Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

chương 40: anh nói: anh yêu em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ thành phố B trở về đã là chuyện của nửa tháng sau đó, không biết có phải bởi vì Trần Tư Tầm đã tới thành phố B từ trước hay không, lần đi chơi này coi vậy mà lại vô cùng thuận lợi, Trần Tư Tầm giống như ngựa quen đường cũ, dẫn Lâm Nhất Nhiên đi tới rất nhiều nơi, thưởng thức vô số những món ăn ngon, cho nên khi trở về, size quần của Lâm Nhất Nhiên đã tăng lên hai số.

“Thực ra là anh đang cố tình biến cái lời nói lúc trước thành sự thật đúng không?” Lâm Nhất Nhiên ôm mớ quần áo, buồn bã giương mắt nhìn đến cái người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.

Béo thành heo sẽ không ai thèm theo đuổi em. Đây chính là lời mà anh từng nói.

Cho nên nhất định là như vậy, nhất định là như vậy! Anh ấy đang tìm mọi cách làm cho mình béo lên.

Từ tận đáy lòng, Lâm Nhất Nhiên đang cố gắng tự an ủi bản thân.

“A…?” Anh liếc mắt, nhíu mày mỉm cười nói: “Không biết người nào túm chặt tay anh ở khu bán đồ ăn, sống chết không chịu đi nhỉ?”

Sao lại có người lúc nào cũng có thể nói chuyện một cách sắc bén như vậy chứ?

Lâm Nhất Nhiên bị anh làm cho nghẹn họng, nói không được một câu, cô không thể thừa nhận cái người mất hình tượng đó chính là mình, vậy nên Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể oán hận, trừng mắt nhìn cái khuôn mặt đang cười rất tươi kia, cô hừ một tiếng rồi xoay người lại, đi về phòng mình, trốn trong góc vẽ vòng tròn.

Nhất định là do anh ấy cố ý làm cho mình béo lên, nhất định là do anh ấy sợ mình bị người khác cướp mất, nhất định là vậy, nhất định là vậy!

Lâm Nhất Nhiên chắp tay, nhắm mắt lại, bắt đầu tự thôi miên bản thân.

Trước khi trở về, Trần Tư Tầm còn dẫn Lâm Nhất Nhiên tới cái nơi mà năm cấp ba, nhà trường tổ chức đi chơi xuân.

Đứng ở trên đập nước, Lâm Nhất Nhiên bỗng dưng cảm thấy xúc động vô vàn.

“Thầy, anh có còn nhớ hay không?” Lâm Nhất Nhiên kéo tay Trần Tư Tầm, nháy mắt ra hiệu với anh, sau đó, cô bỗng dưng lấy tay che miệng, khoa trương hô lên: “Vậy ra khi đó, anh đã cố tình thông báo trước cho em sao?”

Trần Tư Tầm bị động tác của cô chọc cười, anh vươn ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi của cô.

“Rất đau đó!” Lâm Nhất Nhiên vội vàng đầu hàng, làm nũng nói: “Thầy, đau. . . .” Trần Tư Tầm buông tay ra, sau đó lại búng một phát vào trán cô rồi xoay người đi xuống bậc thang.

Lâm Nhất Nhiên xoa xoa mũi, vội vàng đuổi theo anh, miệng vẫn không ngừng hỏi: “Thầy, thầy, anh thích em từ khi nào vậy?”

“Em không cảm thấy được sao?” Trần Tư Tầm cũng không nhìn cô, lại vẫn giống như lần đó, anh vươn tay nắm lấy bàn tay cô, sau đó từ từ dẫn cô đi xuống dưới.

“Ưm. . . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên bị anh nắm chặt tay, cũng không nhìn đường, rất nhanh, những hồi ức khi đó lại ùa về trong suy nghĩ.

“Lúc ở trong bệnh viện sao?” Lâm Nhất Nhiên nghĩ về lần đầu tiên hai người đi riêng với nhau, nhưng rồi rất nhanh, cô lại phủ định điều đó, Trần Tư Tầm không giống loại người dễ dàng động tâm như vậy, “Hay là. . . . . . cái lần ra ngoài ăn cơm?”

Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Trần Tư Tầm, cô lắc lắc cổ tay đang bị anh nắm chặt, hỏi: “Thầy, sao lại không nói gì vậy?”

“Anh nói vừa gặp đã yêu, em tin không?” Trần Tư Tầm quay đầu lại, mỉm cười nhìn vào mắt cô.

“A a a a a a?” Lâm Nhất Nhiên bị trượt chân, tuột xuống hai bậc, Trần Tư Tầm vội túm chặt tay cô, giữ cho cô không bị ngã.

Lâm Nhất Nhiên đứng tại một bậc thềm đã phủ đầy rêu xanh, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, cô vỗ vỗ ngực, “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.” Nói xong, cô lại quay đầu nhìn anh, “Tại anh đấy, nói một câu như vậy dọa em giật cả mình.”

Trần Tư Tầm nhìn thấy cô đã đứng vững, anh buông tay ra, khoanh tay ôm trước ngực, nhướn mi hỏi lại: “Em không tin sao?”

“Không tin!” Lâm Nhất Nhiên trả lời một cách chắc chắn.

“Không tin thì thôi.” Trần Tư Tầm cũng không nói nữa, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

“Này!” Giọng nói của Lâm Nhất Nhiên có chút hung dữ, nhìn đến vẻ mặt vẫn thản nhiên của anh, “Em không nói đùa đâu đấy!”

“Ừhm, ai bảo em không tin.”

“Em. . . . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên há hốc miệng nhưng lại không nói được gì, cô bị anh chọc tức đến nỗi chỉ biết căm phẫn đứng dậm chân tại chỗ.

Trần Tư Tầm quay đầu lại nhìn cô, cười híp mắt.

Thật ra, anh bắt đầu chú ý đến cô bởi vì một lá thư tình ngày đó.

Lý Điển viết một phong thư như vậy gửi cho Lâm Nhất Nhiên, cuối cùng lại bị cô kẹp trong vở bài tập rồi nộp lên cho anh.

Trần Tư Tầm học ở nước ngoài, đương nhiên rất tôn trọng quyền riêng tư, anh sẽ không tùy ý mở thư của người khác, lúc mở vở bài tập, nhìn thấy lá thư ấy, suy nghĩ đầu tiên của anh là sẽ đem trả lại cho Lâm Nhất Nhiên. Nhưng mà lúc đó, thầy tổ trưởng cũng có mặt, nhìn thấy lá thư kẹp trong vở bài tập, ông lại cho rằng đó chính là thư tình nữ sinh gửi cho anh. Dù sao cũng chỉ là một nữ sinh mười mấy tuổi, cũng khó tránh khỏi những tâm tư không nên có, cho nên ông ấy vội vàng cầm bức thư đi qua, sau đó lập tức xé mở bao thư.

Trần Tư Tầm sửng sốt, anh không nghĩ tới là thầy tổ trưởng sẽ làm như vậy, lúc định lên tiếng ngăn cản đã là chuyện quá muộn, chỉ thấy ông ấy tức giận, ném bức thư lên trên bàn, sau đó thuật lại một lèo nội dung của bức thư, cuối cùng nói: “Trẻ con bây giờ, phản rồi, phản rồi!”

Trần Tư Tầm chống tay lên trán bật cười, như vậy là phản rồi sao? Nếu không biết là chuyện yêu đương của Lâm Nhất Nhiên thì chắc anh sẽ nghĩ là cô phóng hỏa, buôn ma túy mất.

Anh đã lăn lộn ở xã hội này nhiều năm như vậy, cuối cùng lại quay về làm giáo viên ở cái trường trung học cấp ba này, anh hiểu rõ, trong lòng cô bé này rất thuần khiết, đơn thuần chấp nhất, đơn thuần tin tưởng chính mình có thể được hạnh phúc, một Lâm Nhất Nhiên chân thật, lại biết cố gắng, biết săn sóc, cảm thông với người khác, dễ dàng thỏa mãn và biết ơn, cho dù trong lòng cô đôi khi cũng có những toan tính nhỏ nhỏ, nhưng cũng không làm tổn thương người khác, đôi lúc cũng có chút hẹp hòi nhưng lại không hồ đồ, tính cách của cô giống hệt như một đứa trẻ, nhưng lại rất chân thành và biết cách khoan dung.

Bội Tưởng tuy quyến rũ nhưng lại quá mức khôn khéo, Lâm Tâm Thất đáng yêu nhưng cũng không đơn thuần, khách quan mà nói, một Lâm Nhất Nhiên vui buồn, khổ sở, tất cả tâm tình đều có thể phơi bày hết lên khuôn mặt, dường như lại đơn giản hơn nhiều.

Cũng càng hấp dẫn người khác hơn.

Tại cái xã hội tràn đầy tiền tài và dục vọng này, Trần Tư Tầm đã gặp quá nhiều loại người, bởi vì điều kiện bên ngoài mà dùng hết vốn liếng đổ vào trên người người phụ nữ của mình. Chính vì vậy, khi anh gặp một Lâm Nhất Nhiên, bởi vì biết anh sẽ không ăn tối mà tình nguyện đưa phần cơm nắm của chính mình, một Lâm Nhất Nhiên khi làm dơ áo sơmi của anh, lại tình nguyện bồi thường một cái áo, cho dù nó bằng cả mấy tháng tiền tiêu vặt của cô. Tất cả những điều đó đã dễ dàng làm rung động trái tim của Trần Tư Tầm.

Mà trên thực tế, Lâm Nhất Nhiên cũng đã thành công, có lẽ cô cũng không biết rằng, trong những phút giây vô tình lơ đãng của mình đã hấp dẫn ánh mắt của anh.

Trần Tư Tầm bước xuống bậc thang cuối cùng, anh đứng trên một bãi đất trống, Lâm Nhất Nhiên hờn dỗi, đứng ở trên bậc thềm, quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn đến anh.

Trần Tư Tầm không có đọc bức thư, nhưng theo như lời của thầy tổ trưởng thuật lại thì lúc trước, Lý Điển đã chia tay với Lâm Nhất Nhiên, dù sao cậu ấy cũng mới chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đang ở thời kỳ tuổi trẻ phơi phới, tâm cao khí ngạo, tính tình nóng nảy, sao có thể kín kẽ trầm ổn, đương nhiên là sẽ không chịu nổi tính cách của Lâm Nhất Nhiên, nhưng dù sao thì hai người cũng đã từng có tình cảm cho nên mới do dự mãi, không biết phải nên làm như thế nào.

Các nhà tâm lý học đã nói rằng, con người sẽ chỉ tức giận với những ai thân thiết với họ, mà điều này đã được Lâm Nhất Nhiên biểu hiện rõ ràng ở buổi lễ tốt nghiệp.

Tính khí của Lâm Nhất Nhiên thật ra thì cũng không được tốt lắm, nhất là đối với những người thân thiết với mình, cô thường hay liều mạng cãi nhau, nhưng một khi đã qua cơn tức giận thì lại cảm thấy hối hận, vì thế nên khi cô ở cùng với Lý Điển sẽ thường hay to tiếng với cậu, sau đó lại cảm thấy bản thân mình có lỗi, cho nên Lý Điển mới có thể nói ra câu: Bây giờ em đối xử với anh như vậy, sau này cũng sẽ đối xử với anh ta như thế.

Cũng bởi vì thế nên Trần Tư Tầm mới nói Lâm Nhất Nhiên quả thực còn quá nhỏ, mà Lý Điển lại còn nhỏ hơn cô, cho nên hai người ở chung sẽ khiến cho Lâm Nhất Nhiên cảm thấy giống như mình đang chăm sóc cho một đứa em trai, khiến cho hai người sẽ để ý đến tuổi tác của đối phương, tựa như hai đứa trẻ ở cùng chung một chỗ. Mà hai đứa trẻ ở cùng một chỗ thì đương nhiên sẽ có cãi vã, lâu ngày rồi cũng sẽ có một người rời đi. Cho nên, Lâm Nhất Nhiên thích một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, chững chạc và thành thục hơn, chỉ bởi vì cô là một đứa trẻ, không muốn phải ở cùng một đứa trẻ khác.

Lý Điển và Lâm Nhất Nhiên, thật sự là không thích hợp.

Mọi người đều sẽ phải trưởng thành, mà điều Trần Tư Tầm anh muốn làm, đó chính là nhìn cô trưởng thành, trưởng thành thật tốt.

Cho dù thỉnh thoảng cô có chút hẹp hòi, cho dù hay đùa giỡn cũng rất dễ dàng tức giận, nhưng Lâm Nhất Nhiên là một cô bé xứng đáng được hạnh phúc.

“Lâm Nhất Nhiên, đôi lúc, nguyên nhân dẫn đến quá trình không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là. . . . kết quả!”

Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Tư Tầm bỏ hai tay vào túi quần, vẻ mặt bình thản nói: “Cho nên, Lâm Nhất Nhiên, khi nào và vì sao đều không quan trọng, quan trọng là. . . . .tình cảm hiện giờ.”

Lâm Nhất Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình giống như đang bị kiềm hãm, tim đập rất nhanh, như thể là có cái gì đó đang dâng trào mãnh liệt.

“Cho nên, Lâm Nhất Nhiên, anh yêu em, chỉ một câu này là đủ!”

Anh đứng cách đó vài bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô, khóe môi đang dần dần cong lên, khắp nơi trên khuôn mặt đều tràn ngập ý cười.

Lâm Nhất Nhiên không tự chủ được, ngừng hô hấp, cô ngơ ngẩn, ngước lên nhìn khuôn mặt anh.

Trần Tư Tầm đối với cô rất tốt, thật sự rất tốt, anh quan tâm, chăm sóc và cưng chiều cô, nhưng chưa từng một lần nói yêu cô.

Lâm Nhất Nhiên hơi cúi đầu, che giấu cảm xúc trong đôi mắt của mình, chỉ có hai hàng lông mi đang không ngừng run rẩy, khi cô ngẩng đầu lại thì khóe mắt đuôi mày đều đã cong lên, Lâm Nhất Nhiên nhếch miệng, nở một nụ cười rạng rỡ.

Cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là. . . . Anh yêu em.

Anh nói: Anh yêu em, chỉ một câu này là đủ.

Không sai, chỉ một câu này là đủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio