Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

chương 85: chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nghiêm Bảo.

"

Tiếng Thẩm Tuyển Ý vừa dứt, Nghiêm Bảo lập tức xông lên bế Thẩm Dao lên đuổi theo, môi Thẩm Dao run run, thấp giọng nói: "Con tôi! ! Con trai tôi! ! "

Nghiêm Bảo dừng bước: "Con cô ở đâu?"

Thẩm Dao khó khăn vươn tay, chỉ vào một căn phòng trong số đó, ngay sau đó lập tức buông tay, hôn mê bất tỉnh.

Nhóm đàn em của Nghiêm Bảo chạy tới, "Đại ca!"

Nghiêm Bảo nói nhanh chóng phân chia công việc: "Bên trong có đứa bé, tìm được đứa bé sau đó đưa đến bệnh viện.

"

"Vậy còn mấy người này?"

Nghiêm Bảo rũ mắt, nhắm lại đôi mắt đang nhìn Thẩm Khai Vân đau đớn sắp chết, lại nhìn bóng dáng Thẩm Tuyển Ý, thấp giọng nói: "Thẩm Tuyển Ý chăm sóc cho giáo sư Phó, không rảnh xử lý ông ta, vậy để tôi tới giúp cậu ấy một phen.

"

Thẩm Dao đã ngất đi rồi, nghe không thấy anh ta nói gì đó, mấy đàn em nghe rõ, nhặt lên ống tiêm cùng ống thuốc màu lam trên bàn lên, bước tới phía ông ta.

Chúc Xuyên dẫn ra một khoảng xa, lái xe trốn mất dạng, thật vất vả mới cắt đuôi được bọn họ, lại thay một chiếc xe khác quay trở về, lén lút tránh ở dưới lầu chờ xem tình hình.

Không lâu sau, Thẩm Tuyển Ý ôm Phó Thanh Sơ cả người toàn máu đi xuống, đằng sau là Nghiêm Bảo đi theo, cũng ôm một người toàn là máu, một trước một sau.

Chúc xuyên run rẩy mở cửa xe, nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý sắp ôm không được Phó Thanh Sơ, vội vàng muốn đưa tay nhận, bị cậu quét một ánh mắt tới: "Cút đi.

"

Chúc Xuyên hoài nghi Thẩm Tuyển Ý đã không biết ai là ai nữa, vội rút tay về, nói: "Được được được tôi không ôm, tôi lái xe, cậu nhanh lên xe đi.

"

Thẩm Tuyển Ý thấp giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta lập tức đến bệnh viện, anh sẽ không có việc gì đâu.

"

Phó Thanh Sơ hôn mê, không có ý thức, càng không thể đáp lại.

Tâm Chúc Xuyên xoắn lại, Phó Thanh Sơ một thân toàn máu đều có thể đem anh tắm đi tắm lại một hồi, sẽ không có việc gì chứ? Thẩm Tuyển Ý là đang lừa anh hay là lừa bản thân mình.

Chúc Xuyên đạp ga lao nhanh, tiếng gió gào thét từ cửa sổ xe bay vào, lọt vào trong tai cậu, lại không thổi bay giọng nói trầm thấp của Thẩm Tuyển Ý, từng lần từng lần gọi Phó Thanh Sơ.

Giọng nói của Thẩm Tuyển Ý phát run, kèm theo mơ hồ, tiếng khóc nức nở bị kiềm chế cực kỳ.

Chúc Xuyên xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn mắt Thẩm Tuyển Ý, hai mắt đỏ đậm gần như hỏng mất, hai tay như là đang nắm chặt ngọn cỏ khô bên vách núi, muốn dùng sức lại không dám dùng.

"Thẩm Tuyển Ý, cậu đừng lo lắng, Thanh Sơ nhất định sẽ không có việc gì.

" Chúc Xuyên muốn an ủi cậu, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy những lời này đã nói rất nhiều lần.

Cái dạng này hiện tại của cậu ta, có chuyện hay không vừa nhìn là hiểu ngay.

"Tôi biết.

" Thẩm Tuyển Ý lần đầu tiên đáp lời, thấp giọng nói: "Tôi biết anh ấy sẽ không có việc gì, anh ấy hỏi tôi khi nào mới mua nổi nhẫn, tôi còn chưa có tích góp đủ tiền, anh ấy không thể chết được.

"

Mắt Chúc Xuyên trong giây lát đã ẩm ướt, lén lút chớp mắt, quay đầu lại hít một hơi thật sâu, sau đó đạp chân ga vốn dĩ vận tốc đã nhanh lại đạp càng nhanh hơn, thân xe gần như muốn bay lên.

Bây giờ không phải giờ cao điểm, cũng không kẹt xe, rất nhanh đã tới bệnh viện.

Phó Thanh Sơ cùng Thẩm Dao hai người lập tức bị đưa vào phòng giải phẫu, người trong lòng Thẩm Tuyển Ý không còn, đột nhiên mất hết sức ngã ngồi ở trên ghế, che lại đôi mắt đỏ bừng.

So sánh biểu cảm sốt ruột của Nghiêm Bảo và Chúc Xuyên, thoạt nhìn Thẩm Tuyển Ý cực kỳ bình tĩnh, như một nhà sư ngồi thiền, lại như là cái cây khô sắp hóa thành tro tàn.

"Thẩm Tuyển Ý!"

Chúc Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, thấy Mạc Cửu chạy nhanh tới, một phen túm cổ áo để cậu ở trên tường.

"Không phải cậu nói yêu cậu ấy sao!" Mạc Cửu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ tiều tụy của Thẩm Tuyển Ý, hung hăng đấm một quyền: "Tôi hỏi cậu phải trả lời cho tôi, cậu bảo vệ cậu ấy như thế nào vậy! Cậu ấy sắp chết rồi!"

Mặt Thẩm Tuyển Ý bị đánh lệch về một bên, phần da bên trong khoang miệng bị răng cạ vô lập tức bị rách, cậu lại không nói gì, thậm chí cả âm thanh cũng chưa phát ra.

Ngực Mạc Cửu phập phồng dữ dội, anh vừa mới lại đây thay ca, đón đầu liền gặp được Thẩm Tuyển Ý ôm Phó Thanh Sơ một thân toàn là máu vọt vào tới, ngay sau đó bị bác sĩ tiếp nhận đưa vào phòng giải phẫu.

Anh kéo lấy một cái hộ sĩ hỏi tình huống như thế nào.

Hộ sĩ vô cùng lo lắng đẩy cánh tay anh ta ra, vừa đi vừa nói chuyện: "Người này trên vai bị trúng đạn, viên đạn đã bị gắp ra, không biết người nào lấy ra, gắp viên đạn ra mà cứ như đào đất, miệng vết thương cũng không xử lý tốt, nhiễm trùng ra mủ.

À, cái này không phải điểm chết người.

"

Mạc Cửu vừa nghe liền luống cuống, vội đuổi theo hỏi cô: "Còn có cái gì?"

"Anh ta bị người từ tuyến thể rót vào thứ gì đó, người nhà người bệnh nói hẳn là thuốc cấm, hiện tại hôn mê bất tỉnh, hậu quả không tốt, thân thể xuất hiện phản ứng bài thuốc, đừng hỏi nữa, tôi đi chuẩn bị giải phẫu.

"

Mạc Cửu cắn răng, nắm chặt cổ áo Thẩm Tuyển Ý, giọng nói thê lương: "Tôi từ bỏ cậu ấy, không phải bởi vì cậu thích cậu ấy hơn tôi, là bởi vì cậu ấy chọn cậu! Hiện tại cậu ấy nằm ở trên bàn phẫu thuật không biết sống chết làm sao, đây là bảo vệ của cậu sao!"

Thẩm Tuyển Ý vẫn không nói gì, Mạc Cửu nói chính là sự thật, cậu không có bảo vệ tốt Phó Thanh Sơ.

"Nói!"

Lúc Nghiêm Bảo thấy anh ta tới đây đã đứng lên, bị Chúc Xuyên đưa tay ngăn cản lại, nói xong đi túm cánh tay của Mạc Cửu, trầm giọng nói: "Phó Thanh Sơ như bây giờ chúng tôi ai cũng không có cách nào đoán trước, Thẩm Tuyển Ý đã tự trách rồi!"

Mạc Cửu tuy ôn hòa nhưng cũng là Alpha, trời sinh cơ thể so với những người khác lại mạnh mẽ hơn, Chúc Xuyên lần này thế nhưng không kéo lại được cánh tay anh ta, ngược lại bị anh ta đẩy đến trên tường.

"Không liên quan đến cậu!" Mạc Cửu nghiêng đầu, nhìn Chúc Xuyên lạnh lùng nói: "Tôi cho rằng cậu là bạn của cậu ấy, thế mà cũng giúp tên bỏ đi này nói chuyện!"

"Mạc Cửu!" Ánh mắt Chúc Xuyên lập tức trầm xuống, trầm giọng nói: "Chú ý lời nói của cậu! Phó Thanh Sơ xảy ra chuyện, người khổ sở nhất là Thẩm Tuyển Ý, không phải cậu!"

"Cậu ta khổ sở? Khổ sở là đủ rồi?" Mạc Cửu duỗi tay, chỉ vào đèn giải phẫu màu đỏ, "Khổ sở là có thể làm Phó Thanh Sơ sống lại, làm cậu ấy không chịu khổ sao! Cậu ấy bị chích thuốc cấm, còn không biết sẽ để lại di chứng gì! Một câu khổ sở thì được rồi sao?"

Chúc Xuyên nói: "Bằng không cậu muốn thế nào? Bắt Thẩm Tuyển Ý cùng đi chết? Cậu ấy liều mạng cứu Thanh Sơ, cậu ở đâu, đứng ở góc nhìn của thượng đế nói cậu ấy không bảo vệ tốt Phó Thanh Sơ, cậu có tư cách gì phán xét như vậy!"

"Tôi!" Mạc Cửu nhất thời nghẹn lời.

Mới vừa trong đầu của anh ta đều nghĩ, nếu là mình, nhất định sẽ không làm Phó Thanh Sơ gặp nguy hiểm như vậy, nhất định có thể bảo vệ cho cậu ấy thật tốt.

Từ sau khi Phó Thanh Sơ ở bên Thẩm Tuyển Ý, thì không có chuyện tốt gì tới, nếu lúc trước người cậu ấy chọn là mình thì tốt, thì tốt rồi.

Vì sao cố tình cậu ấy lại thích Thẩm Tuyển Ý!

"Ồn ào cái gì!" Hộ sĩ kéo cửa ra, nổi giận nói: "Nếu còn ồn nữa thì cút đi, chỗ cứu người là để cho các người cãi nhau à?"

Chúc Xuyên vội nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi.

"

Mạc Cửu hít một hơi thật sâu, đem một hơi nghẹn trong ngực đẩy đi, buông lỏng cổ áo Thẩm Tuyển Ý ra, quay đầu đi đứng nghiêm một bên.

Chúc Xuyên nói: "Mạc Cửu, cậu phải biết rõ, Phó Thanh Sơ xảy ra chuyện, đau khổ nhất chính là Thẩm Tuyển Ý, nếu có thể, cậu ấy tình nguyện bản thân mình chết cũng sẽ không để Thanh Sơ bị thương một chút nào.

"

Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn không nói gì, ánh mắt yên lặng nhìn đèn giải phẫu, như là bức điêu khắc mất đi ý thức, mắt cũng không chớp.

Chúc Xuyên đưa qua một tờ khăn giấy, "Lau đi.

"

Thẩm Tuyển Ý vẫn không nói gì như cũ, vừa rồi khi Mạc Cửu đánh cậu nói gì cậu nghe không rõ lắm, hiện tại lời Chúc Xuyên nói cậu cũng không nghe thấy gì, lỗ tai ong ong như là có một ngàn người cùng nói chuyện với cậu.

"Thẩm Tuyển Ý!"

Quân Nhiên không biết chạy đến từ lúc nào, nắm lấy tay cậu hỏi: "Chú hai của cậu đâu? Anh nghe nói cậu cứu Phó Thanh Sơ ra, vậy chú hai của cậu đâu?"

Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, nhìn ánh mắt gấp gáp của Quân Nhiên, tạm dừng một hồi lâu, lắc đầu: "Tôi không biết.

"

Ngón tay Quân Nhiên buông lỏng, suy sụp quỳ trên mặt đất, lại nắm lấy ngón tay của Thẩm Tuyển Ý, liên tục truy hỏi: "Làm sao mà cậu không biết, chú hai cậu cũng là vì cậu mà xảy ra mâu thuẫn với ba cậu, lúc cậu đi cứu người không nghĩ đến anh ấy sao?"

Đầu Thẩm Tuyển Ý đau muốn nứt ra, rút tay lại, thở một hơi thật mạnh, "Nghiêm Bảo, dẫn người đi tìm Thẩm Khai Tễ.

"

Nghiêm Bảo nhíu mày: "Nhưng cậu! ! "

"Tôi không có việc gì.

" Thẩm Tuyển Ý xoa nhẹ trán, cực kỳ mỏi mệt nói: "Tưởng Kỳ phỏng chừng cũng bị nhốt chung, mặc kệ thế nào trước đem người cứu ra đi, Thẩm Khai Vân không có cơ hội xử lý bọn họ, phỏng chừng cũng sẽ không nói cho anh biết bọn họ ở nơi nào, tìm những bảo tiêu kia, bọn họ sẽ nói.

"

Nghiêm Bảo gật đầu: "Được.

"

Lúc này, truyền đến tiếng trẻ con, Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu nhìn, đàn em của Nghiêm Bảo ôm đứa bé lại đây, "Anh Thẩm, đây là đứa bé tụi em tìm được ở trong phòng, phỏng chừng là con của chị gái anh.

"

Thẩm Tuyển Ý đưa tay ra bế, "Cảm ơn cậu.

"

Đứa bé vẫn luôn khóc, không biết là đói bụng hay là bởi vì đã biết mẹ đang chịu khổ, khóc đỏ cả mặt cổ họng cũng rấm rức khóc.

Tin tức tố trên người Thẩm Tuyển Ý quá mạnh, từ lúc bế đứa bé, lập tức bị hoảng sợ khóc còn lớn hơn, Chúc Xuyên vội vàng bế đứa bé lại, "Cậu cách xa một chút, thu lại mùi tin tức tố trên người lại đi.

"

Thẩm Tuyển Ý "Ừ" một tiếng, lui về sau mấy bước, tìm di động gọi điện cho Kiều Nhạn, "Dì ơi, hiện tại dì có rảnh không?"

Kiều Nhạn đang đi làm, chuyện Phó Thanh Sơ bị bắt Thẩm Tuyển Ý không dám nói cho bà.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Tức khắc Kiều Nhạn có dự cảm bất an, thật cẩn thận mà hỏi, "Có phải Thanh Sơ xảy ra chuyện gì hay không?"

Thẩm Tuyển Ý sợ bà lo lắng, lái xe trên đường cũng nguy hiểm, liền nói: "Con trai của chị m con vẫn khóc mãi, con không chăm được, muốn phiền dì tới giúp con chăm một chút, được không dì?"

Kiều Nhạn vốn rất thích Thẩm Tuyển Ý, vừa nghe câu "Được không dì" này tâm tức khắc tê rần, vội nói: "Được được được, dì đến ngay.

"

Chúc Xuyên là Beta, trên người không có mùi tin tức tố, nhưng đứa bé vẫn còn khóc.

"Dì Kiều có thể lại đây sao?"

"Nơi này cách viện nghiên cứu gen không xa, có thể đến nhanh thôi.

" Thẩm Tuyển Ý gật đầu, thở nhẹ ra một hơi nhìn đèn giải phẫu, lui về sau nói: "Tôi! ! Lại cách xa một chút, xem nó có thể dễ chịu hơn hay không.

"

Mạc Cửu hít vào một hơi thật dài, lại bước ra, rốt cuộc nói: "Chúc Xuyên, đưa đứa bé cho tôi đi, tôi trước tìm hộ sĩ Omega chăm sóc nó, chờ dì Kiều tới lại giao cho bà.

"

Chúc Xuyên chần chờ, xem ý Thẩm Tuyển Ý.

Mạc Cửu sợ Thẩm Tuyển Ý bởi vì mình vừa mới đấm cậu ta mà không đồng ý, trầm giọng nói: "Tuy rằng tôi rất ghét cậu, nhưng cũng không làm gì một đứa bé được, chẳng lẽ muốn để một đứa bé ở chỗ này vì mùi tin tức tố của cậu mà khóc chết? Nó là ! ! "

"Phiền anh rồi, bác sĩ Mạc.

"

Mạc Cửu cứng họng nửa giây, có hơi không được tự nhiên nhận đứa bé, lúc đi ngang qua bên người Thẩm Tuyển Ý ho nhẹ một tiếng, "Thực xin lỗi, là tôi xúc động, tôi không nên đánh cậu, tôi cũng không tư cách đánh cậu.

"

"Anh là bạn của Thanh Sơ, vì anh ấy mà sốt ruột, tôi hiểu.

"

Mạc Cửu tạm dừng vài giây, rồi nhấc chân đi.

Lúc này, đèn giải phẫu "Bang" một tiếng, cửa bị kéo ra, dẫn đầu đi ra là một người mặc đồ giải phẫu nhưng vẫn có thể nhìn ra là một vị bác sĩ lớn tuổi, đưa tay gỡ khẩu trang xuống thở hổn hển mấy hơi.

Chúc Xuyên lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, thế nào rồi?"

Thẩm Tuyển Ý đứng ở tại chỗ không dám đi lên, hai chân như là rót chì, một chút cũng không thể động đậy, nhưng lại theo bản năng nắm chặt tay, cho đến khi bác sĩ nói: "Người bệnh trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm", mới lập tức nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng duỗi tay đè lên tường, lui về phía sau hai bước.

Giọng nói vừa kết thúc, Phó Thanh Sơ bị các hộ sĩ đẩy ra.

Anh nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch không hề có màu máu, lông mi đen nhánh bị ánh đèn chiếu vào tạo thành bóng đen nhỏ.

Thẩm Tuyển Ý cảm giác trái tim mình đều nằm trên người của Phó Thanh Sơ bị kìm vặn nát, bàn tay run rẩy không dám chạm vào anh, cứng ngắc đứng tại chỗ.

"Hai người các cậu, ai là người nhà của Phó Thanh Sơ?"

Ánh mắt của bác sĩ quét qua mặt Thẩm Tuyển Ý và Chúc Xuyên, Alpha nhìn tuổi quá trẻ, tuổi này rất thích hợp, còn Beta, ông nhất thời không đoán ra được.

Thẩm Tuyển Ý căn bản không nghe thấy, tất cả ý thức đều ở trên người của Phó Thanh Sơ, cũng không nói gì.

Bác sĩ lại hỏi một lần.

Chúc Xuyên vội chỉ Thẩm Tuyển Ý: "Cậu ấy.

" Nói rồi chụp bả vai của Thẩm Tuyển Ý để nhắc nhở, "Người nhà của Phó Thanh Sơ, gọi cậu đó.

".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio