Xem sau khi xong, Trác Cẩn Khác nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, sau đó nói với Fein, “Trả lời bọn họ, chuyện này thánh đường cự tuyệt.” Fein nghe xong Trác Cẩn Khác nói, cũng không hỏi là tại sao, đi theo bên người Trác Cẩn Khác lâu như vậy, không nói đến tín ngưỡng, chỉ riêng điều ước thánh đường cùng điều ước thánh quang kỳ diệu kia thôi, cũng đã đủ cho Fein hiểu rõ, sau lưng mỗi quyết định của Trác Cẩn Khác, tất sẽ có nguyên nhân, đó không phải là lĩnh vực mà hắn có thể can thiệp được, cho nên cứ nghe lệnh làm theo là đủ rồi.
Cao tầng trong nước nhận được trả lời của thánh đường, nói không tiếc nuối là không có khả năng, nhưng đã có Hiên Viên Kiệt tự tin nhận nhiệm vụ như vậy, bọn họ cũng không phải là không còn hy vọng nào, kỳ thật trong cao tầng cũng có vài người mang ý nghĩ rằng Trác Cẩn Khác sẽ không có khả năng cứ nhìn Hiên Viên Kiệt đi tìm chết như vậy được. Nhưng mà Trác Cẩn Khác, thật sự sẽ có chuyện không nhìn Hiên Viên Kiệt đi tìm chết hay sao?
Sau khi biết được chuyện này, Trác Cẩn Khác tự nhiên sẽ chú ý đến Hiên Viên Kiệt một chút, không cần phải đặc biệt đi hỏi Hiên Viên Kiệt, thánh đường có con đường tin tức của mình, khi biết được Hiên Viên Kiệt đã mang đội đi xuất chinh, Trác Cẩn Khác liền đặt báo cáo ở một bên, nụ cười trên mặt phi thường sâu xa khó hiểu, nhưng cũng không có lập tức chạy đi tìm Hiên Viên Kiệt. Tất nhiên, y sẽ đi gặp Hiên Viên Kiệt, ném thức ăn trên tay cho đám cá nhỏ trong ao, nhìn đám cá đủ sắc thái sặc sỡ đang tranh đoạt đồ ăn, nụ cười bên khóe miệng Trác Cẩn Khác vẫn không thay đổi.
“Loài sinh vật nhân loại này, tuy rằng sinh tồn ở mạt thế rất gian nan, tốc độ tiến hóa cũng không có cách nào có thể so được với Sinh Vật Biến Dị, nhưng bọn họ lại có trí tuệ có thể khắc phục được khó khăn, thế giới cũng không phải là hoàn toàn muốn đào thải hết thảy nhân loại, cho nên nhân loại vẫn còn một đường sinh cơ. Chỉ là một khi hy vọng được chiếu cố kia ngã xuống, vận mệnh của nhân loại cũng sẽ đến hồi kết. Cuối cùng có phải chỉ có một mình ta sinh hoạt tại trên thế giới này hay không đây.” Một đoạn này, cũng chỉ có Marty đi theo bên người Trác Cẩn Khác mới nghe được, chỉ là cô bé không thể hiểu rõ hàm nghĩa trong đó của Trác Cẩn Khác. Cũng không hề biết sau lưng những lời nói này, là một loại khủng bố như thế nào.
Nhà máy điện hạt nhân được xây dựng tại một nơi cách xa thành phố, vốn dĩ chính là vì để tránh khả năng bùng nổ ô nhiễm, nhưng hiện tại, thiết kế như vậy, lại gia tăng không ít khó khăn cho đám người Hiên Viên Kiệt. Con Sinh Vật Biến Dị cấp bậc thiên tai này, từ rất xa đã bắt đầu quấy nhiễu điều khiển máy bay, bọn họ không có cách nào khác chỉ có thể thả đám người Hiên Viên Kiệt tại một chỗ xa xa, đối với loại tình huống đã từng có tiền lệ này đám người Hiên Viên Kiệt đã sớm có chuẩn bị, cõng hành lý, bắt đầu đi bộ. Con Sinh Vật Biến Dị thiên tai này không chỉ có quấy nhiễu máy bay, những phương tiện giao thông khác cũng bị nó quấy nhiễu, bọn họ chỉ có thể đi bộ, trèo đèo lội suối vượt suốt một tuần mới có thể đến được điểm mục đích.
Thời điểm khi Trác Cẩn Khác lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt tiểu đội Nghịch Thứ, mọi người đã không còn lộ ra vẻ kinh ngạc như lần đầu tiên mới thấy nữa, trong lòng đều là một loại cảm giác ngươi quả nhiên đã tới. “Mới vừa cơm nước xong, bồi ta đi tiêu thực đi.” Trác Cẩn Khác vừa tới, liền trực tiếp nói với Hiên Viên Kiệt.
Nam Cung Việt làm mặt quỷ với Hiên Viên Kiệt, ý tứ như là đang nói, cậu xem đi cậu xem đi, suy đoán của tớ quả nhiên là đúng mà. Cho dù có là mắt lạnh của Hiên Viên Kiệt thì cũng đã không thể áp chế được Nam Cung Việt bừa bãi nữa rồi, Hiên Viên Kiệt không thèm để ý đến Nam Cung Việt, quyết đoán lựa chọn đi tản bộ tiêu thực cùng Trác Cẩn Khác.
Trên núi không có nửa điểm màu xanh, thảm thực vật trên dãy núi này hoàn toàn không có cách nào thừa nhận được biến hóa kịch liệt sau tai biến, toàn bộ đều điêu tàn, cũng chẳng gặp được mấy cây thực vật biến dị, chung quanh hoang vắng vô cùng, chẳng qua trong núi vẫn còn suối đá lưu lại làm cảnh trí, dưới ánh trăng, lại có một nét đẹp thanh lãnh u tĩnh khác.
Trác Cẩn Khác nhảy lên trên một tảng đá lớn bên cạnh dòng suối rồi ngồi xuống, “Ngươi chuẩn bị đi đối phó với con Sinh Vật Biến Dị cấp bậc thiên tai kia, tự tin thật đấy nhỉ.” Xong xuôi, Trác Cẩn Khác liền trực tiếp đi vào đề tài chính.
“Ngươi đang lo lắng cho ta?” Hiên Viên Kiệt khoanh tay trước ngực, đầu nâng lên trên, vị trí tảng đá mà Trác Cẩn Khác nhảy lên ngồi xuống, cao hơn hắn một chút. Không đợi Trác Cẩn Khác trả lời, Hiên Viên Kiệt đã đột nhiên cười, trong lòng dâng lên một cổ hứng thú ác liệt nào đó, nụ cười tràn ngập đắc ý, “Trác Cẩn Khác, có phải là ngươi yêu thầm ta không đấy?”
Trác Cẩn Khác đang dùng tay chống cằm, nghe được lời của Hiên Viên Kiệt, tay trượt một phát, đầu rớt xuống, hiển nhiên việc mà Hiên Viên Kiệt nói quá ngoài dự đoán của y, Trác Cẩn Khác bị kinh hách tới rồi. Mà Hiên Viên Kiệt đạt được thắng lợi đầu tiên khi giao phong với Trác Cẩn Khác, còn làm cho Trác Cẩn Khác thất thố, trong lòng liền tràn ngập đắc ý.
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Trác Cẩn Khác một lần nữa dùng bàn tay chống cằm lên, kỳ quái hỏi Hiên Viên Kiệt.
Sau đó Hiên Viên Kiệt lập tức lôi bộ lý luận kia của Nam Cung Việt ra nói, nói xong, Hiên Viên Kiệt nhìn Trác Cẩn Khác đang trầm tư, cũng chẳng biết là vì cái gì, cảm giác đắc ý mới vừa rồi đã biến mất tăm, tại thời điểm Trác Cẩn Khác đang trầm mặc suy tư, Hiên Viên Kiệt lại cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, một cổ cảm xúc khẩn trương mạc danh xuất hiện.
Trác Cẩn Khác kết thúc suy tư, ánh mắt thâm trầm mà nhìn Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt cảm thấy bản thân rất không thích hợp, hắn vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào Trác Cẩn Khác, ánh mắt trốn tránh đi, cho nên liền không tránh thoát được cái tay đột nhiên duỗi tới của Trác Cẩn Khác. Khoảng cách giữa Trác Cẩn Khác và Hiên Viên Kiệt chỉ xấp xỉ chừng một cánh tay, thể trạng của Trác Cẩn Khác tuy rằng kém Hiên Viên Kiệt, nhưng lực lượng trên tay, lại không hề nhỏ một chút nào, Hiên Viên Kiệt bị Trác Cẩn Khác lôi kéo như vậy, cả người cơ hồ liền dán lên trên người Trác Cẩn Khác. Trác Cẩn Khác cúi đầu xuống, Hiên Viên Kiệt có thể cảm giác được nhiệt độ hô hấp của Trác Cẩn Khác đang phun trên làn da của mình.
“Nói như thế, hình như đúng là vậy thật, Hiên Viên Kiệt, ta yêu thầm ngươi.” Thanh âm trầm thấp của Trác Cẩn Khác, bên dòng suối dưới ánh trăng, có vẻ thật mềm nhẹ ái muội, làm xôn xao trái tim Hiên Viên Kiệt, từ khoảng cách gần như vậy, ảnh ngược trong hai mắt chỉ có duy nhất thân ảnh của Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt chỉ cảm thấy tim mình đập rất mất trật tự. Lúc nghe được Trác Cẩn Khác nói y yêu thầm mình, Hiên Viên Kiệt cảm thấy trong đầu chỉ toàn một đống hỗn loạn, phảng phất như có cái gì đó đang nở rộ ở trong đầu, hắn xác định đó không phải là chán ghét.
“Như vậy ngươi thì sao? Hiên Viên Kiệt, ngươi đáp lại ta như thế nào đây?” Trác Cẩn Khác chuyển mặt đi, nhẹ lẩm bẩm bên tai Hiên Viên Kiệt.
“Ta?” Hiên Viên Kiệt bị Trác Cẩn Khác hỏi, lập tức tỉnh lại, đúng vậy, chuyện này hắn phải đáp lại Trác Cẩn Khác như thế nào nhỉ, giữa vô số lần tưởng tượng, hắn đã nghĩ kỹ rồi, Hiên Viên Kiệt dùng thanh âm cao ngạo tựa như bố thí nói, “Nếu ngươi đã yêu ta đến thế, vậy ta đành cố mà tiếp nhận ngươi thôi, chúng ta có thể kết giao một chút.” Đúng vậy, hắn đã từng nghĩ tới phải nghiêm khắc cự tuyệt, chán ghét mà nhìn Trác Cẩn Khác, nhưng hắn lại phát hiện đó không hề là thứ mà hắn muốn, cho nên hắn lựa chọn chính là, đồng ý kết giao với Trác Cẩn Khác, dùng tư thái người được yêu trước chính là người thắng, bố thí ban cho Trác Cẩn Khác một cơ hội nếm thử, lấy cái này để báo lại đùa bỡn trước kia của Trác Cẩn Khác đối với hắn.
Ngay sau khi vừa nói xong, bên tai Hiên Viên Kiệt liền vang lên tiếng cười của Trác Cẩn Khác, “Ha, ha, ha ha….” Trác Cẩn Khác cười lớn, “Không được, thật là…” Tiếp tục cười, đứt quãng nói, “Ta.. Sao có thể… Sẽ yêu thầm ngươi được,…. Mệt cho ngươi cũng… Cũng nghĩ ra được.” Lập tức buông Hiên Viên Kiệt ra, Trác Cẩn Khác ôm bụng cười lớn.
Sắc mặt Hiên Viên Kiệt tức khắc vừa xanh lại trắng, sau đó đen hoàn toàn. Cái gì mà tim đập loạn chứ hả, cái gì mà trong đầu có thứ gì đang nở rộ chứ hả hả, giờ khắc này đều biến sạch toàn bộ, chỉ bằng điệu cười này của Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt liền biết ngay, hắn lại bị Trác Cẩn Khác trêu đùa. Nhưng lúc này đây ngoại trừ phẫn nộ ra, còn có cả một cổ xấu hổ buồn bực vì tự mình đa tình nữa.
Không nhịn được cười, Trác Cẩn Khác liếc xéo Hiên Viên Kiệt, “Nhìn phản ứng của ngươi, cứ như là rất muốn ta yêu thầm ngươi vậy á, còn có vẻ mặt của ngươi nữa, Hiên Viên Kiệt, không phải là ngươi có ý tưởng gì với ta đấy chứ?” Sờ sờ cằm, Trác Cẩn Khác cảm thấy rất là khả nghi.
“Sao ta có thể sẽ có ý tưởng gì với ngươi được cơ chứ, đầu óc ngươi chập mạch à.” Hiên Viên Kiệt lập tức phản bác, hắn mới sẽ không có bất kỳ ý tưởng tốt đẹp gì với Trác Cẩn Khác đâu, tuyệt đối, khẳng định là không có.
“Không có là tốt nhất.” Nhìn kiểu gì cũng thấy thái độ của Hiên Viên Kiệt có một loại hương vị giấu đầu lòi đuôi, chẳng qua Trác Cẩn Khác chưa bao giờ có ý định liên hệ tình cảm gì với Hiên Viên Kiệt cả, cho nên tốt nhất là Hiên Viên Kiệt thật sự không có ý tưởng gì với y hết.
“Nếu như không có chuyện gì, ngươi có thể trở về thánh đường của ngươi được rồi, Giáo Hoàng.” Hiên Viên Kiệt lạnh như băng nói.
“Ta đương nhiên là có việc cho nên mới đến tìm ngươi.” Ý cười của Trác Cẩn Khác nhẹ đi, thần sắc trở nên nghiêm túc hơn, “Lần này ngươi chiến đấu, ta sẽ không nhúng tay vào, chẳng sợ cho dù ngươi sắp chết, ta cũng sẽ chỉ nhìn ngươi chết.” Trác Cẩn Khác rất nghiêm túc.
“Bởi vì cái gọi là đại thế của thế giới.” Hiên Viên Kiệt cười nhạo, hắn cũng không cần Trác Cẩn Khác hỗ trợ.
“Cũng có thể nói như vậy.” Trác Cẩn Khác không phủ nhận, “Hiên Viên Kiệt, ngươi tốt nhất là nên cẩn thận nghe kỹ lời ta đây, lần chiến đấu này, ngươi không được có một tia khinh địch nào cả, phải toàn lực ứng phó, đây là lời khuyên của ta đối với ngươi.” Trác Cẩn Khác đã hoàn toàn thu liễm lại nụ cười, thái độ của y biểu lộ ra tình thế phi thường nghiêm trọng. “Có một số việc, ngươi thật sự nên có nhận tri rõ ràng.”
Nhận tri: Nhận biết, tri thức, hiểu biết
“Ta đã nói qua với ngươi rồi, trên người ngươi mang theo chiếu cố, là sủng nhi, nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có duy nhất một mình ngươi là nhận được chiếu cố.” Đôi tay Trác Cẩn Khác giao nhau, “Trên tinh cầu này tồn tại vô số giống loài, nhân loại không thể nghi ngờ là rất được trời ưu ái, chỉ là sau một hồi tai biến, nhân loại đã rớt xuống khỏi địa vị kẻ thống trị, mà mạt thế chính là một lần sàng chọn giống loài, quyết định ra giống loài tối cao tiếp theo sẽ thống trị cái tinh cầu này. Vì lần sàng chọn này, mà chọn ra đại biểu trong vô số giống loài, những đại biểu này đều nhận được chiếu cố, bọn họ so với đồng loại thì càng thêm ưu tú hơn, cũng càng dễ dàng đạt được kỳ ngộ hơn, là kẻ mạnh nhất bên trong đồng loại.”
“Đại biểu của nhân loại, hẳn phải là ngươi mới thích hợp.” Thái độ của Hiên Viên Kiệt cũng trở nên nghiêm túc lên, nội dung mà Trác Cẩn Khác nói với hắn, đã là bí mật thâm trầm của thế giới rồi.
“Không phải ta, quá khứ của ta ngươi đã biết, ta đã được chú định là một dị số, đại biểu của nhân loại là ngươi, chỉ ngươi mới có thể đảm nhận tương lai của nhân loại cùng thế giới này được.” Trác Cẩn Khác lắc đầu, tiếp tục nói, “Lần này sắp sửa giao chiến với ngươi, là một đại biểu nhận được chiếu cố, thắng bại giữa các ngươi, sẽ quyết định quyền lợi sinh tồn trong tương lai của chủng tộc các ngươi.”
“Hiên Viên Kiệt, nếu như lần này ngươi thua, chết đi, nhân loại liền sẽ mất đi tương lai, thế giới sẽ tiến hành chèn ép toàn diện đối với nhân loại, tuy sự tồn tại của ta có thể duy trì được nhân loại nhất thời, chỉ là khi Sinh Vật Biến Dị không ngừng mạnh lên, tiến hóa của nhân loại cũng sẽ bởi vì ngươi tử vong mà hoàn toàn bị cắt đứt, ngươi cảm thấy với thực lực của nhân loại, tuổi thọ ít ỏi có thể duy trì được chủng tộc còn tồn tại trong bao lâu đây.” Thần sắc Trác Cẩn Khác nhàn nhạt, phảng phất như cho dù toàn bộ nhân loại trên thế giới đều bị diệt vong biến mất thì cũng không có quan hệ gì với y vậy, nhưng nếu thật đúng là không thèm để ý, vậy hôm nay Trác Cẩn Khác cũng sẽ không tới nói những điều này với Hiên Viên Kiệt.