Thẩm Tuyển Ý nhắm mắt lại, ở trong lòng từng cái từng cái nghĩ lại Phó Thanh Sơ nói gì.
Anh nói mình không thích hoa hồng.
Thời điểm cậu theo đuổi anh ấy đã tặng rất nhiều hoa hồng, mỗi lần anh cũng chưa tỏ vẻ rất thích, đều đặt trên giàn hoa ở trước phòng thí nghiệm, sau khi hai người ở bên nhau, cậu cũng tặng mấy lần.
Khi đó Phó Thanh Sơ đều nói cảm ơn, nhưng cũng chưa nói rất thích hay không thích, tính cách của anh, không thích hoa là bình thường, vì sao lại cố tình nhắc tới.
Anh còn nói, cậu còn chưa có mua nhẫn cho mình, làm sao có thể chết được.
Thẩm Tuyển Ý mở choàng mắt, có một lần bọn họ đi ăn, đi ngang qua một cửa hàng bán trang sức bằng bạc liền kéo anh đi vào nhìn một hồi, để anh chọn thứ anh thích.
Phó Thanh Sơ không nói mình kỳ cục, cũng không xoay người đi, cũng ngồi xuống tỉ mỉ đánh giá một hồi, chỉ vào một chiếc nhẫn bạch kim mộc mạc nói: "Lấy cái này cho tôi xem một chút."
Nhân viên bán hàng lấy ra, mỉm cười hỏi bọn họ: "Hai vị chọn nhẫn là để......"
"Đeo chơi thôi." Thẩm Tuyển Ý lấy nhẫn tròng lên ngón áp út của anh, chiếc nhẫn bạch kim đeo trên ngón tay áp út thon dài trắng nõn, lấp lánh tỏa sáng.
Phó Thanh Sơ cúi đầu cười khẽ: "Tại sao là đeo chơi?"
Thẩm Tuyển Ý nắm tay anh, nhẹ nhàng che lại, thấp giọng nói: "Ngay cả kim cương cũng không có, anh chịu thua thiệt mà gả cho em sao.
Anh đồng ý nhưng em thì chưa đâu."
Cửa hàng trang sức kia vừa vặn gần ngay tiệm hoa mà cậu mua!
Chúc xuyên nói Thẩm Tuyển Ý vòng tới cửa hàng đó ngay, Phó Thanh Sơ nhất định là ám chỉ mình đang ở gần đó! Nhưng Bình Châu lớn như thế, nhà cao tầng san sát, chỗ nào có thể giấu người.
Thẩm tuyển ý quyết định thật nhanh tìm số của Nghiêm Bảo, gọi tới, nhanh chóng phân công: "Anh tự dẫn người tới, vị trí nào có thể nhìn thấy cửa hàng trang sức cũng có thể nhìn thấy tiệm hoa, mở rộng phạm vi tìm xung quanh, tất cả chỗ có thể giấu người!"
Nghiêm Bảo cúp điện thoại, Thẩm Tuyển Ý chậm rãi phun ra một hơi, đầu thu gió còn hơi nóng, thổi cậu càng thêm nôn nóng.
"Bên kia phần lớn đều là nhà dân cư kiểu cũ, vừa có nhà có người ở cũng có nhà không ai ở, chẳng lẽ tìm từng nhà?" Chúc Xuyên cau mày, ngón tay cũng nắm chặt tay lái, trái tim treo cao, không dám nghĩ tới tình huống hiện tại của Phó Thanh Sơ.
"Cho dù có lật tung Bình Châu lên thì cũng phải tìm." Thẩm Tuyển Ý nhìn di động, nôn nóng hận không thể quăng điện thoại đi, tin tức tố từng luồng bùng nổ ra bên ngoài, kích thích Chúc Xuyên muốn nôn.
Thẩm Tuyển Ý càng tức giận, mùi máu trên người càng nghiêm trọng, dường như đang tạo thành một Tu La Tràng ngổn ngang thi thể, trước mắt đều là thi thể.
Từ lúc Phó Thanh Sơ bị mang đi, trúng đạn, đã ước chừng được năm tiếng.
Trời sắp tối rồi, Thẩm Tuyển Ý nửa manh mối cũng không có, di động cũng yên lặng, Thẩm Khai Vân cũng không có gọi điện thoại tới yêu cầu cậu làm cái gì.
"Phó Thanh Sơ nhất định còn có cái gì muốn nói cho mày, mày phải ngẫm lại......!Ngẫm lại." Cánh tay Thẩm Tuyển Ý run lên, gần như không nắm được di động, trong ánh mắt tơ máu dày đặc như đem con ngươi màu Lam Hắc đắm chìm trong biển máu.
Chúc Xuyên nhiều ít biết một ít chuyện quá khứ của Thẩm Tuyển Ý, cũng biết chuyện mẹ của cậu qua đời, nhưng không nghĩ tới ở trong lòng cậu lại sợ mất đi như vậy.
Phó Thanh Sơ chỉ là rơi vào trong tay của Thẩm Khai Vân, trúng một phát súng gần như đã dồn ép cậu sụp đổ, cần phải cố gắng khắc chế mới có thể chống đỡ được.
"Thanh Sơ sẽ không có việc gì." Chúc Xuyên an ủi: "Tin tưởng anh, cậu ấy thích cậu như vậy, sẽ không để cậu một mình ở lại đâu."
Thẩm Tuyển Ý không nói gì, cậu nói không nên lời.
Nếu lúc ấy cậu không có theo đuổi Phó Thanh Sơ, anh vẫn là giáo sư lạnh lùng, lên lớp khi có tiết, làm thí nghiệm sạch sẽ, mà không phải bị người lấy súng chỉa vào đầu, không biết đánh vào nơi nào!
Chúc Xuyên vươn bàn tay ra, đè trên cổ tay đang run rẩy của Thẩm Tuyển Ý, thấp giọng nói: "Cậu ấy vì cậu mà không cần thuốc cấm, vì cậu tiếp nhận thân phận Omega, cậu nên hiểu rõ, cậu ấy yêu cậu biết bao nhiêu."
Phần vai của Phó Thanh Sơ vẫn luôn chảy máu, rất nhanh đã cảm thấy choáng váng, trước mắt từ từ biến thành màu đen.
Tên đàn ông đẩy anh vào một phòng, nền xi-măng, mùi ẩm mốc rất nồng, giống như hàng năm không có ánh mặt trời chiếu vào, còn có mùi hôi rất khó chịu.
Trong phòng không bật đèn, cửa sổ cũng bị đóng đinh không nhìn thấy bên ngoài, phỏng chừng là vì phòng ngừa chạy trốn.
Phó Thanh Sơ cười khẽ, Thẩm Khai Vân cũng quá cẩn thận, chỉ bằng vết thương trên vai này, anh có thể chạy đến nơi nào, ở đây không biết đây là lầu mấy mà nhảy xuống?
Nói chứ, mạng sống tốt đẹp như thế, Thẩm Tuyển Ý cũng tốt đẹp như vậy, tạm thời anh còn không nỡ chết.
Chỉ là vết thương trên vai đau quá, từ trong xương lan ra ngoài, lại giống như xoắn nát dây thần kinh, đau đến mức anh chảy nước mắt sinh lý, rớt xong liền cười.
Trước kia anh không sợ đau, không biết vì sao, từ khi ở bên Thẩm Tuyển Ý thì bắt đầu sợ đau, không biết là do cậu làm ảnh hưởng, hay là ảnh hưởng từ thuốc cấm.
Viên đạn còn nằm trên bả vai, không lấy ra cũng không băng bó, anh cũng không cầm máu được.
Ảnh hưởng của thuốc cấm từ khoảng thời gian trước lại bắt đầu xuất hiện, cánh tay phải của anh thường thường sẽ mất sức, có khi đột nhiêu có một cơn đau đớn ập tới, thậm chí không cầm được bút, còn có, chế độ đông máu của anh bị kém đi.
Không chỉ như vậy, tốc độ khép lại của tuyến thể sau khi bị Thẩm Tuyển Ý cắn chậm lại, bình thường là buổi sáng ngày hôm sau đã có thể kết vảy, còn anh thì phải gấp đôi thời gian.
Ngày đó anh nói khoang sinh sản đau, cũng không phải cố ý lừa Thẩm Tuyển Ý, là sự thật.
Khoang sinh sản trở nên cực kỳ yếu ớt mẫn cảm, đêm đó Thẩm Tuyển Ý so với ngày thường còn tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ phá khai khoang sinh sản mà chen vào, anh phải dùng thuốc hai ngày mới tiêu sưng, lại không dám nói cho Thẩm Tuyển Ý nghe.
Nếu cậu biết sẽ đau lòng.
Phó Thanh Sơ ngồi dưới đất thở dốc một hồi, thể lực của Omega trời sinh đã kém, huống chi anh còn trúng đạn, chờ khôi phục một chút thể lực mới vừa đứng lên lại xém chút nữa té ngã.
Anh duỗi tay, đè trên nền xi mặng ướt dính tràn đầy dơ bẩn, xờ xoạng tìm được công tắc, mở đèn lên.
Lúc này mới thấy rõ toàn cảnh trong phòng, ngăn tủ bể nát dựng ở góc tường, treo một cái rèm cửa rách nát, phía trên tích một lớp bụi, nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Mấy con chuột nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy về cái ổ phía sau ngăn tủ, trên bàn có vài quyển sách, bị chuột gặm cắn chỉ còn gáy sách, khắp nơi đều là mùi hôi thối.
Bầu không khí cũng rất tệ.
Anh phải nghĩ biện pháp nói cho Thẩm Tuyển Ý mình đang ở đâu, sợ rằng chó săn nhỏ, hiện tại phỏng chừng đang đau lòng muốn chết.
"Các người mở cửa ra."
Phó Thanh Sơ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đứng trước cửa, thân thể nhỏ xinh, mặt mũi có một chút giống Thẩm Khai Vân, cũng có chút tương tự với Thẩm Tuyển Ý, phần lớn đại khái là giống Thẩm Yên.
"Trên người tôi cũng không có vũ khí gì, cho dù có, con trai và chồng của tôi đều ở trong tay các người, tôi có thể làm gì được, tôi chỉ đưa thuốc cho anh ta thôi." Thẩm Dao trầm mặt, nói với tên đàn ông trước mặt: "Ông không yên tâm, chờ tôi đi vào liền khóa cửa, đợi tôi ra rồi ông khóa lại liền."
Tên đó lù lù bất động, "Tiên sinh đã dặn qua, Phó Thanh Sơ rất nhiều mánh khóe, cho dù là ai cũng không thể gặp."
Phó Thanh Sơ ở bên trong nghe thấy ông ta đánh giá mình, cười khẽ, giọng nói lại cực kỳ yếu ớt, "Trên tay tôi còn có còng tay, bả vai cũng bị tiên sinh của anh bắn trúng, tôi có thể đi đâu được? Anh cảm thấy mình đánh không lại tôi sao?"
Thẩm Dao lập tức nói: "Nếu anh ta chết, tôi thấy anh cũng không thể giải trình, cút ngay!"
Thẩm Dao chưa bao giờ nói nặng lời với ai như vậy bao giờ, luôn luôn là sợ hãi nhát gan, lần đầu hung dữ như vậy, ngược lại dọa sợ kẻ kia một hồi.
"Con trai tôi ở trong tay các người, các người nghĩ tôi sẽ vì một người đàn ông không quen biết, mà vứt bỏ con trai mình sao?" Thẩm Dao bưng thuốc, tận lực ổn định giọng nói đang run, để cho mình thoạt nhìn bình thường chút.
Tên đàn ông quay đầu lại, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch, sắp ngất xỉu đi của Phó Thanh Sơ một cái, nói: "Nhanh lên, cho cô năm phút, thời gian vừa hết phải ra ngoài ngay."
Thẩm Dao nhẹ nhàng thở ra, đợi ông ta vừa mở cửa ra liền nhanh chóng tiến vào, sợ bọn họ đổi ý.
"Giáo sư Phó, vết thương của anh thế nào rồi?" Thẩm Dao túm ghế dựa lại đây dìu anh ngồi xuống, sợ anh không biết mình, tự giới thiệu: "Tôi là chị gái của A Ý, tên là Thẩm Dao, tôi sẽ không làm hại tới anh."
Phó Thanh Sơ hơi hơi gật đầu, cười: "Thẩm tiểu thư."
Thẩm Dao nghe anh xưng hô như vậy, vành mắt đỏ lên, Thẩm tiểu thư, người cho cô cai họ này đã nhốt cô được nửa tháng, thậm chí còn dùng cháu ngoại của mình tới uy hiếp cô nghe lời.
Thẩm.
Thẩm Dao cười khổ, xua đi lệ ý trong mắt, thấp giọng nói: "Tôi giúp anh lấy viên đạn ra, băng bó miệng vết thương một chút."
Phó Thanh Sơ gật đầu nhẹ, "Phiền cô rồi."
"Giáo sư Phó, anh chịu khổ rồi."
Phó Thanh Sơ rũ mắt, nói: "Không tính chịu khổ, chỉ là chờ Thẩm Tuyển Ý liều mạng tìm manh mối, tới cứu tôi thôi, cậu ấy tương đối khổ."
Thẩm Dao nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới Phó Thanh Sơ thế nhưng sẽ nói như vậy, A Ý quả nhiên không có nhìn lầm người.
"Thẩm tiểu thư, không có sao." Phó Thanh Sơ nhìn tay cô đang run, thấp giọng trấn an nói: "Cô cứ việc gắp ra, đừng sợ."
Thẩm Dao nhát gan, cũng không học bất kỳ kiến thức chuyên nghiệp nào, cầm lấy dao liền không biết làm như thế nào, tay run rẩy nói: "Giáo sư Phó, vậy anh......!anh nhịn một chút."
Phó Thanh Sơ nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của cô, lại chậm chạp không dám xuống tay, cười khẽ vươn tay, nói: "Đưa dao cho tôi."
Thẩm Dao trừng lớn hai mắt, "Anh......!Ý của anh là mình......!tự mình gắp viên đạn ra sao?!"
"Ừm." Phó Thanh Sơ duỗi tay lấy dao, lại cầm băng gạc Thẩm Dao đưa qua cắn ở trong miệng, mũi dao ấn vào miệng vết thương, cũng may vết thương ở trên vai, anh miễn cưỡng có thể thấy.
Đôi tay bị còng lại có chút không tiện, không đủ chuẩn xác, bỗng dưng càng đau thêm mấy phần.
Thẩm Dao nắm chặt đôi tay tức khắc nhắm mắt lại, trong tai nghe thấy một tiếng rên rất khẽ cùng với tiếng hít khí nặng nề ngắn ngủi, lại mở bừng mắt, thấy sắc mặt anh trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi.
Phó Thanh Sơ không cầm được dao, "Leng keng" một tiếng rơi xuống đất, băng gạc đang cắn trong miệng cũng rơi trên mặt đất, đau đến gần như ngất xỉu, chỉ còn một chút ý thức.
Trong nháy mắt Thẩm Dao liền nước mắt, luống cuống tay chân cầm băng gạc đi che miệng vết thương, "Giáo sư Phó anh thế nào rồi, đừng làm tôi sợ, anh không thể có việc gì được!"
Phó Thanh Sơ nửa hôn mê, trước mắt biến thành màu đen thấy không rõ người, lỗ tai cũng có chút ong ong nghe không rõ lắm, nhưng ý thức còn có một chút, biết mình hiện tại không thể hôn mê.
"Không có việc gì." Phó Thanh Sơ cố gắng mở to mắt, cắn đầu lưỡi làm bản thân thanh tỉnh, nhưng nếm thấy mùi máu, còn đau đớn của vết thương trên vai.
Thẩm Dao rải một lớp thuốc lên miệng vết thương, băng bó lại vết thương, thao tác lung tung một hồi, thế nhưng thật đúng là có thể cầm máu một chút.
"Không đáng ngại." Phó Thanh Sơ thấy cô vì lo lắng mà khóc, thấp giọng trấn an: "Cô tự chăm sóc đứa bé cho tốt, chờ Thẩm Tuyển Ý, cậu ấy sẽ đến cứu cô."
"Giáo sư Phó anh có thể đáp ứng một việc được không?"
Phó Thanh Sơ hiểu ý của cô, cô không tới vì chỉ để đưa thuốc, vẫn là muốn đến để lại di ngôn.
Cô cảm thấy là mình nguyên nhân nên mới bị ông ta bắt về, về sau còn có khả năng sẽ hại Thẩm Tuyển Ý, không bằng làm cho xong hết mọi chuyện.
"Cô là thân nhân duy nhất của Thẩm Tuyển Ý, phải cố gắng sống sót, phải tin tưởng cậu ấy." Phó Thanh Sơ trực tiếp vạch trần, "Con trai của cô phải tự cô nuôi nấng, người khác cũng không thể cho nó đủ tình thương, không ai có thể thay thế ba mẹ ruột của nó được.".