Chúc Xuyên người này, sống năm, năm làm thẳng nam.
Từ khi giới tính phân chia đã biết đi chọc ghẹo mấy em gái, lăn lộn trong đám con gái cũng chưa bao giờ bị lật xe, trước nay đã vượt vạn bụi hoa, một phiến lá cũng chưa dính vào người.
Tính tình của anh cũng rất tốt, chia tay với bạn gái cũng không đổi sắc mặc, vừa đa tình lại vô tình.
Không ai thật lòng yêu anh, và anh cũng không động lòng với ai.
Phó Thanh Sơ đã quen biết anh nhiều năm, nhưng lại là người không thích tìm tòi nghiên cứu sinh hoạt của người khác, tuy rằng tâm tư kín đáo, nhưng cũng không biết nhiều, chỉ biết trong lòng Chúc Xuyên có người.
Hận thấu xương.
Đó là cấm địa, ai cũng không chạm vào được.
Thẩm Tuyển Ý chống đầu dựa vào trên ghế phó lái, nhìn sắc mặt của Chúc Xuyên, cong mắt cười: "Anh Xuyên này, không nên nói như vậy, chó cắn anh một cái, vậy anh cũng không thể chịu thua thiệt như vậy nha, em kiến nghị anh nên nhốt nó lại, không phải là thiếu đòn hay sao?"
Sắc mặt của Chúc Xuyên càng ngày càng khó coi, nghiến răng mà nói, "Không cần.
"
Phó Thanh Sơ vội túm bàn tay của Thẩm Tuyển Ý lại trước khi Chúc Xuyên ném bọn họ xuống xe, lắc nhẹ mấy cái: "Không được nghịch.
"
Thẩm Tuyển Ý lập tức ngoan ngoãn, thu tay lại, như con cún lớn quy củ ngồi yên ở hàng ghế sau, tầm mắt lại không rời khỏi cổ Chúc Xuyên.
Anh đã chỉnh lại cổ áo, nhưng vị trí kia quá mức xảo quyệt, cổ áo chỉ có thể che được một nửa, càng thêm thêm vài phần như ẩn như hiện làm người ta suy tư.
Xe chạy rất nhanh, tốc độ ở gần sát mức giới hạn cho phép, rút ngắn lại thời gian tới tòa án.
Chúc Xuyên không liên quan tới vụ án l này, dừng xe lại cũng không xuống xe, ngồi ở trong xe mở cửa sổ xe ra một chút: "Tôi còn có chút việc, đi trước đây.
"
Thẩm Tuyển Ý lại không tự giác nhìn dấu hôn trên cổ anh, hiểu rõ nói: "Đi huấn luyện chó sao?"
Chúc Xuyên liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, nâng cửa sổ xe lên để lại cho bọn họ đầy miệng khói.
Phó Thanh Sơ có hơi bất đắc dĩ, vừa đi vừa nói: "Em biết rõ hiện tại cậu ấy không được vui mà còn cố ý chọc giận người ta, cẩn thận cậu ấy nóng lên là lại đánh em bây giờ.
"
"Em không sợ, bà xã của em có thể bảo vệ em mà.
" Thẩm Tuyển Ý đi theo, đưa tay ôm vòng eo gầy gò của giáo sư Phó, đo đo phần áo rộng thùng thình, thấp giọng nói: "Nhỏ hơn rồi.
"
"Qua một khoảng thời gian sẽ dưỡng lại.
" Phó Thanh Sơ đẩy tay cậu ra, ngửa đầu nhìn kiến trúc trang nghiêm, thở phào một hơi.
Rốt cuộc vẫn là đứng ở nơi này, đi tới một bước này, anh và Thẩm Tuyển Ý, phải đối mặt với người sinh ra họ, vốn là người thân nhất của họ.
Ở bệnh viện giống như bị một bức tường thủy tinh ngăn cách mọi chuyện, vừa ra viện, tới cửa lớn toà án, lại đột nhiên bị lôi trở lại hiện thực, bọn họ còn một cửa phải đối mặt.
Án kiện của Thẩm Khai Vân ở thời gian trước đây đã được xác định, Chúc Xuyên đã gửi tin nhắn cho anh.
Từ viện kiểm sát đưa lên công tố, mấy tội danh nghiên cứu thuốc cấm, cấu kết nhận hối lộ, giam cầm phi pháp và cố ý thương tích.
Có hai tội danh, yêu cầu Phó Thanh Sơ đứng ra làm chứng.
La Quốc đưa lên chứng cứ có một tội danh là nữ tướng quân Nora Percy bị Thẩm Khai Vân ép buộc dùng thuốc cấm cải tạo dẫn đến cái chết, cái này yêu cầu Thẩm Tuyển Ý ra tòa.
Đối với chuyện của Nora, Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn cực kỳ bài xích, cậu không muốn người mẹ đã qua đời nhiều năm còn bị người xoi mói, từ trong miệng người khác từng cái từng cái thuật lại quá trình sự kiêu ngạo của bà bị sụp đổ.
"A Ý.
" Phó Thanh Sơ đứng ở trước mặt Thẩm Tuyển Ý, giúp cậu sửa sang lại cổ áo và cổ tay áo, nhẹ giọng nói: "Mẹ em hẳn là phải lấy lại được công bằng, đối với bà mà nói, không có gì đáng giá hơn việc con trai của mình tự tay giúp mình lấy lại sự kiêu ngạo của bà.
"
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, nắm lấy ngón tay của Phó Thanh Sơ vẫn để trên cổ áo mình, lần đầu giống một thiếu niên luống cuống, không tự tin nói: "Đó là quá khứ mà mẹ không muốn thấy nhất.
"
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu lên, mổ một cái lên môi Thẩm Tuyển Ý, lại giơ tay xoa gò má cậu, khẳng định nói: "Anh tin rằng, nếu không phải bởi vì mang thai em, bà đã sớm ra đi rồi, bà trăm phương nghìn kế dùng cái chết của mình để trói chặt em và Thẩm Dao lại, cho em lòng tin để sống tiếp, bà không có yếu ớt như vậy.
"
Thẩm Tuyển Ý hơi hơi nhắm mắt, ôm Phó Thanh Sơ vào trong lòng ngực, cúi đầu trao cho anh một nụ hôn không mang theo bất kỳ tình dục nào.
"Đi thôi, kết thúc rồi về nhà.
"
-
Tòa án trang nghiêm, thẩm phán ngồi ở vị trí trên cao, Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ ngồi trên ghế dành cho người làm chứng.
Từ sau khi Phó Thanh Sơ được cứu ra cũng không tiếp xúc bất kỳ tin tức nào liên quan tới Thẩm Khai Vân, Thẩm Tuyển Ý không cho ai nhắc tới, chính mình cũng không quan tâm, cho nên thời điểm Thẩm Khai Vân bị xe lăn đẩy ra vẫn là ngẩn một lát.
Cả người ông ta như chỉ còn da bọc xương, toàn bộ tay chân bị bó lại trên xe lăn, cả người không kiềm chế mà run rẩy vặn vẹo, một con mắt bị bịt mắt che khuất, cực kỳ đau đớn.
Bộ dạng này so với lúc nào cũng gọn gàng chỉnh tề trong trí nhớ, nói năng văn nhã giống cáo già như hai người khác nhau.
Ông ta ngẩng đầu, nhưng đôi mắt đục ngầu lại hoang mang đã không đủ để ông ta phán đoán người trước mặt là ai, thần trí của Thẩm Tuyển Ý trấn tĩnh, lẳng lặng mà nhìn ông ta, ánh mắt thâm sâu như biển.
Bàn tay Thẩm Tuyển Ý đặt trên bàn nắm chặt lại, trên phiên toàn im lặng vang lên giọng nói của luật sư hai bên cùng với kiểm soát viên trình bày từng tội danh của Thẩm Khai Vân, cũng giống như một thanh đao đâm vào trái tim của Thẩm Tuyển Ý.
Kia đều là khuất nhục của Nora.
Thẩm Dao ngồi ở ghế dự thính, Tưởng Kỳ cũng theo tới đây, thấy hai vai của cô phát run không tiếng động mà rớt nước mắt, đưa tay muốn chạm vào ngón tay của cô, lại ở một giây chạm vào kia rụt trở về.
Từng tội danh bị nói ra, lại được xác nhận, cho đến khi kiểm soát viên nói ra một cái, toàn hội trường ồ lên.
Thẩm Dao nháy mắt bưng kín miệng, không dám tin tưởng điên cuồng lắc đầu, không tiếng động lặp đi lặp lại: "Sẽ không, sẽ không, A Ý! ! "
Thẩm phán gõ búa, cho mọi người yên tĩnh lại, sau đó trong không gian yên lặng, lặp lại lần nữa tố cáo cậu: "Thẩm Tuyển Ý, đối với tố cáo về cái chết của Nora Percy, cậu có dị nghị không?"
Tầm mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn vào Thẩm Tuyển Ý, giống như là bị vây nhốt ở trong mấy trăm cái bóng đèn, không có chỗ có thể trốn, cũng không tính trốn.
Cậu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Phó Thanh Sơ, thấy mặt mày anh thâm trầm nhìn mình, như là cách một đầu dải ngân hà, lại cảm giác được anh đang nhẹ giọng trấn an.
Thẩm Tuyển Ý thu hồi tầm mắt lại, dịch đến trên mặt Thẩm Khai Vân, lạnh lùng đảo qua ông ta, lại nhìn về phía thẩm phán.
"Không có.
" Thẩm Tuyển Ý không kiêu ngạo không tự ti đối mặt với tố cáo, đem đoạn quá khứ nhiễm máu từng câu từng chữ nói ra, giọng nói hơi trầm xuống ở trong tòa như có tiếng vang, giống như cây gậy đập vào trái tim, từng tiếng khóc âm thầm.
Vốn dĩ không khí trong phiên tòa rất căng thẳng, luật sư hai bên giao chiến lại càng giương cung bạt kiếm, cậu vừa nói xong lại như bị bịt kín một tầng bóng ma ảm đạm.
Thẩm phán không tự chủ được mà đỏ mắt, làm như không có việc gì mà hít vào một hơi, cho Thẩm Tuyển Ý đã trình bày xong ngồi xuống, lại dò hỏi Thẩm Khai Vân, tiến hành phán định tội danh tiếp theo.
Quá trình thẩm phán sắp xếp lại cực kỳ dài, giữa lúc đó Thẩm Khai Vân bị bệnh phải ngưng tạm thời, Thẩm Tuyển Ý có chút mỏi mệt dựa vào trên ghế, nói với ông cụ Percy tin tức này.
Ông cụ bên kia cũng đã nhận được tin tức, lại cũng không biểu hiện ra là rất vui, hai người hai đầu cũng chỉ là hai người bình thường đã mất con gái và người đã mất mẹ mà thôi.
Cái gọi là chính nghĩa tới muộn, chẳng qua là đem vết thương đã vùi lấp vạch trần cho mọi người biết.
Khi phiên tòa mở một lần nữa, tinh thần của Thẩm Khai Vân càng xấu, Thẩm Tuyển Ý ngay lập tức nghĩ tới Nora, có người đã cho ông ta dùng thuốc?
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại nhìn Nghiêm Bảo, hơi nhíu mày, cậu hận Thẩm Khai Vân tận xương, cũng nghĩ tới gậy ông đập lưng ông, nhưng rốt cuộc không có làm.
Nghiêm Bảo quay đầu đi, né tránh tầm mắt của cậu.
Thẩm phán tiến hành rất thuận lợi, từng tội danh đều được thành lập, Diệp Tiên Lệnh và Vưu Tĩnh Vân được sửa lại án xử sai, Nora Percy được giành lại công bằng, Thẩm Khai Vân bị phán tử hình.
Thẩm Tuyển Ý kết thúc sinh mệnh của Nora Percy năm ấy mới chín tuổi, không đủ khả năng cấu thành tội hình sự, lại sinh hoạt lâu dài dưới bóng ma của Thẩm Khai Vân, cùng với ảnh hưởng do đau đớn của Nora, phần lớn nguyên nhân là do bị bà dụ dỗ mà làm ra hành động không biết hậu quả, cho nên không có hình phạt.
Phiên tòa kết thúc, Thẩm Khai Vân bị đẩy trở về, chờ chọn ngày hành hình.
Thẩm Tuyển Ý từ xa nhìn ông ta một cái, dựa nghiêng trên xe lăn suýt ngồi không yên, đai hạn chế vẫn buộc chặt như cũ, không biết hiện tại ông ta có tâm tình gì, có hối hận hay không.
Hết thảy trước kia giống như đều theo ông ta đi xa mà đã kết thúc, khuấy động vài thập niên mưa gió, "ác ma" thương tổn vô số người chung quy khó thoát khỏi cái chết.
Phó Chính Thanh cùng nghiên cứu phát minh thuốc cấm, kinh doanh xưởng chế thuốc, dùng người sống thí nghiệm thuốc các loại tội danh đồng dạng phán xử tử hình.
Diệp Tiên Lệnh cũng không sống lại được, Nora gặp nhiều đau khổ cũng sẽ không trôi đi một phân, những người bị thuốc cấm làm hại cũng sẽ không sống lại, khỏe mạnh lại được.
Phó Thanh Sơ dùng ít, lại có Thẩm Tuyển Ý rút tin tức tố chiết ra dịch để dưỡng lại, người khác thì không, không có người dưỡng cũng chỉ có thể đau đớn chờ chết.
Ông ta ăn một phát đạn đã được giải thoát rồi, những người bị ông ta làm hại có thể tìm ai để nói lý lẽ.
Ra khỏi cửa lớn tòa án, Thẩm Tuyển Ý vẫn không mở miệng, Phó Thanh Sơ cũng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng cầm cổ tay của cậu, sóng vai đi về phía trước.
Hai người ai cũng chưa mở miệng, cũng không ai xác nhận phương hướng, hoặc là muốn đi chỗ nào, cứ vẫn đi như vậy.
Tới một khúc ngoặt, Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên túm chặt cánh tay của Phó Thanh Sơ đem người ôm chặt vào lòng ngực, bả vai run nhẹ.
"Kết thúc rồi, đã kết thúc rồi.
" Phó Thanh Sơ vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng trấn an: "Đều đã kết thúc rồi.
"
Thẩm Tuyển Ý vùi đầu ở cổ anh, thấp giọng mà "Ừm" một tiếng, ngón tay nắm chặt cổ tay anh càng thêm chặt, "Giáo sư Phó ơi.
"
"Sao em?"
Thẩm Tuyển Ý mỗi lần kêu giáo sư Phó đều không có ý tốt, trước khi ở bên nhau là châm chọc anh, sau khi ở bên nhau là đùa giỡn anh, lần này lại không biết là cái gì, Phó Thanh Sơ đưa tay nắm lòng bàn tay lại, chờ cậu mở miệng.
Thẩm Tuyển Ý dán chặt tay vào lòng bàn tay anh, hơi thở từng lần một miêu tả ở cổ anh, qua thật lâu cũng không mở miệng.
Phó Thanh Sơ từ trong lòng ngực Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu lên, vươn đôi tay bưng mặt Thẩm Tuyển Ý vẫn còn che giấu không hết đau khổ lên, nói: "Thẩm Tuyển Ý.
"
"Sao anh.
"
"Anh là Phó Thanh Sơ, năm nay ba mươi tuổi, là Omega, đang dạy học ở đại học Bình Thành, đã có một quá khứ không tốt, nhưng hiện giờ đã cải tà quy chính, xin hỏi.
" Phó Thanh Sơ ngẩng đầu lên, hôn Thẩm Tuyển Ý, nhẹ hỏi: "Em có nguyện ý cưới anh không?"
Thẩm Tuyển Ý cả người chấn động, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh sẽ ở trước cửa tòa án, vào lúc này mà đề cập tới chuyện này, nháy mắt bị tình ý dạt dào bao phủ, gắt gao giam cầm anh vào trong ngực.
"Cưới!" Giọng nói của Thẩm Tuyển Ý phát run, nói thêm: "Đập nồi bán sắt đều cưới.
"
Phó Thanh Sơ biết Thẩm Khai Vân chết một vạn lần, cũng không có khả năng Thẩm Tuyển Ý sẽ thật sự vui vẻ, Nora trước sau là bóng ma và khúc mắc trong lòng của cậu, chỉ có thể dùng biện pháp khác dời đi đau đớn của cậu.
Vai lưng bị ôm chặt mà đau nhức, Phó Thanh Sơ lại không giãy giụa, mà là tùy ý để Thẩm Tuyển Ý phát tiết áp lực trong lòng, lẳng lặng mà tiếp nhận.
Thật lâu sau.
"Thẩm Tuyển Ý, chúng ta có con, có được hay không em?"
Thẩm Tuyển Ý vừa rồi là kinh ngạc, hiện tại đã kinh hãi rồi, hai mắt trừng lớn nhìn Phó Thanh Sơ nửa câu cũng nói không nên lời, cũng quên luôn cả hít thở, ngốc ngốc nhìn anh mà hỏi: "Anh nói, nói cái gì?"
Phó Thanh Sơ nhìn cậu, đồng tử đen nhánh như là một vùng biển êm đềm, có thể làm người chết đuối ở bên trong.
Thẩm Tuyển Ý đưa tay che mắt anh lại, trong lồng ngực mừng như điên cùng hoài nghi lại thêm vài phần cảm xúc không rõ, suýt làm cậu điên rồi, Phó Thanh Sơ nói muốn có con.
Anh ấy nói muốn sinh cho mình một đứa con!
Anh ấy bài xích thân phận Omega của mình, vì sao lại nguyện ý sinh con cho cậu, là vì an ủi mình sao? Hay là! !
Thẩm Tuyển Ý từ mừng như điên đến bình tĩnh lại, chỉ dùng không đến nửa phút, liền nói: "Không cần.
"
Lần này đổi thành Phó Thanh Sơ sửng sốt, "Em không thích sao?"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Em không muốn miễn cưỡng anh làm việc anh không thích, em thích chính là anh, không phải là một Omega có thể sinh con cho em.
"
Trên mặt Phó Thanh Sơ hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh không thể hiện niềm vui hay tức giận như Thẩm Tuyển Ý, nội liễm lại kiềm chế cong khóe môi một chút, lại lập tức bóp lấy đầu quả tim là nơi yếu ớt nhất.
Anh nói: "Em dám không cần à.
"
Thẩm Tuyển Ý nhìn chằm chằm mặt anh, muốn phán đoán xem tâm tình của như thế nào khi nói những lời này, phát giác ý cười của anh từ mềm ấm trở nên hơi lạnh lẽo, lập tức nói: "Muốn muốn muốn!"
Sắc mặt của Phó Thanh Sơ hơi hòa hoãn, liếc xéo cậu một cái nói: "Nói lại một lần cho hoàn chỉnh.
"
Thẩm Tuyển Ý rõ như ban ngày ôm eo Phó Thanh Sơ, ngửa đầu lớn tiếng lặp lại một lần: "Em không muốn miễn cưỡng anh làm chuyện anh không thích, em thích chính là anh, không phải là một Omega có thể sinh con cho em.
"
Sắc mặt của Phó Thanh Sơ biến đổi: "Em!" Tức giận quay đầu đi mất.
Thẩm Tuyển Ý thấy nổi giận, vội kéo lấy cổ tay của Phó Thanh Sơ lại rồi cúi đầu hôn xuống, cắn bờ môi của anh thấp giọng sửa miệng: "Bà xã, sinh cho em một đứa đi.
"
Trái tim của Phó Thanh Sơ bùm một tiếng rơi trên mặt đất, lúc này mới phát hiện Thẩm Tuyển Ý là cố ý đùa giỡn mình, đưa tay ra muốn đánh, lại bị cậu nắm lấy bàn tay hôn xuống, cắn nhẹ, lại nói: "Muốn con giống anh.
"
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu, nhìn khói mù đang biến mất, cực nhẹ mà "Ừm" một tiếng.
"Về nhà sao?"
"Không về.
"
Phó Thanh Sơ hơi giật mình: "Vậy thì đi đâu?"
Thẩm Tuyển Ý nắm tay tới chỗ dừng xe, đi vài bước lại quay đầu, ngược nắng mà cười rộ lên, "Mua nhẫn.
".