Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

chương 81: ai nói chưa từng ngủ qua?!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“A, bạn trai tôi.” Từ Du Mạn dường như cảm thấy toàn bộ chuyện này hẳn là có liên quan đến Cố Uyên. Chẳng lẽ thầy Cố vì để cho cô không còn tiếc nuối nên bảo Viên Hân nhận lại cô? Có điều nhìn vẻ mặt của thầy Cố, chắc chắn chuyện này không phải là chuyện anh làm. Nhưng Viên Hân lại hỏi về Cố Uyên, đây là có chuyện gì xảy ra chứ? Biểu hiện của Viên Hân cũng không giống vô ý hỏi, mặc dù bà ta giả vờ như tình cờ hỏi han.

“Bạn trai? Mạn Mạn, con hình như vẫn còn đang học trung học mà.” Viên Hân cố ý làm ra vẻ rất kinh ngạc. Thật ra biểu hiện kinh ngạc kia cũng không hẳn toàn bộ đều là giả vờ, bà quả thật giật mình vì Từ Du Mạn không hề giấu giếm chút gì, liền nói thẳng cho bà biết. Xem ra, con bé này thật đúng là tin tưởng bà rồi.

Viên Hân làm sao có thể biết Từ Du Mạn đang cố ý làm cho Viên Hân buông lỏng cảnh giác, rồi ngược lại dò hỏi bà chứ?

“Không phải hình như, mà sự thật vẫn đang học trung học. Nhưng chúng tôi cũng không bị xem là yêu sớm, tôi đã trưởng thành rồi, hiện tại cái tuổi này cũng có thể kết hôn được rồi.”

“Con còn muốn kết hôn với cậu ta?”

“Đúng vậy, tại sao không?”

“Không thể. Cậu ta là thầy giáo của con, hai người sao có thể kết hôn chứ?” Viên Hân trong lúc bối rối nói ra. Bà không quên chuyện người phụ nữ kia muốn con bé này rời khỏi Cố Uyên, nếu như kết hôn rồi, vậy bà liền xong đời.

“Tại sao không thể? Thầy giáo thì thế nào? Trai chưa vợ gái chưa chồng tính tình hợp nhau, sao lại không thể?” Cái đuôi hồ ly lộ ra rồi. Hình như cô cũng không nói cho Viên Hân biết Cố Uyên là thầy giáo của cô, Viên Hân làm sao mà biết, tại sao đối với chuyện cô nói muốn kết hôn với Cố Uyên lại có phản ứng lớn như vậy?

“Dù sao cũng không thể được.” Viên Hân không tìm được nguyên nhân, đành phải chơi xấu như vậy. Nếu không thì nói cho Mạn Mạn biết sự thật, nói không chừng Mạn Mạn sẽ vì bà mà chia tay với Cố Uyên ấy chứ? Dù sao đàn ông có thể tìm người khác, mẹ thì chỉ có một. Con bé chẳng lẽ cam lòng để cho mẹ nó thân bại danh liệt hay sao?

“Tại sao?”

“Con nghĩ đi, cậu ta chính là thầy giáo của con, không phải có câu nói ‘một ngày là thầy cả đời là cha’ sao? Thầy giáo chính là giống như người cha, vậy làm sao có thể cùng con yêu nhau chứ?”

“Đây không phải là nguyên nhân. Bà nói đi, nguyên nhân thực sự là gì, nếu như tôi cảm thấy hợp lý, nói không chừng tôi liền đồng ý với bà.”

“Thật sao?” Viên Hân vốn cũng đang muốn nói ra.

“Dĩ nhiên.” Câu cô nói chính là ‘nói không chừng’.

“Nhưng…” Viên Hân vẫn còn chút do dự, nếu bà nói ra là bị người khác ép buộc thì sẽ như thế nào?

“Nói đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết.” Từ Du Mạn với lời thề và giọng điệu thành khẩn chỉ thiếu chút nữa cũng giơ tay lên thề rồi. Cố Uyên không phải là người khác, mọi người đối với cô mà nói cũng không phải là người khác.

“Vậy được rồi. Mẹ nói cho con biết, con nhất định không thể nói ra chuyện này vì chuyện này có quan hệ đến mẹ của con đấy.” Viên Hân dao động, chủ yếu là Từ Du Mạn quá thành khẩn, trên căn bản cũng cảm thấy được cô thật sự rất đáng tin cậy. Viên Hân bị biểu tình của cô lừa gạt, cảm thấy Từ Du Mạn vẫn thật sự đáng tin tưởng. Người bình thường sẽ không nhanh như vậy tin tưởng người khác, nhưng Viên Hân vẫn nghĩ rằng bà là mẹ của Từ Du Mạn, dù thế nào cũng không thể lừa gạt bà, cho nên dễ dàng như vậy bị cô moi ra.

“Vâng, con nhất định sẽ không nói.” Chính Từ Du Mạn cũng có chút hoài nghi, Viên Hân giấu giếm Mộ Thư Bàng về sự tồn tại của cô nhiều năm như vậy, tại sao lại dễ dàng bị cô moi ra như vậy.

Từ Du Mạn mới ý thức được một vấn đề, sao Mộ Trường Phong kết hôn mà Mộ Thư Bàng cũng không có mặt một lát?

“Một người phụ nữ bảo mẹ làm như thế, chính là vì để con rời khỏi Cố Uyên.”

“Phụ nữ?”

“Đúng. Người phụ nữ kia hẳn là thích Cố Uyên cho nên mới làm như vậy.” Viên Hân phỏng đoán như thế. Lần đó lúc bà ta gặp người phụ nữ kia, nhắc tới Cố Uyên chính là biểu tình YD như vậy, là yêu thích Cố Uyên, không sai.

“Biết người đó có thân phận lai lịch gì không?” Từ Du Mạn cảm thấy chuyện dường như không đơn giản như vậy.

“Không biết.” Bà ta đã hỏi, nhưng người kia cái gì cũng không nói, hơn nữa sau đó cũng không cho phép bà ta hỏi.

“Không biết mà bà liền nghe lời người đó nói?”

“Cô ta… trong tay cô ta có nhược điểm của mẹ, cho nên mẹ mới…” Bà cũng là không có biện pháp. Nếu không phải có nhược điểm rơi vào tay người kia, bà sao có thể nghe lời cô ta nói? Để lộ ra có con gái còn tốt hơn để cho cái thứ trong tay người kia bị lộ ra ngoài.

“Nhược điểm gì?”

“Con cũng đừng hỏi, dù sao chính là có nhược điểm trong tay cô ta.” Viên Hân không muốn nói.

Từ Du Mạn tựa vào phía sau, đôi tay ôm ngực: “Không nói? Vậy cũng được. Tôi vì sao phải chia tay với Cố Uyên, anh ấy đối với tôi tốt như vậy, hơn nữa tôi cũng đã là người của anh ấy rồi. Tôi vì sao phải hy sinh tình yêu của mình?”

“Coi như là vì mẹ, được chứ?” Viên Hân khẩn cầu.

“Nhưng tôi ngay cả nguyên nhân cũng không biết.”

“Được… được … được… mẹ nói.” Viên Hân ấp a ấp úng, chính là không nói ra một câu.

“Nói đi.”

“Trong… trong tay cô ta có ảnh chụp.”

“Ảnh chụp gì?” Từ Du Mạn ngay sau đó hỏi.

“Chính là… chính là…” Viên Hân thật sự không tiện nói ra.

“A, là ảnh chụp bà cùng người khác yêu đương vụng trộm chứ gì.” Từ Du Mạn nhìn biểu tình của Viên Hân liền đoán được. Hoá ra là như vậy, đã nói Viên Hân không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến tìm cô, tất cả đều vì bản thân bà thôi. Viên Hân là người đàn bà ích kỷ nhất mà đời này cô gặp.

“Ừ.”

“Tự gây nghiệt không thể sống.” Từ Du Mạn hừ lạnh một tiếng, mở cửa liền muốn xuống xe.

“Con đã nói sẽ rời khỏi Cố Uyên…”

“Không thể nào. Cho dù dùng mạng của bà tới uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy, huống chi là nguyên nhân này.” Từ Du Mạn đẩy tay của Viên Hân ngăn trở cửa xe, một chút thể diện cũng không cho bà mà mở cửa xe, đi ra ngoài.

“Đứng lại.” Viên Hân thế nào cũng không ngờ Từ Du Mạn lại tuyệt tình như vậy, nhìn thấy cô định rời đi, liền hét lớn.

Từ Du Mạn dừng một chút, đến gần cửa sổ xe và đổ thêm dầu vào lửa khi thấy Viên Hân đang nổi giận:

“Bà vẫn cứ không chịu cô đơn như vậy, đê tiện như vậy. Thích vụng trộm với người khác, cứ việc. Đừng lại vì mấy chuyện phóng đãng của mình mà tới tìm tôi, chuyện phóng đãng của bà không liên quan tới tôi. Nếu lại tới quấy rầy tôi, coi chừng tôi không cẩn thận vạch trần thêm một loạt chuyện bẩn thỉu khác của bà đấy.” Từ Du Mạn lần này không cho Viên Hân bất cứ cơ hội nào, trực tiếp rời khỏi cái nơi quái quỷ này.

Viên Hân nghe lời nói của cô xong, sắc mặt trắng bệch, xụi lơ ở trên ghế lái. Mới vừa nãy ý tứ của con bé chết tiệt kia là gì chứ? Chẳng lẽ nó biết chuyện trước kia của bà ta rồi hả ? Làm sao có thể? Con bé chết tiệt này làm sao có thể biết được? Nhất định là bà quá nhạy cảm rồi. Hừ, thật là một con bé đáng ghét không biết trời cao đất rộng. Viên Hân oán hận đạp chân ga xe nghênh ngang rời đi.

Từ Du Mạn vừa mới rời đi, đi bộ một mình trên đường cái. Cô cần yên tĩnh một chút, không muốn về nhà nhanh như vậy. Chiếc Porsche theo ở phía sau đã lâu rồi, nhưng cô cũng không để ý tới, hắn thích đi theo thì đi, không liên quan đến cô.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc lễ phục, một chiếc Porsche đi theo ở đằng sau, khiến không ít người đi đường chú ý. Thấy Từ Du Mạn không thèm quan tâm, người phía sau có thể không nhịn được nữa, bắt đầu điên cuồng ấn còi.

Con bà nó, lão nương chính là muốn yên lặng một chút, con mẹ nó, muốn đi theo phía sau thì đi, làm gì còn ấn còi? Thật sự là phiền toái mà. Từ Du Mạn hung hăng dừng lại, hai tay chống nạnh, đối mặt với chiếc Porsche phía sau:

“Còn đi theo tôi, cẩn thận tôi đập vỡ xe anh đó!”

“Ha ha. Cứ việc đập, miễn là em vui vẻ.” Âu Dương Nhất Phàm cưng chiều cười nói.

Từ Du Mạn lập tức cảm thấy không có ý nghĩa, giống như một đấm đánh tới một khối bông vậy, cảm giác khó chịu. Cô thu lại khí thế, lạnh nhạt xoay người tiếp tục đi.

“Aiz, lên xe đi, anh đưa em về.”

“Không cần.”

Lúc này có một chiếc xe taxi đi qua, Từ Du Mạn phất tay, chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Cô nhìn cũng không nhìn chiếc Porsche phía sau, trực tiếp lên xe taxi.

Sau khi lên xe cô phát hiện tài xế vẫn nhìn chằm chằm vào mình mà không lái xe. Nếu như là người khác, sẽ cho rằng đụng phải người biến thái, nhưng cô thì không:

“Anh nhìn cái gì?” Giọng của Từ Du Mạn giống như nhạo báng vậy.

“Ha ha, nhìn cô cùng một mỹ nữ tôi biết trước đây rất giống nhau.” Tài xế đàng hoàng nói, quả thật, càng nhìn càng giống. Từ Du Mạn buồn cười, “Anh không nhận lầm, chính là tôi.”

Người tài xế này chính là người tài xế taxi lần xem mắt trước đó, còn có lần Cố Uyên uống rượu say. Không thể không nói bọn họ thật rất có duyên. Trên căn bản mỗi lần cô kêu taxi đều gặp anh ta, giống như là tài xế riêng của bọn họ vậy.

“Thì ra thật sự là cô, thay quần áo khác, tôi cũng sắp không nhận ra được.” Tài xế cười nói, bộ dạng cười ngây ngô của người thành thật.

“Là trở nên đẹp sao?” Từ Du Mạn cười giỡn, không ngờ lại gặp được anh tài xế này, tâm tình của cô tốt hơn nhiều.

“…” Tài xế không biết trả lời thế nào

“Tiểu thư, chiếc xe phía sau…” Từ Du Mạn biết tài xế là hỏi chiếc xe phía sau sao vẫn đi theo bọn họ,

“Anh tài xế, đừng gọi tôi là tiểu thư, hai chữ ‘tiểu thư’ từ trong miệng anh phát ra, cảm giác tôi thật sự chính là tiểu thư. Nếu như không ghét bỏ thì gọi tôi là Mạn Mạn được rồi.”

“Dĩ nhiên là không rồi. Mạn Mạn, chiếc xe phía sau. . . . . .”

“Không cần để ý đến hắn.”

Đưa Từ Du Mạn đến cửa chung cư, cô xuống xe, bảo tài xế đợi chút. Anh tài xế cũng cho rằng cô còn phải đi xe đến nơi nào đó, cho nên thành thật đứng chờ. Trong chốc lát, cô liền trở ra : “Đây.”

Từ Du Mạn không mang tiền, cho nên mới vừa rồi cô dặn anh tài xế đợi cô một lát, cô đi vào mượn tiền của chú bảo vệ.

“Không cần, tôi cho cô đi miễn phí.”

“Nên trả tiền vẫn phải trả, anh dựa vào việc này để kiếm sống, còn phải nuôi gia đình, tôi sẽ không chiếm dụng của anh đâu.” Làm công việc này, tiền xe của cô nhất định phải trả. Nếu là xe riêng, không phải làm ăn buôn bán, cô không trả còn dễ nói. Anh tài xế này xem ra tình hình trong nhà cũng không tốt, cô đâu thể không biết xấu hổ mà để người ta không lấy tiền.

“Được rồi.” Anh tài xế lúc này mới nhận lấy tiền. “Tôi đi đây.”

“Vâng, hẹn gặp lại. Sau khi anh tài xế đi rồi, cô mới lại đi vào chung cư.

“Chú ơi, tiền ngày mai cháu trả lại cho chú.”

“Không có việc gì, một thời gian nữa trả cũng được, dù sao chú cũng không vội.” Chú bảo vệ sảng khoái nói, cho người ta cảm giác chính là ông không bảo cô trả tiền.

Từ Du Mạn hiểu ý của chú nên bất đắc dĩ lắc đầu : “Chú này, sao chú vẫn keo kiệt như vậy chứ?”

“Chú cũng cho cháu vay tiền, còn nói keo kiệt?” Chú bảo vệ nghe được cô nói ông keo kiệt, tức giận giậm chân.

“Đương nhiên, bình thường đều là nói không cần trả lại, hôm nay chú còn bảo cháu trả lại, chú không biết ngượng mà lại lấy tiền của một cô gái không cha không mẹ sao?” Từ Du Mạn làm dáng vẻ không có cha thương không có mẹ yêu, đáng thương tội nghiệp.

“Hừ, cháu cứ tiếp tục lừa dối chú đi, cháu không có tiền mà ở được căn hộ ở bên trong sao?” Chú bảo vệ quay đầu, chính là không nhìn bộ dạng đáng thương của cô. Ông không thể nhìn bộ dáng này của cô, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng này của cô, ông cũng sẽ bị cô chỉnh. Từ Du Mạn sao có thể để cho chú bảo vệ được như ý chứ, cô đi tới trước mặt ông :

“Chú ơi, chú biết cháu rốt cuộc có lừa dối chú hay không, không cha không mẹ cũng không phải là cháu bịa ra, cái nhà này cũng là cháu thuê, bây giờ còn thiếu tiền thuê nhà đây nè. Cháu làm sao lại đáng thương như vậy chứ, mười mấy tệ còn muốn cháu trả lại, cháu làm gì có kiếm được nhiều tiền như vậy để trả chứ.” Từ Du Mạn sắp khóc.

Nói thật, kỹ năng diễn của cô cũng không chỉ tuyệt vời bình thường, xem ra là di truyền từ Viên Hân rồi. Bộ dáng đáng thương của Từ Du Mạn thành công có hiệu quả, khiến chú bảo vệ quên mất sự gian xảo của cô, quên mất cô đang mặc trên người bộ lễ phục mấy trăm ngàn tệ, quên mất kinh nghiệm bị lừa trước kia mà thương xót đứa trẻ này.

“Được rồi… được rồi, không trả là được, cũng đừng khóc.” Sợ nhất con gái khóc nhưng lại càng sợ Từ Du Mạn khóc.

“Đây mới là thật chú chứ. Chú này, cháu về nhà đây, tạm biệt chú. Chú là tốt nhất, yêu chú chết mất.” Từ Du Mạn lập tức bày ra nụ cười tươi, vui sướng chạy đi.

Gặp gỡ anh tài xế, lại trêu chọc chú bảo vệ, tâm tình xấu của cô toàn bộ đều quăng lên chín tầng mây rồi. Bây giờ tâm tình của cô tốt vô cùng. Cô tại sao phải đau lòng vì người không quan trọng với mình chứ.

“Chú, lại bị lừa rồi?” Cậu bảo vệ trẻ tuổi đi tới, vẻ mặt đồng tình nhìn chú bảo vệ. Aiz, anh cũng không biết, tại sao ông chú này lại ngốc như vậy, ‘ngã một lần khôn hơn một chút’ cũng không biết, bị Mạn Mạn lừa nhiều lần như vậy, vẫn là cam tâm tình nguyện bị Mạn Mạn lừa gạt như vậy. Thật ra thì anh cũng biết chú ấy chẳng qua thật sự đau lòng cho Mạn Mạn.

“Cái gì gọi là bị lừa? Hừ, chú là cố ý để Mạn Mạn trêu chọc, cháu không nhìn thấy Mạn Mạn không vui sao?” Chú bảo vệ dựng râu trợn mắt nói đến.

“Dạ… dạ… dạ…, chú là người cực kỳ có lòng thương người nhất trên thế giới.” Hẳn là ông chú cực kỳ tốt bụng.

Âu Dương Nhất Phàm không đi vào chung cư, nhìn cô đi vào chung cư xong rồi rời đi, hắn còn có chuyện phải làm. Người đàn bà kia thật sự làm cho hắn quá thất vọng rồi.

Từ Du Mạn mở cửa ra, đã ngửi đến mùi thơm rồi. Cố Uyên từ trong phòng bếp bê một chén canh ra ngoài, liếc mắt nhìn cô: “Về rồi à? Ăn cơm đi.”

“A…” Từ Du Mạn ngồi ở bên bàn, đang chuẩn bị cầm đũa hoạt động, thì bị Cố Uyên đánh một cái.

“Rửa tay.” Từ Du Mạn bĩu môi, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Cô cả một ngày rồi chưa ăn được cái gì, đương nhiên đói bụng. Không ngờ anh chu đáo như vậy, còn chuẩn bị bữa ăn khuya cho cô, ha ha. Có bạn trai cảm giác thật là tốt, có bạn trai biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề rất tốt cảm giác càng tuyệt hơn.Từ Du Mạn thỏa mãn ăn bữa đại tiệc tình yêu mà anh làm cho cô.

“Ăn ngon thật.” Từ Du Mạn căm cúi ăn đến mức mãi mới ngẩng đầu lên mà nói.

“Chậm một chút, không ai giành với em.” Cố Uyên cưng chiều nhìn cô ăn cơm anh nấu, một loại cảm giác khó hiểu tự nhiên nảy sinh. Anh thật sự muốn cả đời nấu cơm cho cô, bởi vì nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Mạn Mạn khi ăn cơm anh nấu, trong lòng đều tràn đầy hạnh phúc.

“Ha ha, thầy Cố, tài nấu nướng của anh sao lại tốt như vậy?” Từ Du Mạn tò mò hỏi.

“Ở một mình, ăn cái gì cũng kén chọn, lại không thích đi quán, cho nên đành phải tự mình làm, làm nhiều lần thì ăn ngon thôi.” Thật ra mấy thứ anh nướng ăn càng ngon, về sau có cơ hội nhất định phải dẫn Mạn Mạn đi săn thú, sau đó nướng thịt ăn.

“Dạ… dạ…” Cô cũng vậy, bên ngoài ăn đắt quá, cho nên tự mình học làm, làm nhiều lần sẽ biết. Chẳng qua cô hình như thật lâu rồi không vào phòng bếp, đều là do Cố Uyên nuông chiều, về sau không biết làm thì làm thế nào? Ăn uống no say, cô chủ động muốn rửa chén. Anh cự tuyệt.

“Ngoan, đi xem ti vi đi, anh rửa cho, hôm nay em mệt muốn chết rồi.”

Từ Du Mạn không thể làm gì khác hơn là giúp người hoàn thành ước vọng, anh muốn rửa thì để cho anh rửa thôi. Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa-lon xem ti vi. Nói là xem ti vi, ánh mắt vẫn luôn không ngừng nhìn hướng phòng bếp. Dáng vẻ anh rửa chén rất giống người chồng nội trợ trong gia đình. Hắc hắc.

Không bao lâu sau anh đã đi ra, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy bả vai của cô, vẻ mặt tự nhiên cùng cô xem phim truyền hình.

“Anh không phải về sao?” Cô nhìn đồng hồ, cũng đã muộn rồi.

“Không về, ở đây cùng em.” Trở về nhà mấy buổi tối, lăn qua lộn lại chính là không ngủ được. Anh xong rồi, trúng độc rồi, không có Mạn Mạn ở bên người, không ngửi thấy mùi thơm trên người cô, không ôm được thân thể mềm mại của cô, anh bị mất ngủ. Mấy ngày rồi, quầng thâm trên mắt đều xuất hiện rồi.

“Xem quầng thâm trên mắt anh, không ngủ được đúng không ?”

“Ừ, không có cục cưng của anh ngủ bên cạnh anh liền ngủ không được.” Cố Uyên làm nũng nói.

Từ Du Mạn buồn cười nhéo nhéo thịt trên khuôn mặt của anh : “Vậy năm qua anh trải qua như thế nào, luôn không ngủ à?”

“Đó không phải là vì chưa từng ngủ chung với Mạn Mạn sao ? Đã ngủ chung với em rồi, liền không quên được cảm giác kia, không có em sẽ không ngủ được.” Lý do thật là đầy đủ.

“Ai nói chưa từng ngủ qua?” Từ Du Mạn hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio