Giáo Hoàng Phản Nghịch

chương 87

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau Marty gánh vác trọng trách liền bắt đầu hành động, cô bé là thị nữ thủ tịch của Trác Cẩn Khác, nhận được đặc quyền chỉ dưới một người trong Trung Ương Thần Điện, cho dù là các sứ đồ, cũng đặc biệt tôn trọng đối với Marty, các sứ đồ tôn trọng hết thảy những người được Giáo Hoàng của bọn họ giao cho đặc quyền, nếu người như vậy dám phản bội Giáo Hoàng, cũng tất nhiên sẽ nhận được sự phẫn nộ cùng căm hận sâu nhất của các sứ đồ, nếu Trác Cẩn Khác mệnh lệnh cho bọn họ xuất động, bọn họ sẽ khiến cho kẻ phản bội đó phải nhận lấy hình phạt thích đáng.

Marty không có ngây thơ đến mức, cho rằng chỉ bằng một mình cô bé là có thể chống đỡ được Hiên Viên Kiệt có giá trị vũ lực cao mình, cô bé cần người hỗ trợ, người chị thông minh của cô bé liền nhắc nhở cô, ở Trung Ương Thần Điện cô bé có sẵn một đống trợ thủ, lại vạn phần trung tâm với Giáo Hoàng, một chúng sứ đồ cũng sẽ không tiết lộ ra chuyện riêng tư của Giáo Hoàng, vì danh dự của Giáo Hoàng, chuyện của Hiên Viên Kiệt vẫn không nên tuyên dương đi khắp nơi thì hơn, cơ mà nếu để chúng sứ đồ biết thì cũng không sao hết.

Được chị gái chỉ điểm, ngay sáng sớm hôm sau thức dậy, Marty liền triệu tập các sứ đồ, ở Trung Ương Thần Điện, cô bé có được quyền hạn như vậy. Marty giảng giải một chút sự tình cho chúng sứ đồ, hơn nữa hy vọng các sứ đồ có thể hỗ trợ mình, gây trở ngại cho con đường tình yêu của Hiên Viên Kiệt. Nghe được Hiên Viên Kiệt vậy mà lại dám ôm tình cảm trơ trẽn như vậy đối với Giáo Hoàng của bọn họ, bọn họ quả thực chỉ hận không thể xé nát Hiên Viên Kiệt.

Tuy rằng các sứ đồ mới vừa ra đời không bao lâu, nhưng Trác Cẩn Khác đã giao cho bọn họ một trí tuệ cùng linh tính hoàn mỹ, từ đầu bọn họ đã nhận biết được các loại thường thức, có được tam quan của mình. Ở trong cách nhìn của bọn họ, tình cảm đối với Giáo Hoàng chỉ có thể là sùng kính cùng ngưỡng mộ mà thôi, tình yêu không có sai, nhưng mang tình yêu đối với Giáo Hoàng là sai trái, hơn nữa tình yêu có ẩn chứa dục vọng, đó quả thực là tội càng thêm tội, không thể tha thứ được.

Bọn họ cũng biết rõ, thân phận Hiên Viên Kiệt rất đặc thù, muốn giết, xé Hiên Viên Kiệt ra, là chuyện không có khả năng, nhưng chỉ vài động tác gây trở ngại nho nhỏ, bọn họ vẫn có thể làm được. Hiên Viên Kiệt, chúng ta sẽ không để cho ngươi dễ chịu đâu.

Ngày này, thời điểm Hiên Viên Kiệt lại đến Trung Ương Thần Điện, liền lập tức đối mặt với những trở ngại đến từ Marty và các sứ đồ, trước mắt thực lực của các sứ đồ vẫn còn cao hơn Hiên Viên Kiệt một chút, các sứ đồ âm thầm tập kích, Hiên Viên Kiệt căn bản là trốn không xong, khí kình khi các sứ đồ luận bàn với nhau cũng đã đủ để đả thương đến Hiên Viên Kiệt rồi, còn chưa đợi hắn tới gần Trác Cẩn Khác, đã ngã xuống giữa đường dưới một loạt tao ngộ rồi.

Hiên Viên Kiệt không ngốc, hắn đương nhiên nhận ra hắn gặp chuyện đều là do các sứ đồ cố ý, như vậy đây là ám chỉ đến từ Trác Cẩn Khác saoo? Hiên Viên Kiệt không muốn bị đả kích, cho nên ảo tưởng như thế, đây là Trác Cẩn Khác đang sợ hãi sẽ động tâm với hắn, cho nên mới làm ra những việc này để đánh mất ý niệm của hắn. Hắn sẽ không từ bỏ.

Hết thảy mọi việc phát sinh ở Trung Ương Thần Điện, sao có thể giấu được Trác Cẩn Khác, nhưng y không có ý định sẽ ngăn cản, không phải vì cái vọng tưởng của Hiên Viên Kiệt, mà chỉ là đơn thuần cảm thấy thú vị. Nếu ngay đến cả chút khó khăn các sứ đồ chế tạo ra mà Hiên Viên Kiệt cũng không thể thông qua được, như vậy hắn có tư cách gì để đứng ở trước mặt y nói yêu cơ chứ. Y sẽ tâm động vì một kẻ yếu ớt hơn mình, mặc kệ người nọ có được mị lực như thế nào đi nữa, chỉ cần điểm này không phù hợp, y cũng sẽ không động lòng.

So với người bảo hộ, y muốn chính là một người có thể sóng vai cùng, tính cách của y, sớm đã khiến y không cần phải trả giá nữa, y có thể sủng nịch, lại sẽ không bao dung không có chừng mực, y không muốn khiến tâm mình chỉ vì một người mà lắc lư. Nếu như thật sự sẽ có một đoạn tình cảm, y tuyệt đối không phải là người khuynh tẫn tất cả kia, y sẽ yêu có giới hạn, trả giá rất ít, mà đối phương, hoặc là tính cách tương tự giống y, hiểu rõ lẫn nhau, hoặc chính là cuồng nhiệt vô cùng, biết tính cách y như thế, nhưng vẫn như cũ không oán không hối hận.

Người trước, hiển nhiên Hiên Viên Kiệt không phải, người sau, Hiên Viên Kiệt có phù hợp một bộ phận, nhưng càng nhiều là khác biệt, cũng không có khả năng thay đổi thành như vậy. Hiên Viên Kiệt rất phù hợp Trác với mong đợi của Cẩn Khác đối với tình cảm, nhưng nguyên nhân Trác Cẩn Khác không đáp lại, cũng bởi vì Hiên Viên Kiệt còn chưa đủ mạnh.

Ngồi xem Hiên Viên Kiệt bị các sứ đồ gây khó dễ, coi như thú tiêu khiển, Trác Cẩn Khác không có một tia thương hại nào đối với cảnh ngộ của Hiên Viên Kiệt, nhưng có khi cũng sẽ bảo các sứ đồ buông tha Hiên Viên Kiệt, đại phát từ bi thả Hiên Viên Kiệt tới đây. Hiên Viên Kiệt tìm được đường sống trong chỗ chết vẫn cứ chết cũng không hối cải, như cũ cực ân cần với Trác Cẩn Khác.

“Ngươi thật đúng là ấu trĩ.” Tiếp nhận đóa hoa do Hiên Viên Kiệt hái xuống từ ngay chính vườn hoa của mình, đặt một bên, nhìn Hiên Viên Kiệt đã một lần nữa thu thập chỉnh tề mang vẻ mặt thâm tình nhớ nhung xuất hiện ở trước mặt mình, Trác Cẩn Khác cười bình luận hành vi của Hiên Viên Kiệt. Ánh mắt kia, biểu tình kia, đều là đạm mạc, để Hiên Viên Kiệt biết, Trác Cẩn Khác chỉ coi hành vi của hắn như trò khôi hài của trẻ con mà thôi.

“Nếu ấu trĩ có thể đạt được tâm em, thì ấu trĩ có sao đâu?” Hiên Viên Kiệt là đã sớm làm chuẩn bị, cũng không có bị đả kích đến, tùy ý ngồi ở Trác Cẩn Khác đối diện.

“Ta không thích hành vi ấu trĩ, Hiên Viên Kiệt, thành thục một chút đi.” Trác Cẩn Khác ngoại trừ xem kịch ra, cũng rất không vừa lòng đối với trạng thái tâm lí gần đây của Hiên Viên Kiệt, bị tình yêu làm u đầu, trở nên ấu trĩ như vậy, tuy thực lực Hiên Viên Kiệt tăng lên, nhưng tâm cảnh vẫn còn kém chút. “Tâm cảnh không theo kịp tu vi, ngươi sẽ phải ăn đau khổ.”

Cũng không phải hệ thống tu luyện khác nhau, liền có thể không coi trọng tâm cảnh tu vi. Cái gọi là tâm cảnh, đương nhiên không phải là thanh tâm quả dục, mà là khả năng nắm chắc của bản thân ngươi đối với tâm lý, giống như y, mặc kệ y có đưa ra quyết định gì, y cũng có thể rõ ràng, suy nghĩ của y là như thế nào, sẽ không sai loạn, sẽ không dao động, lại càng khó có thể thay đổi được. Hiện tại Hiên Viên Kiệt rõ ràng là đang bị tình yêu làm cho đầu váng mắt hoa, ngay cả tâm lý cùng bản ngã của mình cũng đã không có cách nào giữ vững được nữa.

“Đây là cảnh cáo?” Hiên Viên Kiệt nhướng mày.

“Không, là tốt bụng nhắc nhở, ngươi đã bao lâu chưa có tĩnh tâm rồi?” Ánh mắt Trác Cẩn Khác nhìn thẳng vào hai tròng mắt hàm chứa tình nghĩa của Hiên Viên Kiệt, hết thảy mọi thứ ảnh ngược ra đều trong vắt trong suốt, lạnh đến không có một tia cảm tình. Làm Hiên Viên Kiệt gần đây bị tình cảm đốt đến nóng đầu, đột nhiên lạnh băng một hồi.

“Thật đúng là đã lâu chưa có tĩnh tâm lại.” Hiên Viên Kiệt thở dài một hơi, tình cảm lộ ra ngoài cũng thu liễm lại vài phần, đầu tỉnh táo ra, gần đây biểu hiện của hắn thật sự là có chút thất thường, hắn là kiệt ngạo khó thuần, chứ không phải ấu trĩ. Hơn nữa, một người lịch duyệt cao sâu như Trác Cẩn Khác, làm sao có thể sẽ thích người ấu trĩ được, Trác Cẩn Khác cần chính là người sóng vai cùng, chứ không phải kẻ ấu trĩ chỉ biết chơi đùa. Đổi thành là hắn, thì cũng đồng dạng chịu không nổi cái loại ngây ngốc như thế.

“Em có thể nhắc nhở tôi, vậy là vẫn có chút để bụng đối với tôi nhỉ.” Ấu trĩ gì đó, ném qua một bên đi, hiện tại hắn đang trong trạng thái mỉm cười tà mị thành thục, tặng hoa gì đó, phải đưa có cách điệu, thư tình gì đó, phải đưa cho ưu nhã, ca hát gì đó, phải cao nhã, nói chuyện gì đó, phải tỏ vẻ thành thục tính cảm, biểu hiện ra tố chất của hắn mới được.

“Tùy tiện ngươi nghĩ sao cũng được.” Trác Cẩn Khác chỉ là cười nhạt, muốn kích y, Hiên Viên Kiệt còn non lắm., “Biểu hiện của ngươi thật giống một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng có phải mối tình đầu đâu.”

“Em nói đúng, chính là mối tình đầu.” Muốn phản kích, xin lỗi, hiện tại da mặt hắn dày lắm, sẽ hở một cái là dậm chân đâu, hắn chính là rất thành thục.

“Ngươi cho rằng ta không biết công tích vĩ đại của ngươi sao?” Đây là trợn mắt nói dối sao? Trác Cẩn Khác tươi cười nhiều thêm vài phần mỉa mai.

“Những người đó đều chỉ là gặp dịp thì chơi, lúc trẻ tuổi tò mò không hiểu chuyện, không cần ghen đâu, về sau tôi sẽ chỉ có một mình em thôi.” Ở trên mồm mép, Hiên Viên Kiệt bắt đầu biểu hiện ra một loại thế lực ngang nhau.

“Thật đúng là thụ sủng nhược kinh.” Đối đãi với tên da mặt dày này, nếu nói rõ y căn bản là không có hứng thú với hắn, cũng sẽ không lọt vào tai hắn nổi, nói không chừng có khi còn sẽ ném lại một câu em không cần lo lắng, không cần thẹn thùng linh tinh nữa.

“Không cần, về sau tôi sẽ sủng em tới mức không cần kinh nữa.” Đem lời của Trác Cẩn Khác hiểu thành ngược lại, như vậy rõ ràng chính là nội dung mà mình muốn rồi. Học bá Hiên Viên Kiệt, bắt đầu học được cách làm thế nào để ứng đối với Trác Cẩn Khác. Đã không còn phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi đối với Trác Cẩn Khác giống như quá khứ, không còn những phẫn nộ không cam lòng kia, lại càng không còn choáng váng nóng não vì bị tình yêu đánh sâu nữa, phần lý trí bình tĩnh trước kia đã được ca tụng, liền một lần nữa trở về trong đại não Hiên Viên Kiệt.

“Có chút khó có thể ứng phó rồi.” Trác Cẩn Khác không phủ nhận, miệng lưỡi Hiên Viên Kiệt đã tiến bộ.

“Cảm ơn lời khích lệ.” Hiên Viên Kiệt đầy mặt tươi cười, ánh mắt lưu luyến tiếp nhận lời khen ngợi hiếm có của Trác Cẩn Khác, trong lòng nở rộ pháo hoa sáng lạn, nắm chặt tay, đây là thắng lợi mang tính mở đầu nha.

“Nghe nói ngươi đang nghiên cứu trù nghệ, thành quả như thế nào?” Lúc đám người Hiên Viên Kiệt nói chuyện tuy rằng không nhắc đến tên y, nhưng đối với hướng đi của Hiên Viên Kiệt, y cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, thánh đường cũng có hệ thống tình báo của riêng mình. Tin tức về Hiên Viên Kiệt đang nghiên cứu trù nghệ, là do lần trước Toledo đưa tới. Con cáo già nhạy bén kia, từ trong hướng đi thường xuyên gần đây của Hiên Viên Kiệt, loáng thoáng ngửi được mùi gì đó, bởi vì tính đặc thù của Hiên Viên Kiệt, làm tình báo bên người y, Toledo vẫn luôn chú ý.

“Tiến bộ lộ rõ.” Học bá quả nhiên là học bá, củi gạo mắm muối tương dấm trà căn bản là không làm khó được hắn, nếu không phải vì tài liệu khan hiếm, có khi tiến bộ trù nghệ của hắn đã nhanh hơn rồi. “Không lâu sau, A Khác sẽ có thể thưởng thức được rồi.”

“Thỉnh để Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ thưởng thức trước rồi nói cho ta cảm tưởng đã.” Trác Cẩn Khác tỏ vẻ y có một loại không tín nhiệm vi diệu đối với trù nghệ của Hiên Viên Kiệt, hơn nữa còn đẩy Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ ra.

“Yên tâm, bọn họ đã hưởng qua rồi, cũng chưa chết.” Hiên Viên Kiệt bán đứng đồng bọn cũng thuộc cấp bậc chuyên nghiệp. Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt ở phương xa, đột nhiên hắt xì hai cái, sao đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lạnh, tiến hóa giả không nên bị cảm mạo mới đúng.

“Sinh mệnh lực thật ngoan cường.” Trác Cẩn Khác đây là khen ngợi hay là châm chọc vậy hả.

“Đừng xem thường trù nghệ của tôi như vậy chứ.” Hiên Viên Kiệt bất đắc dĩ nói, hắn cũng có phải là thiếu gia mười ngón tay đều không dính nước đâu chứ, thời kỳ hòa bình đã qua rồi, nhóm lửa nấu cơm hắn vẫn biết làm, hương vị một lần hai lần cũng coi như tạm được. Sau khi dụng tâm nghiên cứu, trù nghệ của hắn liền bay lên cực nhanh, Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ đều ăn hết sạch sẽ đồ hắn làm cơ mà. Hắn bảo đảm, hắn tuyệt đối không có ở một bên dùng vũ lực uy hiếp đâu, là bọn họ tự nguyện.

“Đi thôi, để ta nhìn xem gần đây dưới tay các sứ đồ, ngươi có tiến bộ được tí nào không.” Trác Cẩn Khác đứng lên.

“Thủ hạ lưu tình.” Nụ cười của Hiên Viên Kiệt có chút miễn cưỡng, không có ai sẽ thích việc bị người trong lòng đánh đến răng rơi đầy đất, tổn thương thân thể, cũng tổn thương tự tôn. Có thể xác định là, hắn thật sự không phải cuồng bị ngược.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio