William đi ra ngoài thì An Nhiên cũng ngồi dậy, cô vừa ngồi cười mình vì nhớ lại chuyện của cô và William thì điện thoại cô reo, là số lạ cô bắt máy thì đầu dây bên kia giọng Thiện Tôn nghe có vẻ hối hả :
“Cậu về nhà ngay đi, mẹ cậu về kìa, mẹ mình vừa điện thoại nói mình …”
An Nhiên vừa nghe chữ “Mẹ…” thì cô vội vội vàng vàng đứng dậy vội vàng mặc lại quần áo, cô vừa kẹp điện thoại lên vai vừa mở tủ đồ ra, hỏi :
-Lúc nào ?
“Mẹ mình đi ngang nhà cậu thì thấy mẹ cậu xách vali đứng trước cổng nhà đấy”. – Thiện Tôn trả lời cô.
An Nhiên quơ lấy vài vật dụng tùy thân đưa vào trong balo rồi nói :
-Cám ơn cậu, mình biết rồi, giờ mình về ngay.
Thiện Tôn vội nói :
“Chờ chút mình qua đón cậu cho, tối rồi không còn xe nữa đâu”.
An Nhiên :
-À, được, được, mình đợi cậu, cậu sang nhà thầy Mục đi …
Thiện Tôn tắt điện thoại cho cô chuẩn bị, rồi cậu chạy xuống gara lấy xe sang nhà thầy Mục đón An Nhiên, cô nhanh chóng chạy ra ngoài cổng đứng đợi Thiện Tôn, trái tim cô đập rất mạnh, vừa lo lắng vừa vui mừng. Khoảng phút thì Thiện Tôn tới, An Nhiên leo lên xe cậu mà giọng cô vẫn còn run :
-Tại sao đi rồi lại về ?
Thiện Tôn vừa quay đầu xe lại vừa trả lời cô :
-Bình tĩnh nào, mình đưa cậu về.
An Nhiên im lặng suốt đoạn đường, đôi tay cô run bần bật nắm chặt lấy balo, Thiện Tôn tập trung lái xe, do bố cậu đi làm chưa về nên cậu lén lấy xe đi, lái xe ban đêm nên cậu cũng khá lo. William về đến nhà với mớ thức ăn trên tay, nhưng An Nhiên không còn ở trong nhà, cô cũng không mang theo điện thoại, anh mở tủ ra nhưng không thấy balo của cô, anh nhìn quanh nhà, có gọi tên cô vài lần nhưng căn nhà dường như trêu ngươi cậu, chỉ có tiếng xào xạc của vườn cây sau nhà trả lời anh, anh đi lên phòng ngủ. Anh ngồi phịch xuống cạnh giường, co chân lại và anh gục mặt vào giữa chân, anh cứ có cảm giác là An Nhiên lần này đi là sẽ không quay lại với anh ? An Nhiên lại chạy đi đâu rồi không biết ?
Vừa đến trước cổng nhà thì An Nhiên vội chạy vào nhấn chuông cổng, bà Lưu – người giúp việc lâu năm của nhà cô ra mở cổng, nhìn thấy cô và Thiện Tôn thì mặt bà vui mừng hẳn ra :
-Tiểu Nhiên, tiểu Tôn, con chịu về thăm nhà rồi …
An Nhiên ôm lấy bà rồi chạy thẳng vào nhà, Thiện Tôn đóng cổng lại rồi đi vào sau cùng bà Lưu, Thiện Tôn hỏi :
-Con thấy mẹ An Nhiên về phải không bà ?
Bà Lưu gật gật đầu :
-Phu nhân vẫn đang ở trong nhà, bà ấy bảo đợi tiểu Nhiên về.
An Nhiên chạy nhanh vào trong nhà, vừa tới cửa thì An Nhiên đứng sững ở cửa nhà, chiếc balo cô cầm trên tay nãy giờ cũng buông xuôi trên nền nhà, ngồi trên ghế giữa phòng khách là mẹ cô, phía đối diện bà là bố cô và mẹ con Lạc Nhu Hân, mẹ cô nhìn cô và cô nhìn lại mẹ, khuôn mặt cô mang biểu cảm rất hỗn độn, lúc trước khi bà đi cô khóc ngất vài lần, gào thét đòi mẹ về, nhưng giờ đây khi nhìn thấy mẹ, cô vừa muốn chạy tới ôm bà vừa muốn đẩy bà ra. Tự dưng bà biến mất suốt năm nay, rồi tự dưng hôm nay bà lại xuất hiện, An Nhiên vẫn đứng trước cửa, miệng cô mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra thành lời, mắt cô cứ nhòe dần đi, cho đến khi cô nhìn rõ mặt bà thì mẹ cô đã ở ngay trước mặt cô, bà đưa tay lau đi nước mắt đang lăn trên mặt cô, khẽ nói :
-Mẹ về rồi, mẹ xin lỗi.
An Nhiên đưa tay chạm vào tay mẹ, tay mẹ cô ấm đúng như cái lần cuối cùng mà năm trước khi bà bỏ cô đi không một lời nói, An Nhiên chợt thấy chân cô mất hết sức lực, cô ngã quỵ xuống , mặt cô cúi xuống nhìn sàn nhà. Thiện Tôn vội giữ lấy vai cô, mẹ cô ngồi xuống, vuốt nhẹ lên mái tóc cô, bà cố cưỡng lại những giọt nước mắt chực chờ tuôn ra khi nhìn thấy con gái. Bố cô lên tiếng :
-Chuyện này kết thúc đi.
Mẹ An Nhiên quay lại nhìn bố cô và nói :
-Chuyện các người đã làm đối với con tôi nhất định tôi sẽ điều tra tới cùng.
Mẹ con Nhu Hân mặt tái dần đi, sau đó, bà nhìn sang Thiện Tôn và nói :
-Cám ơn con đã đưa con bé về.
Thiện Tôn đỡ An Nhiên đứng dậy đi ra ngoài xe, mẹ An Nhiên nhặt lấy balo của cô rồi kéo vali rời đi, bà Lưu ra tiễn mẹ An Nhiên mà mắt bà rưng rưng, xót xa cho cái gia đình này, toàn chuyện không hay ập đến.
Thiện Tôn để cho mẹ An Nhiên lái xe, còn cậu ngồi cho An Nhiên dựa vào, mãi lúc sau cậu mới hỏi :
-Sao bác không kể cho An Nhiên nghe ?
Mẹ An Nhiên im lặng, sau đó An Nhiên cũng hỏi :
-Mẹ đã ở đâu ?
-Mẹ trong tù. – Bà đáp lại con gái bà.
An Nhiên sững sờ vài giây, cô không hiểu gì cả, là cô nghe nhầm ư ? Mẹ An Nhiên vừa lái xe vừa nói, giọng bà rất cứng rắn :
-Chuyện phức tạp lắm, khi nào con ổn định lại thì mẹ sẽ nói.
An Nhiên cũng im lặng đi, mẹ con cô đến ở nhà bà ngoại cô, sau khi bà mất thì căn nhà cũng chẳng có ai đến ở, chỉ có bà Lưu thường xuyên lui tới dọn dẹp, Thiện Tôn cũng được mẹ cô giữ lại cho đến sáng mai để cậu lái xe về cho an toàn. An Nhiên vào trong phòng ngủ của mẹ cô lúc nhỏ, cô thả người nằm xuống ngay, cô mệt mỏi quá, đã h sáng, mẹ cô bước vào và nói :
-Con ngủ đi.
An Nhiên hỏi mẹ :
-Địa chỉ nhà bà là bao nhiêu vậy mẹ ?
-Con hỏi làm gì ? – mẹ An Nhiên hơi ngạc nhiên khi nghe con gái hỏi.
An Nhiên nói :
-Mẹ cho con mượn luôn điện thoại.
Thiện Tôn đứng trước cửa nói vào :
-An Nhiên muốn báo cho thầy Mục biết đó bác.
-Thầy Mục … ??? – Mẹ An Nhiên trố mắt.
Thiện Tôn nói tiếp :
-Là ông giáo sư dạy môn ngoại khóa của bọn con và kiêm luôn người bao nuôi An Nhiên suốt năm đấy ạ.
An Nhiên mặt đỏ bừng, cô ném gối về phía Thiện Tôn, mẹ An Nhiên à lên tiếng rồi bà ghi địa chỉ ra giấy đưa cho con gái, Thiện Tôn ném luôn điện thoại của cậu cho cô và nói :
-Tớ có số thầy ấy đấy.
Mẹ An Nhiên khoác tay Thiện Tôn đi ra ngoài rồi bà nói :
-Kể bác nghe về vị giáo sư đó nào ?
-He he he, con sẽ kể tường tận … - Thiện Tôn bán đứng chuyện của cô và thầy Mục.