“Em...” Từ Du Mạn cũng uống một ngụm nước, nói tiếp: “Em…”, nhưng mà Từ Du Mạn cho dù uống nhiều nước hơn nữa, vẫn không biết nên nói như thế nào. Ngược lại bụng có hơi trướng, là muốn đi toilet rồi.
“Có gì em cứ nói thẳng.”
Cố Uyên lẳng lặng chờ Từ Du Mạn nói tiếp, nhưng lại đợi được tiếng thở dài của cô. Chỉ nghe Từ Du Mạn mệt mỏi nói:
“Thầy về đi.” Quả nhiên, cô vẫn không cách nào mở miệng.
“Được rồi, vậy tôi đi trước, em buổi tối nhớ ăn cơm, với lại đi ngủ sớm một chút.”
Cố Uyên dặn dò xong, rồi rời đi. Thời điểm thứ sáu tuần trước, Cố Uyên cũng đã nói giờ tự học của tối thứ hai này sẽ tổ chức một hoạt động sôi nổi để thư giãn. Nội dung của hoạt động vui chơi là trò chơi hành động và lời thật lòng mà rất nhiều người thích chơi. Đề nghị này đúng là làm cho học sinh trong lớp rất vui mừng. Không ngờ thầy Cố không chỉ đẹp trai, dạy hay, còn rất hiểu bọn họ. Thay đổi rất hay, trò chơi này rất tuyệt. Hơn nữa còn cho phép uống rượu, hả lòng hả dạ. Lúc đầu, Cố Uyên lấy sắc đẹp của anh mua chuộc tất cả nữ sinh trong lớp, hiện tại lại dùng hành động này mua chuộc không chỉ nữ sinh mà còn cả các nam sinh nữa. Bây giờ cả lớp đều một lòng noi gương theo anh. Đây chính là chỉ nghe theo mệnh lệnh của Cố Uyên.
Nghĩ tới hoạt động của buổi tối thứ hai, mọi người tới trường học đều hưng phấn không thôi, chờ trời tối nhanh hơn một chút, tan lớp nhanh hơn một chút. Nhanh đến tối đi. Ai cũng có nhận thức này, nếu bạn đang chờ người nào đó, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Một phút liền dài đằng đẵng giống như một tiếng đồng hồ. Hiện tại, toàn thể lớp bọn họ đều có loại cảm giác này. Tại sao trong giờ sinh vật, thời gian giống như dài hơn gấp đôi so với trước kia vậy? Tại sao tiết toán lại buồn tẻ vô vị như vậy, nếu như chơi vui giống như tiết ngữ văn thì thời gian khẳng định trôi qua nhanh hơn nhiều. Ngay cả giờ thể dục mà bình thường các bạn nam thích nhất bây giờ đối với bọn họ mà nói cũng rất gian nan.Rốt cuộc, một ngày lên lớp đã xong rồi. Tất cả đều nhảy cẫng hoan hô.
Quy tắc trò chơi là như vậy, ở chính giữa là một chai rượu, một người sẽ quay chai rượu đó, sau khi chai rượu dừng lại chỉ hướng vào người nào, người kia nhất định phải chọn giữa lời thật lòng và hành động theo yêu cầu. Lời thật lòng chính là người quay chai rượu hỏi bạn học bị chọn trúng một câu hỏi, bất luận là vấn đề gì, nhất định phải thành thật trả lời. Hành động theo yêu cầu chính là bạn học quay chai rượu có thể tùy ý yêu cầu bạn bị chọn trúng làm một chuyện. Người bị chọn trúng nhất định phải làm được. Để đạt được mục đích công bằng, ai muốn quay chai trước tiên nhất định phải dùng một bí mật mà tất cả mọi người không biết hơn nữa còn là bí mật thảm nhất để trao đổi. Cuối cùng, cái vinh dự được quay chai rượu trước tiên rơi xuống Chương Xuyến. Chương Xuyến đỏ mặt, giọng rất nhỏ khẽ nói:
“Tớ… tớ lúc học lớp mười còn đái dầm.”
Nói xong, cả lớp cười ầm lên. Ngay cả Từ Du Mạn cũng cười không ra hơi. Cố Uyên cười nhạt, nhìn ra được, anh cũng cảm thấy rất buồn cười. Có nam sinh đang uống bia, ‘phụt’ một cái rượu toàn bộ đều phun ra hết, phun lên mặt bạn bên cạnh. Chương Xuyến mặt càng đỏ hơn, hơi hờn dỗi nói:
“Không cho cười nữa.”
Từ Du Mạn dám thề với trời, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chương Xuyến đỏ mặt, lần đầu tiên nghe thấy Chương Xuyến dùng thanh âm yểu điệu như vậy mà nói chuyện, đây gọi là bị sét đánh trúng rồi.
“Được rồi, Chương Xuyến quay chai đi.”
Cố Uyên lên tiếng, mọi người không thể làm gì khác hơn là ngừng cười. Có người còn khống chế không được cũng che miệng cười. Nói đến quay chai, Chương Xuyến liền khôi phục tinh thần hoạt bát của cô, cõi lòng đầy mong đợi quay chai rượu. Mục tiêu của cô là Cố Uyên, thầy Cố. Ông trời thật quá đáng, không được lòng người rồi, Chương Xuyến cũng mắng ông rồi. Ai bảo ông cứ luôn không nghe theo nguyện vọng của cô đây. Chai rượu của cô lại quay tới chỗ Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm là nam sinh lôi thôi nhất trong lớp, áo cơ hồ một tháng thay một lần, quần ba tháng thay một lần, có thể khẳng định, cậu ta chính là nam sinh không được hoan nghênh nhất trong lớp. Chương Xuyến đối với cậu ta một chút hứng thú cũng không có, tức giận đùng đùng hỏi cậu ta lựa chọn giữa lời thật lòng và đại mạo hiểm. Chương Xuyến làm sao có thể không tức giận, cơ hội của cô là hy sinh bí mật xấu hổ của cô mà tất cả mọi người không biết để đổi lấy, rốt cuộc lại có kết cục như vậy, ai mà không tức? Ai mà không tức?
Trần Nghiêm lựa chọn lời thật lòng. Chương Xuyến mới không có hứng thú nghe bí mật gì của Trần Nghiêm, liền tùy tiện hỏi một câu:
“Cậu lần cuối cùng tè dầm là lúc nào?”
Không ngờ, Chương Xuyến vừa tùy tiện hỏi như vậy liền dẫn tới sự trêu chọc của các bạn cùng lớp. Có người thậm chí nói Chương Xuyến có phải có ý tứ với Trần Nghiêm hay không, mà đến cả lần tè dầm cuối cùng của người ta là vào lúc nào cũng muốn biết. Nhưng những lời sâu sắc hơn cũng sẽ không nói. Dù sao Cố Uyên vẫn là thầy giáo, thầy giáo ở đây, chung quy cũng không thể tùy tiện như vậy. Trần Nghiêm cũng đỏ mặt. Vốn cho là Trần Nghiêm đỏ mặt là bởi vì mọi người nói Chương Xuyến thích cậu ta, nhưng câu nói tiếp theo của cậu ta khiến mọi người hiểu ra chân tướng của sự tình, chân tướng đỏ mặt. Chỉ nghe cậu ta ấp a ấp úng nói:
“Hôm… hôm qua.”
“Ha ha. . . . . .”
Chương Xuyến rốt cuộc không xấu hổ nữa, ở bên cạnh cười đến gần như lăn lộn. Lần này tiếng cười trong lớp càng thêm lớn tiếng hơn lần trước. Tiếng cười lan tới các lớp khác. Có bạn học biết lớp này, cũng đã chạy tới nghe ngóng tình hình. Nghe nói là hoạt động trò chơi lời thật lòng và hành động theo yêu cầu cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Lớp của Từ Du Mạn là lớp nha, sau đó mấy bạn học trong lớp sẽ kiêu ngạo mà nói:
“Các cậu hâm mộ không? Được rồi, không nhiều lời với mấy cậu nữa, tôi còn chờ tìm cơ hội hỏi Nghiêm Hân Lạc lời thật lòng đấy.”
Trò chơi đang tiếp tục, người đến xem càng lúc càng nhiều, cơ hồ đem phòng học lớp vây chật như nêm cối. Nhưng mà, coi như là có trật tự.Tiếp theo là Trần Nghiêm quay chai. Số trời, chính là như vậy khéo, cái chai lại chỉ hướng Chương Xuyến. Chương Xuyến buồn bực, là không cách nào mở miệng. Chương Xuyến lựa chọn lời thật lòng. Cô mới không chọn hành động theo yêu cầu. Nếu như chọn hành động theo yêu cầu, ngộ nhỡ Trần Nghiêm muốn cô hôn cậu ta một cái thì làm thế nào? Chương Xuyến nghĩ sai rồi, thật ra thì Trần Nghiêm căn bản cũng không thông minh nghĩ tới chuyện đó.