Từ Du Mạn không có vùng ra khỏi cánh tay của Mộ Trường Phong, chỉ là trong ánh mắt có chút oán trách. Thời điểm đối mặt với Cố Uyên, lại có chút cảm giác quẫn bách giống như bị bắt gian tại giường.
“Thầy Cố, mời vào. . . . . .”
Cố Uyên cười nhạt cự tuyệt. Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng ai biết trong lòng anh đã nổi sóng to rồi.
“Không cần, Mộ tiên sinh nói đúng, đúng là rất khuya rồi. Thế thì tôi đi trước vậy.”
Lại là bóng lưng, thứ anh để lại cho Từ Du Mạn lại là bóng lưng. Cố Uyên không biết, Từ Du Mạn ghét nhất chính là người khác đưa lưng về phía cô. Sau khi Cố Uyên rời đi, cửa vẫn chưa đóng.
“Khuya lắm rồi, anh cũng nên về đi thôi.”
“Mạn Mạn, biểu hiện vừa rồi của anh tốt chứ?”
“Tốt, rất tốt. Cho nên sau này anh cứ đóng vai bạn trai của tôi đi.”
“Không được đâu Mạn Mạn, anh muốn ở bên Tuyết Tuyết, không rảnh chơi với em.”
“Anh vừa nãy đã bắt đầu rồi, vậy thì phải làm cho đến cùng, không thể bỏ dở nửa chừng. Là tôi bắt ép anh sao? Là anh tự mình tình nguyện mà??
Người nào đó bất đắc dĩ, người nào đó bị ép buộc, tóm lại cái thỏa thuận này đã đạt thành. Sau khi Mộ Trường Phong đi, Từ Du Mạn bắt đầu cảm thấy hoảng hốt. Cô không rõ ràng lắm tại sao mình phải làm như vậy, làm như vậy rốt cuộc có tác dụng gì? Buổi tối lúc ngủ, Từ Du Mạn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới khoảng thời gian mọi người một nhà sống hạnh phúc khi còn bé, nghĩ tới mẹ vứt bỏ cô, nghĩ tới tất cả những việc đau lòng, khổ sở, còn có cả những kỉ niệm tốt đẹp nữa. Nhớ lại càng thêm đau lòng, tốt đẹp mấy đi nữa, đó cũng chỉ là kỉ niệm mà thôi. Từ Du Mạn cầm điện thoại di động của mình lên, chuẩn bị nhắn tin cho Mộ Trường Phong, còn chưa gửi đi, thì chuông điện thoại di động liền vang lên. Là số điện thoại của Cố Uyên. Suy nghĩ trong chốc lát, Từ Du Mạn vẫn nhận điện thoại.
“Alo, thầy Cố?” Cũng đã h rồi, gọi điện thoại cho cô làm gì?
“Xin hỏi cô là bạn của Cố tiên sinh sao?”
Là một người xa lạ. Không phải là Cố Uyên chạy đi uống rượu, sau đó uống say rồi chứ? Sau đó nhân viên phục vụ ở quán bar cầm điện thoại của Cố Uyên gọi điện thoại cho bạn của anh chứ?
“Cho là thế đi.”
“Tôi là nhân viên phục vụ ở quán bar Nghịch Lưu, Cố tiên sinh uống say ở chỗ chúng tôi, cô có thể tới đón anh ấy không?”
“Địa chỉ?”
Đã để cho cô đoán đúng rồi. Nhân viên phục vụ nói địa chỉ xong, Từ Du Mạn liền thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Chú bảo vệ còn hàn huyên với cô mấy câu. Từ Du Mạn không dừng lại mà đi luôn ra cổng, khiến ánh mắt của chú bảo vệ lóe lên tia sáng. Người nhân viên phục vụ cúp điện thoại, trong lòng đã tràn đầy nghi ngờ. Tại sao Cố tiên sinh không để cho mình gọi thẳng đối phương là Cố phu nhân mà phải gọi là bạn của Cố tiên sinh nhỉ? Tại sao Cố phu nhân gọi Cố tiên sinh là thầy? Chẳng lẽ, đây là tình thú giữa vợ chồng nhà người ta sao? Thôi, vẫn là đừng đoán nữa. Thời điểm Từ Du Mạn ngồi lên xe ta-xi, càng lúc càng cảm thấy có cái gì đó không hợp lí?? Tại sao người phục vụ không gọi điện thoại cho người khác mà cố tình gọi cho cô? Cố Uyên không phải còn có hai người bạn tốt sao? Cố Uyên tại sao không đi Trầm Luân? Muốn quay về, nhưng cô đã đồng ý đến đón người rồi. Dù sao đã đi ra ngoài rồi, vẫn là nên đi. Trong lòng Từ Du Mạn nghĩ như vậy. Ngoài Trầm Luân thì Nghịch Lưu cũng là quán bar tốt nhất ở thành phố A. Bất kể trang hoàng hay là cái gì, cũng tốt hơn các quán bar khác rất nhiều, nhưng vẫn thua kém Trầm Luân.
Từ Du Mạn đi vào, liền nhìn thấy Cố Uyên nằm bò ra ngủ trên quầy bar. Nhân viên phục vụ vẫn luôn trông coi Cố Uyên thấy Từ Du Mạn đi về phía Cố Uyên, nên nghĩ đây chính là Cố phu nhân đi. Không nói gì thêm, liền lui ra. Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên giống như heo chết, lửa giận trong lòng liền vọt lên.
“Thầy Cố, tỉnh dậy đi.”
Từ Du Mạn nào là đẩy, kéo, đánh, đấm, đạp, nhưng vẫn không thấy Cố Uyên có dấu hiệu tỉnh lại.
“Heo chết.”
Người phục vụ tránh ở một bên cũng cảm thấy run sợ trong lòng, nghĩ thầm Cố tiên sinh này làm sao nhịn được hả ? Cố phu nhân thật là rất rất rất bạo lực rồi. Tiểu nhân viên phục vụ làm dấu Thánh (tín đồ đạo Cơ Đốc dùng tay phải làm dấu Thánh), trong miệng còn đọc: “Thế giới tuyệt vời như vậy, cô lại nóng nảy như vậy, như vậy không tốt, không tốt.”
Bên này Từ Du Mạn thật sự là không có cách nào dìu được Cố Uyên, không thể làm gì khác hơn là đem Cố Uyên cõng lên. Tiểu nhân viên phục vụ vẫn còn đang lặp lại động tác làm dấu Thánh, liền hoảng sợ khi nhìn thấy Từ Du Mạn một mình cõng Cố Uyên lên, còn đi ra bên ngoài! Bên trong quán bar những người khác cũng vậy, nhìn thấy một màn này, thật sự gọi là hoảng sợ, con ngươi cũng sắp rớt ra rồi. Còn có thể nghe thấy tên đàn ông ẻo là nào đó nói: “Ôi chao má ơi, người phụ nữ này khủng bố như vậy, ai dám muốn .”
Từ Du Mạn dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, trong lòng cười lạnh, chẳng lẽ ẻo lả như anh thì có người dám muốn sao? Cái tên Cố Uyên này, nhìn thì rất gầy, sao lại nặng như vậy chứ? Thật muốn ném anh ta ở chỗ này mặc kệ cho rồi. Lần này Từ Du Mạn gọi taxi có chút khó khăn. Rất nhiều xe, rõ ràng là xe không, nhưng nhìn thấy Từ Du Mạn đang vác một người đàn ông ngoắc xe thì chính là không dừng lại. Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, đem Cố Uyên buông xuống rồi ném xuống đất. Sau đó ngoắc xe, lập tức có xe ta-xi dừng lại. Từ Du Mạn nói với tài xế:
“Đại ca, phiền anh giúp tôi một chút, anh trai tôi uống say, anh giúp tôi đỡ anh ấy lên xe được không?”
Ai có thể cự tuyệt được lời thỉnh cầu tuyệt vời của một cô gái nhỏ đáng thương yểu điệu như vậy chứ? Dù sao người tài xế này không cự tuyệt. Tài xế xuống xe, mới nhận ra Từ Du Mạn.
“Là cô?”
Từ Du Mạn vừa nghe tài xế nói như thế, cũng nhận ra người tài xế này. Đây không phải là bác tài xế lần trước chở cô đến quảng trường Kim Phủ sao? Là người quen, người quen mỹ nữ. Tài xế càng thêm ân cần, lập tức đỡ Cố Uyên lên xe. Sau đó, chở Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đi. Xe mới vừa lái đi khỏi, thì anh phục vụ kia liền vội vã chạy đến. Cũng chỉ kịp nhìn thấy xe taxi càng lúc càng chạy xa.
“Xe, xe của Cố tiên sinh.”
Aiz, ai bảo mới vừa rồi anh ta bị hành động vĩ đại của Từ Du Mạn làm cho kinh hãi, liền quên chuyện này đây? Làm thế nào bây giờ? Chắc chắn sẽ bị ông chủ trừ tiền lương rồi. Tiểu nhân viên phục vụ vẻ mặt thảm thương quay trở lại Nghịch Lưu. Chú bảo vệ nhìn thấy Từ Du Mạn khiêng Cố Uyên đi vào, hơi giật mình nhưng vẫn không khỏi có chút đắc ý ở trong lòng. Từ Du Mạn rất vui mừng vì có thang máy, nếu không cô chắc chắn trực tiếp đem Cố Uyên ném ở dưới lầu. Thói quen của Cố Uyên rất tốt, cho dù uống say, nhưng vẫn không say bí tỉ, không nôn ói, chỉ yên lặng ngủ, mặc dù ngủ say đến mức giống như heo chết vậy. Từ Du Mạn ném Cố Uyên lên giường, giúp anh cởi giầy và áo khoác, lấy nước rửa mặt cho anh, sau đó đắp kín chăn cho anh, rồi định đi ra ngoài. Phòng rất nhỏ chỉ có một cái giường, bị Cố Uyên chiếm mất, cô đành phải đi ra ngoài ngủ trên so-pha. Cũng may trong nhà có nhiều chăn. Từ Du Mạn trước nay chưa từng cảm thấy mình có kiên nhẫn như vậy. Vừa định đi ra ngoài, Từ Du Mạn không chú ý liền bị Cố Uyên kéo lên trên giường. Cố Uyên bất ngờ lật người, đem Từ Du Mạn đè ở phía dưới rồi.