn, ánh mặt trời kim sắc xuyên thấu qua cửa sổ điêu khắc thuỷ tinh làm bối cảnh cho nam nhân này, y ngồi ngay ngắn nơi đó, cao quý mà lại thần thánh, y theo lý thường hẳn là phải ngồi ở chỗ kia, được mọi người tôn sùng cùng kính yêu vô tận, hành động của y chính là hành động của thần, lời của y chính là lời của thần, ý chí của y chính là ý chí của thần. Mọi người được cứu trợ, không biết vì cái gì, liền quỳ xuống, đó là một loại kích động mạc danh. Kẻ có được thần cách sẽ có tồn tại một loại thuộc tính bẩm sinh mê hoặc phàm nhân.
“Ta là Trác Cẩn Khác, các ngươi có thể xưng hô ta là Giáo Hoàng, ta muốn thành lập một tôn giáo, các ngươi nguyện ý trợ giúp ta chăng?” Trác Cẩn Khác chọn dùng khuôn mẫu tôn giáo, Giáo Hoàng chuyên nghiệp thần thánh cao quý tươi cười, nhìn xuống mọi người.
Đại bộ phận người ở hiện trường bái phục dưới sự thần thánh cao quý của Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác gật gật đầu, y biết, hiện tại những người này chẳng qua cũng chỉ là kích động nhất thời mà thôi, nhưng này thì có quan hệ gì chứ, làm Hoàng của một tôn giáo, am hiểu nhất chính là tẩy não, dưới hoàn cảnh cạnh tranh tôn giáo kịch liệt ở dị thế giới kia, Trác Cẩn Khác suất lĩnh tôn giáo có thể trở thành một nhân tài kiệt xuất, tất nhiên là có chỗ đặc thù của nó, lần này lại làm Hoàng nữa, Trác Cẩn Khác rất thuận buồm xuôi gió.
“Có thể đến được nơi đây, trong lòng các ngươi hẳn đều có tín ngưỡng của mình, ta sẽ không yêu cầu các ngươi sửa tín ngưỡng, thần là một cũng là vạn, bất kể các ngươi tín ngưỡng vào thần minh dạng gì, cũng đều là một bộ phận của nó.” Không ít người trong lòng vốn tín ngưỡng thần minh, một chút thấp thỏm kia rốt cuộc biến mất, “Chúng ta sẽ ở chung trong khoảng thời gian rất dài, chúng ta có rất nhiều thời gian để tiếp xúc hiểu rõ lẫn nhau, chúng ta sẽ thành lập một tôn giáo đặc biệt, tên của nó gọi là thánh đường.” Trác Cẩn Khác ăn nói nhỏ nhẹ, chậm rãi nói ra.
“Giáo lí linh tinh, các ngươi đều mới được giải thoát từ bên trong cực khổ, ta sẽ không nhiều lời. Chẳng qua, hiện tại lời ta nói, rất quan trọng, các ngươi cần phải lưu tâm nghe.” Giáo Hoàng không thể luôn luôn nghiêm túc uy nghiêm, cũng cần phải hài hước cùng hài hước mới có thể có vẻ dễ thân được, tôn quý xa xôi mà lại thân thiết, đây mới là một Giáo Hoàng đủ tư cách.
“Chúng ta gặp phải chính là một hồi tai nạn thật lớn, tại giữa tràng tai nạn này, có người tiến hóa lực lượng, càng nhiều người lại gian nan cầu sinh trong tràng gian nan này, không phải mỗi người đều có cơ hội tiến hóa, mặc kệ trước đây ngươi vinh quang cỡ nào, tại giữa tràng tai nạn này đây, không thể tiến hóa, các ngươi chẳng qua cũng chỉ là người thường không thoát khỏi sống chết.” Lời của Trác Cẩn Khác phi thường có sức cuốn hút, làm rất nhiều người nhân tâm xúc động, “Các ngươi muốn có được lực lượng chăng?”
Ánh mắt mọi người nhìn Trác Cẩn Khác, lại không nói chuyện, chỉ là ánh mắt bọn họ nói cho Trác Cẩn Khác, bọn họ muốn, “Như vậy giao phó tín ngưỡng của các ngươi, ta ban ân cho các ngươi, cho phép các ngươi có được lực lượng. Trả giá bao nhiêu tín ngưỡng, liền có được bấy nhiêu lực lượng.” Điểm điểm kim sắc hiện lên giữa không trung, chúng nó nhảy nhót, sau đó mạc nhập vào trán những người thường không có lực lượng ở đây, về việc cầu nguyện như thế nào, phương thức làm sao để dùng tín ngưỡng thúc đẩy lực lượng đã hiện lên trong đầu bọn họ.
Mấy người xuất sắc nhất, chỉ trong vòng hai phút, cũng đã có thể sử dụng lực lượng. Khác với dị năng chính là, trung tâm lực lượng của bọn họ là hoàn toàn giống nhau, hơn nữa về mặt chiêu thức cũng phi thường cùng loại, muốn khai phá riêng biệt của mình, còn cần chính bọn họ đi nỗ lực.
Trác Cẩn Khác lại biến lễ đường này thành một khu vực an toàn, trận thức lặp lại tầng tầng lớp lớp, mọi người nhìn mà mục diệu thần ma, bên trong trận thế này, quái vật biến dị bên ngoài không có cách nào xâm nhập, cũng chỉ có các tín đồ trên người có mang theo dấu vết tín ngưỡng mới có thể tự do ra vào. Nước mưa đáp xuống trong trận thức, sẽ hóa thành nước thuần tịnh, nguồn nước vĩnh viễn sẽ không bị ô nhiễm, bên trong trận thức, mặc kệ là ban ngày cực nóng, hay là ban đêm rét lạnh, đều sẽ không tạo thành ảnh hưởng, trong trận thức bốn mùa như xuân.
Mục diệu thần ma: Diệu là rọi sáng chói lọi, đại ý theo tui hiểu thì là kinh ngạc hâm mộ vô cùng, nếu ai hiểu rõ hơn thì mời góp ý
Dùng lực lượng tín ngưỡng thi triển ra thực vật thuật thần kỳ, làm cho bọn họ vĩnh viễn sẽ không sầu lo vì không có đồ ăn, chủng loại ít một chút, hương vị kém một chút, nhưng mà thế thì sao chứ, bụng có thể no, tại trong thế đạo gian nan này, vậy đã thực hạnh phúc lắm rồi. Mỗi một ngày, người nơi đây, đều thể hội được sự thần kỳ của thánh đường, bọn họ coi Trác Cẩn Khác như hóa thân của thần, đưa điều bọn họ đã từng tín ngưỡng từng chút chuyển tới trên người Trác Cẩn Khác.
Thực vật ở đây là thức ăn, không phải thực vật cây cối
Trác Cẩn Khác một chút cũng không nóng nảy, tiềm di mặc hóa thay đổi tín ngưỡng trong lòng mọi người, loại tác phong ôn hòa này, ngược lại khiến mọi người càng thêm tín nhiệm Trác Cẩn Khác.
Tiềm di mặc hóa: thay đổi biến đổi một cách vô tri vô giác.
Giữa những người trong lễ đường, có thể chống đỡ được một chút uy lực của Trác Cẩn Khác, chính là nhân sĩ dị năng ngay từ đầu đã ngăn lại Trác Cẩn Khác lại, đại bộ phận người ở nơi này đều có tôn giáo tín ngưỡng, nhưng hắn lại là một điều ngoài ý muốn, cho nên hắn miễn cưỡng có chút sức chống cự đối với năng lực mê hoặc của Giáo Hoàng. Cho nên hắn tìm được cơ hội, tìm tới Trác Cẩn Khác được mọi người kính ngưỡng.
“Giáo Hoàng bệ hạ vĩ đại, vì cái gì không thi triển một chút thần lực vĩ đại của cậu, giải cứu một chút chúng sinh đã chịu đủ trắc trở?” Nhân sĩ dị năng được Trác Cẩn Khác khen là có dung mạo cảnh đẹp ý vui, gọi là Fein, hắn là một cô nhi, từng có quá khứ không tầm thường, vốn đến nơi đây để du lịch, nào nghĩ đến sẽ phát sinh tai ương mạt thế chứ. Hắn chưa từng được thần cứu trợ qua, cho nên không hề tin Trác Cẩn Khác, vẫn luôn coi Trác Cẩn Khác như thần côn.
Trác Cẩn Khác nhìn Fein giả vờ thành kính, châm chọc chói lọi, không giận ngược lại cười, “Muốn gọi ta là thần côn thì cứ nói thẳng là được, nơi này không có tín đồ khác. Kỳ thật có đôi khi ta cũng cảm thấy bản thân rất thần côn.”
“Ngài thật là tự mình hiểu lấy.” Fein vẻ mặt lãnh đạm. “Trác Cẩn Khác, cậu rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Mục đích à, ta chỉ là thực thích cái địa vị cùng danh hiệu Giáo Hoàng này thôi, cho nên muốn tạo một tôn giáo, thành lập một thế ngoại đào nguyên ở mạt thế, để thế giới này có một khối niết bàn, cho người thờ phụng ta, có một địa phương để bình tĩnh sinh hoạt.” Trác Cẩn Khác phi thường nghiêm túc nói, ngay sau đó lại vui cười một chút, “Nghe một chút thế nhân đồn đại về thánh đường, cảm thụ kẻ vô tin ghen ghét, khiến những đại nhân vật cao cao tại thượng trong tương lai, phải cầu thánh đường, hận thánh đường, kiêng kị vạn phần, rồi lại không thể tạo ra mâu thuẫn.” Trác Cẩn Khác ánh mắt xa xăm, xuyên thấu tương lai.
Fein là một người phi thường thông minh, theo Trác Cẩn Khác miêu tả trong óc hắn cũng hiện lên hình ảnh đồng dạng, thông minh như hắn, tự nhiên là có thể nghĩ đến, nếu như hết thảy giống y như trong lời nói của Trác Cẩn Khác, thánh đường sẽ trở thành lực lượng như thế nào, nhưng hiểu biết về Trác Cẩn Khác chẳng vượt qua ba bốn câu, Fein tự nhiên là không cảm thấy Trác Cẩn Khác có thể làm được, “Nói thật dõng dạc, cậu có thể làm được chắc?”
“Ta có thể, Fein. Anh quá xem nhẹ lực lượng của ta rồi.” Trác Cẩn Khác thực thưởng thức Fein người này, cũng có kế hoạch giao trọng trách cho Fein, cho nên y sẽ khiến Fein sáng tỏ, lực lượng của y rốt cuộc là như thế nào. “Anh hỏi ta vì cái gì mà lại không thi triển thần lực cứu rỗi? Anh cho rằng ta không làm được sao?” Ánh mắt Fein lại nói, hắn không tin Trác Cẩn Khác làm được.
“Ta làm được, chỉ là anh biết ngọn nguồn của tràng tai nạn này là cái gì chăng?” Đối với mắt lạnh của Fein, Trác Cẩn Khác một chút cũng không tức giận, tiến lên trước mặt Fein, “Đây là kiếp nạn của nhân loại, kiếp nạn do con người ngạo mạn thúc giục mà đến.”
“Tôi thấy cậu thật đúng là ngạo mạn đó.” Fein vòng tay trước ngực nói, không có biện pháp, nội dung Trác Cẩn Khác nói nghe thực thần côn.
“Ân, không sai, ta ngạo mạn hơn người bình thường nhiều, chẳng qua, đây cũng bởi vì là nhân loại, không phải sao?” Trác Cẩn Khác rất thản nhiên đối với sự ngạo mạn của mình.
“Tôi còn tưởng rằng cậu tự coi mình là thần đấy chứ.” Fein như cũ châm chọc mỉa mai.
“Anh lý giải thần là cái gì?” Trác Cẩn Khác cười nói, Fein cười nhạo, hắn căn bản là cũng không tin thần, Trác Cẩn Khác cũng không nhiều lời về vấn đề này, đây là một mệnh đề nan giải, mỗi người đều có lý giải của mình, cái Fein gọi là thần, chẳng qua cũng chỉ là đại biểu trên sách vở mà thôi, trong lòng Fein không có thần của mình, “Ta là người, chẳng qua là người có được thần lực, có sinh mệnh bất hủ mà thôi.” Y nói chính là lời thật, chỉ là lời nói thật này, trong Fein nghe ra, lại chỉ là đùa giỡn.
“Fein, nhìn thế giới của ta, nhìn trận tai nạn này trong mắt ta.” Trác Cẩn Khác cố định Fein, trán chạm trán cùng Fein, Fein muốn kháng cự, lúc này tầm nhìn đột nhiên biến đổi.