Thẩm Tuyển Ý cả kinh, xử quyết?
"Chuyện lớn như vậy làm sao không có tin tức truyền ra? Cho dù bảo mật hai bên, cũng nên có tiếng gió, toàn thế giới cấm sản xuất loại thuốc này, nếu tìm được người chịu tội thay, không phải là quá hời cho bọn chúng rồi sao.
"
Khang La vẫn luôn đứng ở một bên, giống như thần giữ cửa, lo lắng mà nhìn Percy, sợ ông bởi vì nhớ tới thuốc cấm, lại liên tưởng đến Nora, trong lòng khó chịu.
"Ngay từ đầu xác thật có tiếng gió truyền ra, cho nên đoạn thời gian kia lấy tội danh đó đã bắt rất nhiều người, cao tầng gần như thay máu, rửa sạch một lần.
" Khang La thoáng nhớ lại một chút, nói: "Tin tức cũng toàn bộ cắt bỏ, về sau cũng không ai đề cập tới chuyện này.
"
Thẩm Tuyển Ý phát giác không đúng: "Vậy hai người vì sao có thể biết được việc này?"
Khang La nói: "Hiện tại người phụ trách cơ quan tình báo!! là cấp dưới của mẹ cậu, biết nhà họ Diệp cùng nhà họ Percy quen biết, lúc ấy còn không có ồn ào lớn như vậy, chỉ cho rằng ông ta thành nhà khoa học điên, có ý đồ ở di truyền học tìm ra đột phá phản nhân loại.
"
Ngài Percy thở dài một hơi, Khang La thấp giọng nói: "Sau đó tư lệnh cũng bởi vì chuyện này liên lụy suýt nữa bị cắt chức, vinh quang mấy trăm năm của nhà họ Percy không thể hủy trong một ngày, cho nên tiểu thư mới mạo hiểm điều binh ra chiến trường, đánh cho kẻ thù phải đầu hàng.
"
Bỗng chốc Thẩm Tuyển Ý nắm chặt quyền, cho nên nói, chuyện này từ lúc bắt đầu, ngay cả chuyện mẹ chết trận, cũng là vì liên quan tới Thẩm Khai Vân!
"Đừng nói chuyện của quá khứ nữa.
" Ngài Percy phất tay, ngăn Khang La nói: "Nếu ta lúc ấy không coi trọng vinh quang gia tộc, thì sẽ không có chuyện như hôm nay.
"
Thẩm Tuyển Ý thả lỏng tay, cậu vốn dĩ chỉ cho rằng chuyện này là vì Thẩm Khai Vân muốn có được mẹ nên mới làm chuyện xấu xa như vậy, nhưng không nghĩ lại liên lụy tới nhiều thứ như vậy.
Nếu hai nước đều đem chuyện này đè xuống, vậy đại biểu muốn thay mẹ lấy lại công đạo, phải thay Diệp Tiên Lệnh sửa lại bản án, gần như là chuyện không có khả năng?
Sở dĩ hiện tại thuốc cấm còn có thể sản xuất, hẳn là lúc thay máu, có bọn họ cho người trà trộn vào.
Ở dưới ích lợi sử dụng, loại người bị hại như Phó Chính Thanh đều sẽ phải khuất phục, không nói đến bọn họ.
Đây là tài năng gì.
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, vì tiền tài quyền lợi, những người này có thể đem nhân tính vứt bỏ không thèm nhìn lại, còn có cái gì làm không được.
Mình tính toán cá chết lưới rách vớiThẩm Khai Vân, nhưng hiện tại ông ta có Phó Thanh Sơ, chị gái mới vừa sinh cháu ngoại trai, ông ta còn là một ông ngoại, cái nào cũng đều luyến tiếc.
Không thể xúc động, cần bàn bạc kỹ hơn, hành động chậm rãi.
Mạng của mình không đáng giá bao nhiêu, nhưng Phó Thanh Sơ đáng giá, so với mặt trời duy nhất của bầu trời còn quý hơn.
-
"Tuyển Ý.
"
Phó Thanh Sơ xách theo nửa túi cherry, ở huyền quan đỡ tường đổi giày.
Cửa không có khóa, còn có loáng thoáng tiếng TV, cho rằng Thẩm Tuyển Ý ở nhà liền hô một tiếng.
Không ai trả lời.
"Thẩm!! " Phó Thanh Sơ sửng sốt, đem cái tên định thốt ra cố nuốt trở vào, phản ứng kịp thời, sửa lời: "Khang La tiên sinh.
"
Khang La cung kính khom lưng, "Giáo sư Phó.
"
Phó Thanh Sơ hỏi: "Ngài đến đây lúc nào?"
Khang La nói: "Buổi chiều vừa đến.
"
Phó Thanh Sơ đi vào bên trong, quả nhiên thấy ngài Percy ngồi ở trên sô pha, thấy anh tới chỉ hơi hơi gật đầu, cười tủm tỉm mà nói: "Giáo sư Phó, chúng ta lại gặp nhau.
"
"Ngài tinh thần thực tốt.
" Phó Thanh Sơ cũng gật đầu mỉm cười, đem cherry đặt ở trên bàn trà, hỏi bọn họ: "Ngài đã ăn cơm chưa?"
Ngài Percy nói: "Đã ăn rồi.
"
Phó Thanh Sơ nhìn xuống thùng rác thấy xương cùng ly Coca, trước mắt tối sầm, "Thẩm Tuyển Ý cho người ăn cái này?"
Ngài Percy vẫy tay với anh, nhỏ giọng nói: "Thằng bé không cho ta ăn, ta năn nỉ ỉ ôi nó mới mua cho ta, nhưng cái này ăn quá ngon, ở nhà bọn họ đều không cho ta ăn.
"
"!! " Phó Thanh Sơ trầm mặc, làm sao mà phong cách với cách nói chuyện lại không giống nhau nha, giống như đứa bé lớn tuổi vậy.
"Thẩm Tuyển Ý đâu?" Phó Thanh Sơ hỏi.
Ngài Percy nói: "Vừa rồi có người gọi điện thoại tìm nó, đi ra ngoài rồi.
"
Phó Thanh Sơ gật gật đầu, xách cherry tới phòng bếp rửa sạch, chia ra một chút mới mang lên đặt ở trước mặt ngài Percy nói: "Học sinh trong nhà trồng, không chua đâu, ngài nếm thử đi.
"
Ngài Percy ngẩng đầu nhìn Khang La, ông lập tức thức thời đi qua một bên ngồi như kẻ điếc, ông cụ cầm lên một trái đặt ở trong miệng, cắn từng chút một, quả thực không chua.
Ông cụ ăn rất được, ăn không ít, Phó Thanh Sơ ngồi ở một bên không nhúc nhích, tầm mắt quét qua TV vài lần, nhìn qua chút năm phát hành phim, kỹ xảo thật không tốt.
Ngài Percy ăn một hồi, tầm mắt thường thường nhìn trên mặt của Phó Thanh Sơ, suy đoán anh ngựa quen đường cũ lại đây như vậy, vừa rồi ở cửa xưng hô cũng thực thân mật.
Bọn họ có phải hay không!!
Ngài Percy ho nhẹ một tiếng, hỏi anh: "Giáo sư Phó, ta có thể hỏi ngài vấn đề này được không?"
Phó Thanh Sơ phục hồi tinh thần lại: "Mời ngài nói.
"
"Hiện tại ngài cùng Tuyển Ý là quan hệ như thế nào?"
Phó Thanh Sơ sửng sốt, trầm mặc nửa giây, tính tình hai ông cháu bọn họ làm sao mà giống nhau như thế, lúc hỏi không cần quanh co, nếu là người nào da mặt mỏng, chắc đã sớm trở mặt.
Anh cười cười, không đáp hỏi ngược lại: "Ngài hy vọng tôi cùng cậu ấy là quan hệ gì?"
Ngài Percy nhấp môi dưới, ở trong lòng suy nghĩ mấy lần, vẫn là quyết định vâng theo nội tâm, nói: "Hừm, là loại quan hệ có thể sinh cháu cố cho ta.
"
Phó Thanh Sơ kinh ngạc nửa giây, nhịn cười nói: "Vậy thì ý ngài đã thành.
"
-
Buổi chiều Thẩm Tuyển Ý nhận được điện thoại của hiệu trưởng, nói cậu đến trường một chuyến.
Lúc còn ở Hoắc Thành, Triệu Lộ chia sẻ bài viết cho cậu, về chuyện theo đuổi Phó Thanh Sơ.
Lúc ấy bọn họ đều không ở trường, bài viết chia sẻ một thời gian liền chìm xuống, cũng không nhấc lên bao lớn sóng gió, kết quả bởi vì bọn Trần Thanh Uyển đã trở lại, kỳ phát tình của Phó Thanh Sơ bùng nổ, bọn họ ở lại Hoắc Thành một thời gian, bài viết lại lần nữa bị nổi lên.
Lần này phản ứng so lần trước lớn hơn rất nhiều, lại gặp phải khai giảng, hiệu trưởng cũng ngồi không yên.
Lời đồn thường lưu truyền như là dỗi nhau đánh nhau, đổi cái cách nói là ve vãn đánh yêu hòa hợp, chỉ cần suy nghĩ của nhân dân quần chúng thay đổi, sự thật sẽ tùy theo phát sinh thay đổi.
Hiệu trưởng tên là Nhậm Trường Hải, năm nay năm mươi, hơi béo, thoạt nhìn thực hòa ái, Thẩm Tuyển Ý lễ phép chào hỏi ông.
Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: "Bạn học Thẩm, mời ngồi.
"
Thẩm Tuyển Ý ngồi xuống, không mở miệng trước, chờ ông nói.
"Em biết mục đích thầy gọi em tới phải không, bạn học Thẩm, thầy biết, ba em là viện trưởng viện nghiên cứu gen di truyền, thành tựu cao.
" Hiệu trưởng tạm dừng, cho cậu cũng đủ không gian tưởng tượng, mới thong thả ung dung mà nói: "Thành tích thi đại học rất tốt, nhưng biểu hiện ở trong trường học thật sự thực có lỗi với thành tích của mình.
"
Thẩm Tuyển Ý từ lúc ông nhắc tới Thẩm Khai Vân bỗng chốc nắm chặt quyền lại, nhưng lại chưa nói cái gì, chỉ là để nhẹ phía dưới.
"Em và giáo sư Phó lúc trước vẫn luôn có rất nhiều tin đồn nhảm nhí, em biết không?"
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, nhìn ông: "Hiệu trưởng, ngài nói thẳng đi.
"
Hiệu trưởng cười một cái, "Được, nếu em cũng không nghĩ vòng quanh, thầy đây cứ việc nói thẳng.
"
"Em và giáo sư Phó thích hợp hay không thầy không bình luận, đây là việc tư của hai người, tuy rằng cậu ấy cũng chỉ tạm giữ chức giáo sư trong trường chúng ta, nhưng bên ngoài là nghe như vậy.
Chỉ cần một ngày em vẫn là sinh viên, một ngày cậu ấy vẫn là giáo sư.
" Hiệu trưởng nhìn Thẩm Tuyển Ý, hơi nghiêm khắc mà nói: "Thầy không hy vọng bởi vì nguyên nhân do em, mà dẫn tới việc cậu ấy phải rời khỏi trường chúng ta.
"
Thẩm Tuyển Ý chỉ ngừng một giây liền gật đầu: "Em biết.
"
Hiệu trưởng sửng sốt, vốn dĩ chuẩn bị lời nói tốt lập tức nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa đem ông nghẹn ngất đi, nghi hoặc hỏi: "Đáp ứng sảng khoái như vậy?"
"Em so với thầy càng quý trọng thanh danh của thầy ấy hơn.
" Thẩm Tuyển Ý đứng lên, yên lặng nhìn hiệu trưởng, sau đó khom lưng: "Em ở trong trường học, sẽ không làm bất luận chuyện gì khác người, chuyện này làm phiền hiệu trưởng ra mặt làm sáng tỏ.
"
Hiệu trưởng cười: "Thầy cho rằng em sẽ vỗ bàn nói tuyệt đối không đáp ứng, không nghĩ tới!! "
Thẩm Tuyển Ý khẽ cười, tâm nói: Ở trong trường học không khác người, ở nơi khác thì lại khác.
Dù sao cho dù Thẩm Tuyển Ý không nói, Phó Thanh Sơ cũng sẽ không cho phép cậu tới phòng thí nghiệm kiếm anh.
Thuận tay cho hiệu trưởng cái bậc thang, diễn cùng ông một chút thôi, Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng nghĩ, hiệu trưởng này, chỉ số thông minh này không phải là đi cửa sau đi.
Hứa Dịch vừa lúc tới phòng hiệu trưởng tìm hiệu trưởng, đứng ở ngoài cửa nghe thấy bọn họ nói chuyện, theo bản năng mà cầm chặt điện thoại trong túi.
Trong tay cậu ta còn có một tấm ảnh, nếu gửi đi, chuyện tình của Phó Thanh Sơ với Thẩm Tuyển Ý sẽ giấu không được.
Hứa Dịch nhấp môi, nhớ tới bộ dáng bình thường Thẩm Tuyển Ý cực kỳ cuồng vọng, lại nghĩ tới Phó Thanh Sơ tuy rằng lạnh nhạt nhưng đối với cậu kiên nhẫn, hít một hơi thật sâu.
Không được, bọn họ đều rất tín nhiệm mình, mình không thể làm kẻ phản bội bọn họ.
Nếu dượng đã đạt thành hiệp nghị với cậu ấy, vậy nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, hơn nữa từ lúc bắt đầu, Thẩm Tuyển Ý liền không quá thích mình, Phó Thanh Sơ cũng không có.
Mình lại tranh thủ, cũng không có khả năng có được một người, hà tất gì phải làm kẻ ác.
Lúc Thẩm Tuyển Ý về đến nhà ngài Percy đã ngủ, rón ra rón rén về phòng, vừa định duỗi tay bật đèn đã bị hoảng sợ, suýt nữa ngồi dưới đất.
Phó Thanh Sơ ở trên giường đã ngủ rồi, chăn chỉ che đến eo, sườn mặt đè ở trên gối đầu tối màu, an an tĩnh tĩnh, trong tay còn cầm quyển sách.
Cửa sổ không đóng chặt, đem bức màn thổi đung đưa.
Phó Thanh Sơ luôn ngủ nông, lại không ngủ đến quá sâu, mở mắt không không tỉnh táo lắm hỏi cậu: "Đã về rồi sao?"
Thẩm Tuyển Ý áp đến trên giường, muốn ôm anh, bị Phó Thanh Sơ chống lại ngực nói: "Một thân mồ hôi, đi tắm rửa trước.
"
"Ôm xong lại tắm.
" Thẩm Tuyển Ý nắm tay anh, môi rơi xuống, có chút hàm hồ mà nói: "Anh mới vừa đọc sách gì vậy?"
Phó Thanh Sơ giơ tay lên, "Sách chuyên ngành của em.
"
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu vừa thấy, giải phẫu học.
"Hơn nửa đêm xem cái này, khẩu vị của giáo sư Phó cũng thật độc đáo nha.
" Thẩm Tuyển Ý cười khẽ, chọt chọt quyển sách, hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"
Ngón tay Thẩm Tuyển Ý ấn ở lòng bàn tay, Phó Thanh Sơ nắm lấy ngón tay cậu, chống ngồi dậy.
"Trần Thanh Uyển cho anh một ít cherry, đặt trong tủ lạnh cũng không ăn, thuận tiện anh đến xem em có ăn cơm hay không.
" Nói duỗi tay, chỉ chỉ nửa chén cherry trên tủ đầu giường.
To mọng, đỏ tươi.
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay cầm lại đây đặt ở trong tay, cầm một quả đút anh.
"Anhtự ăn đi, còn đưa tới, không sợ nóng sao.
"
Phó Thanh Sơ cũng cầm lên một quả, đưa tới bên môi Thẩm Tuyển Ý nói: "Hôm nay anh nghe ông ngoại em nói chuyện của Diệp Tiên Lệnh, kể từ đó liên lụy nhiều thứ, em có ý gì không?"
Thẩm Tuyển Ý bỏ cherry vào trong miệng, cố ý cắn ngón tay anh một chút, nghĩ nghĩ nói: "Bàn bạc kỹ hơn đi, trong một đêm muốn vặn ngã ông ta khẳng định là không có khả năng.
"
Phó Thanh Sơ gật đầu: "Đúng, mặc dù có Phó Chính Thanh lên án, cũng không nhất định có thể vặn ngã được ông ta, chúng ta càng nhiều chứng cứ hơn, không thể giả mạo chứng cứ được.
"
"Đúng rồi, hôm nay hiệu trưởng tìm em.
"
Phó Thanh Sơ ngẩn ra, trong lòng có dự cảm không được tốt: "Tìm em làm gì?"
"Nói chuyện của hai đứa mình, còn có thể thế nào, cũng không thể cho em bình tam hảo học sinh đi.
" Thẩm Tuyển Ý dừng lại, thấy vẻ mặt của anh, cười nói: "Đừng lo lắng, em nghe lời thầy, em nói với ông ấy ở trong trường học tuyệt đối không làm gì khác người.
"
Phó Thanh Sơ cười: "Ở nơi khác mới khác người đúng không.
"
Thẩm Tuyển Ý chống đầu nhìn anh, duỗi tay chọt chọt trên mu bàn tay anh: "Bà xã của em thật hiểu em.
"
Phó Thanh Sơ liếc Thẩm Tuyển Ý một cái: "Em là cái dạng gì anh còn không biết sao.
"
"Ai da, giáo sư Phó.
"
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý, bỗng nhiên sửng sốt, "Em muốn làm gì?"
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, chọt chọt môi anh, "Muốn hỏi một chút anh đã khỏe chưa, em muốn anh.
"
Phó Thanh Sơ nhìn ánh mắt trầm xuống của Thẩm Tuyển Ý, lại theo ánh mắt vừa thấy, như gặp kẻ địch mà nhíu mày nói: "Đừng có quậy, trong nhà còn có người đó, muốn ăn đập sao.
"
"Vậy lúc anh đánh em thì nhẹ tay chút.
" Thẩm Tuyển Ý cúi đầu ngửi ngửi cổ anh.
Bị đánh dấu không lâu, mùi tin tức tố nhẹ đến mức không ngửi thấy.
Cậu cọ cọ chóp mũi nói: "Hoặc là đừng đánh em, em biết anh không nỡ đánh em.
"
"Không được.
"
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, lấy một quả cherry để trên môi anh.
Phó Thanh Sơ mới vừa mở miệng cắn, Thẩm Tuyển Ý liền thu về, thấp giọng nói: "Anh có muốn em không?"
"!! " Phó Thanh Sơ không có biện pháp, bất đắc dĩ mà đạp một cái, quay đầu đi nói: "Cúi đi tắm đi.
"
Thẩm Tuyển Ý "Ngao" một tiếng nhảy xuống giường, chạy vào buồng vệ sinh tắm rửa, trong phòng tắm truyền đến một trậntiếng nước ào ào.
Phó Thanh Sơ bật cười: "Chó sói con.
"
Không bao lâu, tiếng nước ngừng.
Thẩm Tuyển Ý bọc khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, trên tóc ướt dầm dề chảy nước xuống, ngưng tụ trên vải thít vào cơ thể.
Phó Thanh Sơ bưng nửa chén cherry, lòng bàn tay có hơi lạnh lẽo.
Vài lần trước đều là lúc tin tức tố bùng nổ.
Tuy rằng có một lần ý thức còn hơi rõ ràng, nhưng lúc trạng thái vẫn đang bình tĩnh, vẫn là lần đầu tiên.
Thẩm Tuyển Ý vạch chăn tiến vào, cầm chén đặt ở bên gối, Phó Thanh Sơ duỗi tay lấy lại, lại bị cậu đè lại.
"Không được, đợi lát nữa làm dơ giường em giặt sao?"
"Đương nhiên là em giặt, em không nỡ để anh đụng tay vào.
"
Vành tai Phó Thanh Sơ phiếm hồng, hơi giận nói: "Anh thấy em càng ngày càng thiếu đánh, nhanh lên còn ngủ.
"
Thẩm Tuyển Ý một tay để ở bên gối, bọt nước trên tóc đột nhiên dừng ở giữa trán, lại theo cái trán lăn xuống.
Thẩm Tuyển Ý cầm quả cherry lên, tới gần bên môi anh thúc giục: "Ăn xong rồi ngủ tiếp.
"
Phó Thanh Sơ ăn mấy quả, hơi hơi nhíu mày nói: "Đừng đút.
"
Thẩm Tuyển Ý chờ anh nuốt xuống, duỗi tay đụng vào bên môi Phó Thanh Sơ, thấp giọng nói: "Phun hạt ở đây nè.
"
Phó Thanh Sơ quay đầu, phun hạt ở trong lòng bàn tay Thẩm Tuyển Ý.
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay lại cầm lấy một quả, ngay sau đó đưa vào, một quả lại một quả.
"Thẩm Tuyển Ý!! " Phó Thanh Sơ nhíu mày quay đầu đi: "Không ăn.
"
Nhổ hạt cherry ra, Thẩm Tuyển Ý lau hóe môi anh một chút, thấp giọng hỏi: "Khó ăn lắm sao?"
Phó Thanh Sơ rũ mắt, thấp giọng nói: "Chua.
"
"Để em nếm thử, nhưng mà đừng gạt em.
" Thẩm Tuyển Ý hôn anh, nếm thấy vị cherry thơm ngon, hạ giọng nói: "Chua cũng chịu.
"
Đồng hồ sinh học của Phó Thanh Sơ luôn chính xác, nhưng mỗi lần ở bên Thẩm Tuyển Ý là lại muốn ngủ nướng.
Lúc anh tỉnh lại, kim đồng hồ đã qua số tám, sắp gần tới số chín, trên giường chỉ có một mình anh, khăn trải giường màu xám đậm rất mềm, mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt.
Anh nhớ rõ ngày hôm qua mình đem khăn trải giường làm dơ, lại không nhớ rõ là đổi khăn trải giường khi nào, hẳn là Thẩm Tuyển Ý sau khi anh hôn mê đã đổi.
Anh ngủ rất sâu, thế nhưng không có một chút cảm giác.
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu, nhìn thấy trên ban công có khăn trải giường đang bay trong gió, ánh mặt trời dừng trên mặt, có hơi chói mắt.
Bên gối có quả anh đào bị cắn một nửa, thịt quả có hơi héo.
Phó Thanh Sơ nhặt lên, ném vào trong chén, nhẹ thở ra một hơi.
Di động bỗng vang lên, anh giật giật cánh tay có hơi tê, cho rằng đang ở gối đầu, kết quả không tìm được, lại vừa thấy là không biết rơi xuống đất khi nào.
Anh cầm tới nhìn thông báo nhắc nhở, là số điện thoại lạ, nhưng ở Bình Châu.
Phó Thanh Sơ tiếp điện thoại, "Xin chào, phó!! "
Lời vừa nói ra đã bị chặn lại.
Giong nói của người đối diện có hơi lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề: "Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Phó Thanh Sơ tiên sinh không.
"
Phó Thanh Sơ ngơ ra, "Đúng, xin hỏi ngài là?"
" "Thể thức tổ hợp cùng biến dị về di truyền" luận văn này của ngài phải không?"
Ngón tay Phó Thanh Sơ đột nhiên nắm chặt lại, có chút dự cảm không tốt lắm, nhưng nhất thời không rõ người kia có ý gì, hơi hơi nhíu mày nói: "Xin hỏi ngài là!! "
"Thưa ngài, chúng tôi là người bên phòng giám sát di truyền, luận văn của ngài bị nghi ngờ có liên quan số liệu giả, mời ngài trong hai tiếng phải tới văn phòng giám sát làm việc di truyền học để làm xác nhận.
"
Người đàn ông bình tĩnh nói lời như là sấm sét đánh giữa trời quang, đâm vào đầu, chặt đứt năng lực lý giải của Phó Thanh Sơ.
Số liện luận văn số liệu là giả?
Anh tự nhận làm việc luôn luôn ổn thỏa, có lỗi đã là không có khả năng, sao có thể có số liệu giả?!
Giới học thuận di truyền học một khi bị xác nhận số liệu giả sẽ lập tức bị khai trừ, từ đây không thể lại lần nữa bước vào cái cửa này lần nữa.
Phó Thanh Sơ cưỡng ép mình bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, chuyện này rốt cuộc là năm đó mình không đủ nghiêm túc cẩn thận, hay vẫn là có người ở sau lưng quạt gió thêm củi.
Luận văn là vào bảy năm trước anh đã phát biểu, lúc ấy còn chưa có tới Bình Châu làm giáo sư, luận văn này còn đưa Thẩm Khai Vân xem qua, lúc ấy anh chính là dựa vào cái luận văn này thi được vào viện nghiên cứu.
Chẳng lẽ là Thẩm Khai Vân?
Phó Thanh Sơ xoay người xuống giường, thay quần áo rửa mặt xong, vừa ra khỏi cửa vừa lúc đụng phải Thẩm Tuyển Ý muốn vào, tay mắt lanh lẹ mà ôm lấy anh: "Ai da, sáng sớm liền nhào vào trong ngực, không nên đi đâu hết.
"
"Anh ra ngoài một chuyến.
" Phó Thanh Sơ không rảnh giải thích với Thẩm Tuyển Ý, đẩy cậu ra cửa, Thẩm Tuyển Ý phát giác ánh mắt anh không đúng, vội không ngừng đi theo, "Xảy ra chuyện gì?"
Phó Thanh Sơ nói: "Anh có một luận văn xảy ra vấn đề, anh phải đi xem.
"
Thẩm Khai Vân ngồi ở trên ghế da thật, trước mặt màn hình máy tính là một gương mặt gần giống như của Phó Thanh Sơ, chẳng qua biểu cảm không phải gợn sóng bất kinh.
"Vì sao cậu lại muốn đối phó Thanh Sơ!" Phó Chính Thanh nghe nói tin tức luận văn của Phó Thanh Sơ có số liệu giả, trước tiên liền nghĩ tới Thẩm Khai Vân.
"Chính Thanh, tôi sớm nói qua, cậu không cần phải kiếm chuyện cãi nhau với tôi.
" Đôi tay Thẩm Khai Vân để ở trên mặt bàn, hai tay giao nhau chống ở cằm, cười như không cười mà nói: "Năm đó tôi có thể làm hai nước đem chuyện này áp xuống, hôm nay cũng có thể tìm kẻ chết thay.
"
Phó Chính Thanh bỗng chốc nắm chặt tay, trong ánh mắt như muốn bắn ra phi đao, hung tợn mà nhìn nếu không không phải cách màn hình ông có thể ăn sống người này, "Năm đó cậu hãm hại ai tôi mặc kệ, tôi cảnh cáo cậu không cho phép đụng vào con trai tôi!"
"Con trai.
" Thẩm Khai Vân cười nhạo, "Cậu còn dám thừa nhận nó là con trai mình sao? Chính Thanh, cậu còn biết ba nó là là ai sao? Cậu còn có mặt mũi tự nhận là ba nó?"
Phó Chính Thanh giấu giếm chuyện này mấy chục năm, một khi bị Thẩm Khai Vân vạch trần liền lập tức nổi giận, "Thẩm Khai Vân, cậu đừng tưởng rằng trên tay tôi không có chứng cứ đụng vào cậu!"
"Chậc chậc chậc.
" Thẩm Khai Vân không có sợ hãi mà cười, trên mặt nho nhã thanh tao kia treo lên biểu cảm trào phúng, giống như nhìn con kiến mà nhìn Phó Chính Thanh, "Năm đó cậu uống thuốc, biến thành dáng vẻ kia, cậu nhất định không nghĩ tới qua gần ba mươi năm sau, con của cậu cũng dùng thuốc đi, thật là làm bậy.
"
Thẩm Khai Vân cố ý kích thích Phó Chính Thanh, buộc ông lâm vào điên cuồng, "Nhưng mà nó thật vô dụng, tác dụng phụ không có nghiêm trọng như cậu, này cũng liên quan tới con trai tôi, thằng bé đã cứu nó.
"
Phó Chính Thanh nói không nên lời, gắt gao mà cắn răng, nhịn xuống xúc động đập màn hình.
Thẩm Khai Vân lại nói: "Cậu biết con trai cậu vì sai dùng thuốc cấm không? Bởi vì nó ghê tởm người ba ghê tởm của mình, nó không muốn giống cậu, muốn đem mình biến thành Beta, cậu nói nói nếu toàn thế giới đều đã biết, nó có người ba như vậy, nó sẽ thế nào?"
Phó Chính Thanh lập tức cứng đờ, đúng vậy, nếu toàn thế giới đều biết giáo sư Phó trẻ tuổi nhất của đại học Bình Thành có một người ba như vậy, với thằng bé mà nói đây là kích thích lớn như thế nào!
"Nói đi, cậu muốn tôi làm gì?"
"Này thì đúng rồi.
" Thẩm Khai Vân cười rộ lên, lại khôi phục kia bộ dáng ôn hoà, "Tôi cũng không cần cậu làm cái gì, giống ba mươi năm trước là được.
"
"Tôi đã giúp cậu hại Diệp giáo sư, không có khả năng lại giúp cậuột lần nữa!" Phó Chính Thanh vẫn luôn cảm thấy thực có lỗi với Diệp Tiên Lệnh, lạnh giọng nói: "Tôi chỉ đáp ứng nếu có một ngày xảy ra chuyện, tôi không ra làm chứng, lại muốn tôi giúp cậu hại người vô tội khác, không có khả năng.
"
Thẩm Khai Vân tựa như nghĩ tới Phó Chính Thanh sẽ nói như vậy, cũng không nói thêm cái gì, nhún vai cười một cái, "Không nóng nảy, cậu suy xét một chút đi, năm đó cũng không ép cậu quyết định ngay.
"
Làm thôi nôi cho con trai, Tưởng Kỳ cầm danh sách khách mời tới hỏi Thẩm Dao có bỏ sót gì hay không.
Cô ngồi ở bên cạnh nôi phát ngốc, nghe thấy âm thanh đột nhiên phục hồi tinh thần, tờ danh sách lập tức rơi xuống đất, hoảng loạn duỗi tay nhặt lên, bị Tưởng Kỳ một phen nắm lấy.
"Em làm sao vậy, gần đây trạng thái luôn hoảng hốt.
"
Thẩm Dao thu tay lại, lắc đầu: "Không có, anh làm việc luôn ổn thỏa, không sai xót gì, so với em càng chu đáo hơn, danh sách anh quyết định là tốt rồi.
"
Ánh mắt Tưởng Kỳ lạnh lùng, trực giác cảm thấy lời nói của cô có ẩn ý, một phen bóp chặt nàng bả vai cô thấp giọng hỏi: "Em nói lời này là có ý gì? Từ khi em sinh ông, không đúng, là từ sau khi A Ý qua gặp em, em đã không đúng rồi, giống như biến thành người khác vậy.
"
Thẩm Dao bị anh ta bóp bả vai rất đau, giãy giụa: "Không có, buông tay, anh làm đau em.
"
Tưởng Kỳ không chỉ có không ngừng, ngược lại bóp càng chặt, "Có phải A Ý nói cái gì với em hay không? Cậu ta có phải nói anh đưa em tới nghĩa trang là cố ý hay không? Cậu ta là người thế nào em còn không biết sao? Nóng giận lên thì không có lí trí, em đừng tin lời nói bậy của cậu ta.
"
Động tác giãy dụa của Thẩm Dao dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tưởng Kỳ, chậm rãi đứng dậy, "Tưởng Kỳ, A Ý không có nói gì với em, chuyện ở nghĩa trang em tin anh không cố ý.
"
"A Dao, không phải như vậy!! Em nghe anh giải thích, anh chỉ là không muốn em hiểu lầm.
"
Thẩm Dao nghiêng người đi, một tay ấn ở bên cạnh nôi, hơi nhắm mắt, nói: "Em không cần anh tin A Ý nói, nó là em trai em, cho dù anh có hiểu nó, thì em so với anh càng hiểu nó hơn.
"
Tưởng Kỳ nhíu mày cắn răng.
Giọng nói của Thẩm Dao thực nhẹ, như mang theo ý cười, "Thằng bé tuy rằng tính tình không tốt, nhưng chưa bao giờ nói dối, càng không có chửi bới ai cả.
"
Thật lâu sau.
Thẩm Dao nói một câu cuối cùng: "Thằng bé là em trai tốt nhât trên đời này, tuổi còn nhỏ hơn em rất nhiều, nhưng có thể làm hết thảy đều là vì bảo vệ em, cho nên vô luận thằng bé nói cái gì, em đều tin tưởng.
".