An Nhiên há hốc, cái qué gì đang xảy ra vậy, hôn sự của bọn trẻ, bọn trẻ nào ? Ý là đang nói về cô và William à ? Mẹ An Nhiên cũng bật cười, bà không có ý kiến gì, bà cứ bảo là hãy hỏi ý con gái bà, chuyện hạnh phúc của con gái bà không xen vào, bà tôn trọng quyết định của An Nhiên. Mẹ An Nhiên nhìn sang An Nhiên và hỏi :
-Nếu con không chê con trai bác già thì lấy nó chứ ?
Bố An Nhiên cũng bật cười, con trai của ông năm nay cũng mới tuổi chứ nhiêu, thế mà khi nghe vợ ông nói thì ông cứ tưởng tượng ra là Mục Nhu đã tuổi rồi, William vẫn im lặng, không im lặng mới lạ, ngộ nhỡ cô không chịu về với anh thì có mà anh đi tự vẫn cho xong, An Nhiên nghe xong cũng bật cười, cô cười ngặt nghẽo đau cả bụng, chảy cả nước mắt :
-Già ạ ? ha ha ha …
Bố William cũng không nhịn được cười, làm mẹ An Nhiên cũng muốn cười theo, William vẫn tiếp tục im lặng, sau một hồi nói xấu anh chán chê thì anh cũng nhận được câu trả lời xứng đáng, An Nhiên sẽ kết hôn với anh, William thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng sẽ kết hôn nên sau đó anh nói :
-Vậy con đưa An Nhiên đi đăng kí kết hôn trước.
Bố mẹ anh và mẹ An Nhiên cùng xua xua tay kiểu như người họ thích đi đâu hay làm gì thì làm, An Nhiên nhìn anh rồi hỏi :
-Sao lại vội kia chứ ? Anh đang âm mưu gì à ?
William lấy áo khoác rồi kéo cô ra xe, anh đáp :
-Tôi không muốn hao tâm tổn hơi kiềm chế.
-(>w