-Bố mẹ tôi vừa đến đây vào sáng nay, tôi không muốn nhìn em lại chạy lung tung.
An Nhiên trố mắt ếch ra nhìn anh :
-À, vậy anh cho em đến kí túc xá trường đi.
William không đáp lại, anh im lặng suốt đoạn đường về, thế nhưng khi xe lướt qua cả trường đại học thì An Nhiên lại hỏi anh :
-Sao không bảo chú ấy dừng xe ?
-Về nhà tôi chút. – William nói rất nhẹ nhàng.
An Nhiên há hốc tập , vậy hóa ra là anh muốn ra mắt cô với bố mẹ anh á ? An Nhiên vui thì cũng vui mà cô run quá, tự dưng cô muốn mở cửa lao ra ngoài đường trốn quá. William nhìn cô giây rồi nói :
-Cửa xe tôi khóa rồi, em không nhảy được đâu.
An Nhiên giật thót tim, cái thể loại gì vậy trời, thiên đại con gà mái nó, cô nghĩ gì mà anh cũng nắm thóp được sao, cô có thể đút kết ra một chân lí mới “sau chuyến đi có họa, level đọc suy nghĩ của anh tăng đến maximum rồi”. Đang trên đường thì đột nhiên William bảo tài xế ngừng xe :
-Em đi bộ vào tiếp đi.
An Nhiên tựa hồ không hiểu gì hết, đùng đùng anh dừng xe và đùng đùng anh ném cô xuống xe, cô đứng như bị thiên lôi đánh ở ven đường, chả hiểu răng mô tê gì cả :
-Cầm thú nhà anh, Mục Nhu.
Thế là cô đi bộ tiếp vào nhà anh, đang đi thì cô gặp người phụ nữ tầm chừng cũng ngang tuổi mẹ của cô đang ngồi xoa mắt cá chân bên phải, An Nhìn nhìn qua chút rồi cô bay vào ngồi chung với người phụ nữ đó :
-Chân cô trật rồi, đưa con xem nào ?
Người phụ nữ thở dài ra rồi nói :
-Cô đến thăm bà con, không may lúc nãy bước nhầm bậc nền. Mà cô thì không có số điện thoại người bà con …
An Nhiên nhìn xung quanh chút rồi nói :
-Con là Lạc An Nhiên, nếu cô tin con là người quang minh chính đại thì cô để con cõng cô đến nhà bà con của cô chứ ?
Người phụ nữ cười mĩm, An Nhiên nhìn nụ cười này,sao cô thấy quen quá, mà thôi kệ đi :
-Ở ngay phía trước thôi, làm phiền con quá.
An Nhiên cười rồi nói không sao không sao, cô xoay lưng lại và khom người cho người phụ nữ đó leo lên lưng cô, An Nhiên chợt phát giác điều “cô lùn quá thì phải, hay tại người phụ nữ này chân dài ?”. Nhìn cô cứ như là con ếch cõng thiên nga trên lưng vậy, An Nhiên mồ hôi đầm đìa, vừa cõng người phụ nữ ấy vừa lẩm bẩm miệng mắng :
-Mục Nhu thối tha, nhỏ mọn, xấu xa, chảnh chọe, ngang ngược … tên độc tài nhà anh …
Người phụ nữ trên lưng cô hỏi :
-Người đó là ai mà cháu mắng nhiều thế ?
An Nhiên dù mệt nhưng cô vẫn cười, cô đáp :
-Người con yêu ấy mà, hôm qua con gây họa nên giờ bị phạt …
-Cháu yêu cậu ta nhiều chứ ? – Người phụ nữ lại hỏi.
An Nhiên lại cười tiếp :
-Yêu là yêu thôi ạ, có cái gì thì yêu cái nấy.
Đi được phút thì tới nhà William, và người phụ nữ đó cũng nói :
-Tới rồi, cháu cho cô xuống được rồi đấy.
-Tới nơi ??? – An Nhiên trố mắt.
William đứng trước cổng khoanh tay, nhìn An Nhiên rồi nói :
-Em là sức trâu à ? Sao không gọi tôi ?
An Nhiên há hốc tập , sau đó người phụ nữ lên tiếng :
-Mẹ chỉ đùa chút thôi, xem mặt con kìa.
An Nhiên há hốc tập khi nghe từ « Mẹ… », tiếng « Oành » đánh ngang sau lưng cô, nãy giờ người cô cõng là mẹ của anh và cô huyên thuyên chửi lại là anh, con trai của mẹ anh. Cô tiêu rồi, hu hu, mẹ An Nhiên nói :
-Vào nhà nào An Nhiên.
William nhìn cô rồi nói :
-Vẻ mặt của em như sắp bị xử bắn tới nơi rồi thì phải ?
An Nhiên nhìn anh, đáy mắt như muốn khóc, cô hẳn là gây ấn tượng xấu cho mẹ anh rồi. William kéo tay cô vào trong nhà, bố William từ trong phòng sách đi ra, nhìn An Nhiên rồi hỏi :
-Bạn An Nhiên đây sao ? Nãy giờ làm phiền bạn cõng bà ấy quá.
An Nhiên cười cười trong xấu hổ, cô cúi chào, William nhìn cô rồi nói :
-Em đi tắm đi, bốc mùi kinh lắm.
An Nhiên trừng mắt rồi chạy vụt lên lầu, vừa ló đầu vào phòng định lấy đồ thì mẹ William đi ra :
- đứa quả nhiên sống chung.
An Nhiên khóc không nổi thật mà, cô thều thào :
-Con xin lỗi …
Bà xoa đầu cô rồi nói :
-Con đừng để tâm, ta sợ chiều hư William nên muốn xem con thế nào trước.
Nói rồi, bà bước xuống lầu, An Nhiên bước lại gần tủ rồi đập đầu vào tủ “cô đúng là nhục của nhục mà”. William đi vào phòng, nhìn cô rồi hỏi :
-Muốn tự vẫn thì nói, tôi đá đít em ra ngoài, tắm đi, chúng ta ra ngoài ăn tối.
An Nhiên quay lại nhìn anh :
-Không đi được không thầy ?
William lườm cô :
-Để em ở nhà mình, lỡ có chuyện gì thì tôi phải chịu trách nhiệm à ?
-Chuyện gì ??? – An Nhìn hỏi
William ném cho cô câu rồi bỏ xuống lầu :
-Tử tử bất thành.
An Nhiên hận thật hận mà, cô nhanh chóng vào tắm rồi xuống lầu, bố William nhìn cô rồi hỏi :
-Cháu là sinh viên của Mục Nhu sao ?
An Nhiên trả lời :
-Dạ.
William nhìn bố anh rồi lại nói :
-Bạn gái của con.
An Nhiên há hốc, cuối cùng cũng được nghe mấy từ cô thích rồi, giờ cô có chết cô cũng cam lòng cam dạ mà. William vào gara lấy xe đưa bố mẹ đi ăn tối, An Nhiên cũng không bị anh đâm chém câu nào trước mặt bố mẹ anh. Sau khi ăn tối thì bố mẹ William về khách sạn ngủ, do nhà William là dạng nhà đơn, trên đường về thì An Nhiên hòi :
-Em là bạn gái anh hả ?
William vừa lái xe vừa trả lời cô :
-Chẳng lẽ em là con trai ?
-(>ww