Hồ ma ma sớm đã cầm cao lê ra cho ngự y kiểm tra, ngự y hít vào một chút, ăn một ít, gật đầu nói: “Được nấu từ lê và thảo dược quý hiếm, Tam phu nhân cứ yên tâm ăn là được.”
Nghe được Chân Ngọc không phải là có thai, Ninh lão phu nhân vô cùng thất vọng. Từ lúc tiểu Tú Đường ra đời, Ninh lão phu nhân mặc dù vui mừng, nhưng vẫn có tiếc nuối, một lòng muốn ôm cháu trai, lại nghĩ tới sức khỏe Chân Ngọc ốm yếu, vào cửa hơn một năm mới mang thai, nay lại bị bệnh, trong thời gian ngắn chỉ sợ là không thể mang thai được, tính tới tính lui, quyết định để Vương Chính Khanh cưới thêm tiểu thiếp.
Thân phận địa vị hiện giờ của Vương Chính Khanh như vậy, hiện thời bên cạnh chỉ có một chính thê, một thiếp thị cũng không có, rốt cuộc không thể được. Ninh lão phu nhân nhắc tới chuyện cưới tiểu thiếp, Vương Tuyên cũng tán thành, nói: “Chuyện như vậy phải nói một tiếng với Ngọc nương, để nó giúp Tam lang chọn một người tốt, tránh khỏi chuyện náo loạn như ngày trước.”
Ninh lão phu nhân lại vừa lòng Lập Hạ, cho rằng Lập Hạ ổn thỏa siêng năng, mà lại là nha đầu hồi môn của Chân Ngọc, vốn chuẩn bị cho làm di nương, vào lúc này nâng nàng lên, có lẽ Chân Ngọc sẽ không có ý kiến.
Chân Ngọc cũng không biết Ninh lão phu nhân có ý nghĩ như vậy, bởi vì tối nay ăn cao lê, đỡ ho hơn, tâm tình cũng chuyển tốt. Ngày hôm sau, lấy khăn tay che mặt, che kín miệng mũi, sai người đi kêu bà vú ôm tiểu Tú Đường tới đây, chơi đùa với tiểu Tú Đường một lát.
Tiểu Tú đường thấy trên mặt Chân Ngọc có khăn, nhất thời hiếu kỳ, lại gần liền muốn lấy tay nghịch, cười vang”khanh khách” vang.
Chân Ngọc thấy tiểu Tú Đường đáng yêu, không tránh được cảm thán, lúc trước sinh thật đau đớn, nhưng hiện nay nhìn nữ nhi như thế, rốt cuộc cảm thấy hài lòng rồi.
Thấy tiểu Tú Đường chảy nước miếng, Hồ ma ma cầm khăn đến lau giúp bé, cười nói: “Răng dài rồi, cười một tiếng liền chảy nước miếng.”
Bà vú liền nói: “Bây giờ rất thích cắn người. Mấy ngày trước Chân gia Tiểu Lang quân tới, chơi đùa một lát, thấy Chân gia Tiểu Lang quân phải đi, nhất thời không muốn rời, lại cắn Tiểu Lang quân một cái.”
Mấy ngày trước Kiều thị dẫn Nguyên Gia và Nguyên Phương tới đây, Chân Ngọc bởi vì bị ho, không để cho Nguyên Gia Nguyên Phương vào phòng, chỉ để hai đứa đi tìm tiểu Tú Đường chơi, sau lại nghe được chuyện tiểu Tú Đường cắn Nguyên Gia, lúc này nghe bà vú nhắc tới, liền nói: “Vẫn hỏi đại phu một chút, xem có thứ gì giúp nó mài răng không, không thể gặp người thì cắn như vậy.”
Bà vú nói: “Lại không cắn người khác, chỉ thích cắn Chân gia Tiểu Lang quân.”
”Đường Nhi, đứa nhỏ này đã biết bắt nạt Nguyên Gia rồi hả?” Chân Ngọc nghe vậy vui vẻ.
Lại trêu chọc tiểu Tú Đường một lát, Chân Ngọc có chút mệt mỏi, liền để bà vú ôm tiểu Tú Đường đi xuống, mình thì nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hồ ma ma hỏi thăm Vương Chính Khanh đã trở lại, liền nói với Chân Ngọc:“Tam phu nhân cũng đừng cố chấp, ho khan chuyển tốt, nên chủ động nói cho Tam gia một tiếng, miễn cho hắn lo lắng.”
Chân Ngọc tự biết ý tứ Hồ ma ma, đây là để cho nàng chịu thua, chủ động nhận thua với Vương Chính Khanh, nhất thời thầm trợn mắt, bây giờ lão tử là nữ nhân, nữ nhân chẳng lẽ không phải chỉ cần yêu kiều, nam nhân sẽ chủ động tới nhận sai sao? Có thể nào mà ngược lại? Nếu như vậy, còn không phải để Vương Chính Khanh càng đắc ý sao, về sau lại càng không coi lão tử ra gì sao?
Hồ ma ma không để ý tới Chân Ngọc, phối hợp dọn dẹp phòng, đổi ga giường, quay đầu ra cửa, liền đi cầu kiến Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh nghe được Hồ ma ma tới, trái tim vui mừng, ừm, Ngọc nương đây là hồi tâm chuyển ý rồi, biết phải tới mời ta qua rồi?
Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh, trước tiên là nói về chuyện Chân Ngọc bị ho đã đỡ, nói tiếp: “Tam phu nhân pha trà mới, chờ Tam gia cùng thưởng thức!” Nói rồi phúc thân khẽ chào, lui xuống.
Trái tim Vương Chính Khanh mừng thầm, nhưng không muốn lập tức qua chỗ Chân Ngọc, trì hoãn sau một phút đồng hồ, vừa đi qua.
Vừa đúng lúc Chân Ngọc đang pha trà, thấy Vương Chính Khanh tới, bởi vì ho đã giảm, tâm tình không tệ, cũng không so đo cùng Vương Chính Khanh, làm bộ như lúc trước không có chiến tranh lạnh, cười nói: “Mới pha trà đấy, Tam lang tới nếm thử một chút!”
Hồ ma ma nhìn hai người bọn họ ngồi đối diện uống trà, thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui xuống.
Hai người uống xong trà, rửa mặt xong, dưới đèn thử dò xét nhau một phen, cuối cùng dắt tay lên giường.
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, tối nay, hai người cũng có chút không thể kiềm chế.
Quá nửa đêm, mưa xuân đã ngừng, có ánh trăng mờ chiếu vào bên cửa sổ. Vương Chính Khanh ôm lấy Chân Ngọc, cúi đầu nói: “Như thế nào, phu quân của nàng lợi hại không?”
Chân Ngọc che miệng ho nhẹ một tiếng, lười biếng nói: “Cái nguòi này là thừa dịp ta ngã bệnh, mới trình anh hào, nếu là bình thường, hừ hừ!”
Vương Chính Khanh nói nhỏ: “Bình thường là nhường ngươi mà thôi.” Hắn nói xong, bàn tay phủ ở nơi đẫy đà của Chân Ngọc, lại không khống chế được, cúi người xuống, lời nói đều không rõ nữa.
Chân Ngọc đẩy Vương Chính Khanh một cái, chỉ là không đẩy được, không khỏi nhỏ giọng la ầm lên: “Cũng giày vò nửa đêm rồi, còn muốn tới nữa?”
Vương Chính Khanh ngậm nơi đỏ tươi, chỉ lo thưởng thức, có vô ích trả lời Chân Ngọc? Hai người lần nữa quấn lấy thì Vương Chính Khanh mới thở gấp nói: “Ai bảo nàng chừng mấy ngày không để ý tới ta? Phần của mấy ngày đó, tối nay phải đòi lại hết.”
Chân Ngọc có chút không chịu nổi, cuối cùng nhỏ giọng cầu xin: “Xin nợ trước có được hay không?”
”Không được!” Vương Chính Khanh quả quyết cự tuyệt, thấy thân thể Chân Ngọc mềm nhũn, liền dụ dỗ nói: “Nàng không cần phải dùng lực, không cần làm gì khác hơn là nằm cho tốt, thời khắc quan trọng vặn vặn eo là xong rồi.”
Chân Ngọc thấy không kháng nghị được, chỉ đành phải phối hợp, ở phía dưới Vương Chính Khanh uốn éo rên rỉ.
Xong chuyện, Vương Chính Khanh vuốt mặt Chân Ngọc nói: “Ngọc nương, nàng càng lúc càng giống nữ nhân.”
Trên mặt Chân Ngọc nổi đóa hồng, nũng nịu hỏi “Chàng yêu thích sao?”
”Thích, rất thích rồi!”
”Thích là tốt rồi! Thật ra thì, ta hiện nay cảm thấy làm nữ nhân cũng tốt vô cùng!”
Thanh âm nỉ non thanh trong phòng thấp dần, Chân Ngọc ngủ say mất rồi.
Vương Chính Khanh đưa mắt nhìn mặt của nàng, nhu tình vạn chủng nói: “Ngọc nương, ta là càng ngày càng không thể rời khỏi nàng.”